Đi vào phòng Niếp Huân, Hà Xảo Tình tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, đánh giá chỗ anh ở.
Phòng anh ở khá lớn, tuy rằng không tráng lệ, nhưng vừa nhìn cũng biết đây là kết quả của các nhà thiết kế danh giá nên ánh sáng trong phòng chuyển động tuyến, phối màu đều làm người ta cảm thấy choáng ngợp, đáng tiếc lại không có hơi người, không khí lạnh như băng, trống rỗng, tràn ngập hơi thở nam tính.
“Nhìn bộ dạng em tựa hồ có điểm thất vọng.” Đứng trước cửa lớn, Niếp Huân nhíu mày nhìn cô nói.
“Không phải thất vọng mà là kinh ngạc.” Hà Xảo Tình đáp lại.
“Kinh ngạc?” anh nhíu nhíu chân mày, trong giọng nói tràn ngập khó hiểu.
“Nhà của anh thoạt nhìn giống như chưa từng có người phụ nữ nào ở qua, một chút nữ tính gì đó cũng không có.” Cô tiếp tục đi chung quanh tuần tra, muốn tìm dấu hiệu có thể phủ nhận cảm giác này.
“Khả năng quan sát của em thật sâu sắc.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra một tia kinh ngạc cùng biểu tình không tin.
“Vậy là đúng, em thật là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào đây?”
“Đúng vậy.” anh gật gật đầu, cho cô một câu trả lời khẳng định.
Hà Xảo Tình cứng họng nhìn anh, sau một lúc lâu mới dám lấy ngữ khí kêu to:
“Làm sao có thể?” cô không tin!
“Vì sao không thể?” anh cảm thấy thật thú vị.
“Bởi vì anh là Niếp Huân nha, lấy giá trị con người của anh, diện mạo của anh, người tới không thiếu nhất phải chính là bạn gái mới đúng nha, chẳng lẽ các cô ấy không muốn vào nơi này, trở thành chủ nhân của nơi này sao?”
Cô phản ứng cùng ngữ khí khoa trương làm cho anh cảm thấy có điểm buồn cười.
“Nhưng vấn đề ở chỗ là các cô ấy không biết anh là Niếp Huân.” Miệng anh bất giác khẽ nhếch lên nói.
Cằm của Hà Xảo Tình giống như sắp rơi xuống, tiếp tục lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
“Các cô ấy không biết anh là Niếp Huân? Vậy các cô ấy nghĩ anh là ai?” cô hỏi.
“Một người có thể nhàm chán, bằng hữu tịch mịch, tên tiếng anh của anh là Jeff.” Anh nhún nhún vai không sai cả.
Ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn một lúc lâu, cô có cảm giác bị đánh bại lắc đầu thở dài.
“Anh thật sự làm em á khẩu không trả lời được.”
“ Vì sao? Hiện tại không phải nam nữ đều sống như vậy sao?” không thể kinh hãi thế hãi thê tục như vậy đi.
“Nhưng em tưởng anh muốn có một đại gia đình, không phải sao?” cô nói.
“Không thể tin được anh lại là một người không muốn kết hôn sớm như vậy.” Niếp Huân đơn giản đáp lại.
Hà Xảo Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhịn không được giương đôi môi hướng anh cười khiêu ngợi, hỏi:
“Cho nên, em đối với anh thấy sao?”
Anh thật sâu ngóng nhìn cô, sao đó từ từ trả lời:
“Rốt cuộc hai tháng sau sẽ biết thôi.”
Đáp án thông minh! Trên mặt anh tươi cười sâu sắc, lại một lần nữa đem ánh mắt dời về bốn phía trong phòng, đánh giá tương lai của chính mình trong hai tháng sau.
“Không vừa lòng sao?” anh hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Hà Xảo Tình mỉm cười đáp lại. nơi này còn có rất nhiều không gian cần phải cải thiện lại, xem ra trong tương lai sẽ không nhàm chán.
“Vậy em sẽ ngủ ở chỗ nào?” cô hỏi anh.
“Nơi này.” Niếp Huân nhấc hành lý của cô, dẫn cô đi hướng phía trước, nắm chặt tay cầm, sau đó thân thủ đem cửa phòng mở ra, cũng xoay người lại hướng cô tạo một tư thế mời.
Cô mỉm cười gật đầu, lướt qua anh đi vào trong phòng. Đây là một không gian sáng ngời, đơn giản mà sạch sẽ, trong phòng ngủ có đầy đủ các đồ dùng, nhưng trong phòng này cũng giống mọi nơi khác trong căn nhà, thứ thiếu nhất chính là hơi người.
Đây không phải cũn là phòng anh chứ.
“Mỗi người một gian phòng?” cô quay đầu nhìn anh.
Mâu quang anh ở trong nháy mắt trầm ảm xuống dưới, song đồng thâm thúy ngóng nhìn, anh trầm giọng nói:
“Em muốn cùng anh chung một phòng sao?”
Hà Xảo Tình đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. oa, nam nhân này thật nguy hiểm.
“Sống cùng một thời gian, chờ chúng ta quen thuộc lẫn nhau mới nói.” Cô nhanh chóng lắc đầu.
“Thật sự là đáng tiếc.” anh lại mang ý cười cùng một chút thâm thúy, bộ dạng giống như là đang nói cô không có can đảm nhận khiêu chiến của anh, dường như thật đáng tiếc, làm cho bản tính vốn không muốn chịu thua của cô lập tức bị khiêu khích mà nổi lên.
Cô thong thả đi hướng về phía anh, vẻ mặt giảo hoạt mà nghiên lệ đứng ở trước mặt anh, sau đó bản thân chậm rãi khiêu khích ôm lấy bả vai anh, lại ôm lấy cổ anh, hướng anh mỉm cười.
“Anh có biết quen em một thời gian, cũng cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể tiếp xúc thân mật với nhau nha, trên thực tế. Nam nữ muốn quen biết lẫn nhau thì phương pháp nhanh nhất chính là bắt đầu quan hệ thân mật, anh nói có phải không?” cô lấy hơi thở nữ tính nói chuyện, mỗi một câu nói liền kiễng chân tới gần anh hơn, thẳng đến khi nói xong lời nói cuối cùng, cơ hồ môi cô sắp chạm gần đến môi anh.
Hơi thở của mỹ nữ giống như lan truyền khắc cơ thể, giống như trước đây, trong giấc mộng của anh thỉnh thoảng lại xuất hiện, ở trong mộng khiêu khích anh, làm cho anh không tự chủ được được giơ tay ôm nữ nhân, Niếp Huân nhíu mắt lại, tay duỗi ra, nháy mắt liền đem cả người cô áp sát vào chính mình, cúi đầu hôn trụ đôi môi hồng nhuận thơm ngát mà sớm nay anh đã trì hoãn từ lâu. Nếu là cô chủ động yêu thương nhung nhớ, vậy thì làm sao anh lại khách khí với cô nữa?
Không nghĩ tới anh so với cô càng không chịu nổi một chút kích thích, cô mới nói có mấy câu thôi, anh liền lập tức từ một thân sĩ liền biến thành dã thú, tốc độ cực nhanh quả thực khiến người khác trở tay không kịp.
“Ngô…” cô vội vàng đưa tay lên vai anh, đẩy anh tách ra khỏi mình một chút, vẻ mặt kinh hoàng.
“Chờ, chờ một chút, anh phản ứng đều nhanh như vậy sao?” cô hô hấp không thông hỏi. Chỉ biết anh rất nguy hiểm!
“Biểu hiện này của em rất quyết rũ.” Anh gần gũi nhìn cô, ách thanh trả lời.
“Cám ơn.” Nhưng đây không phải là trọng điểm đi? Hơn nữa thế nào anh lại tiếp tục cúi đầu hôn cô!
Namnhân này bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn, tao nhã cùng nho nhã, không nghĩ tới lại gấp gáp như vậy.
“Chờ, chờ một chút.” Cô lại giãy giụa lần nữa đem đôi môi đỏ mọng cứu vớt ra.
“Chúng ta có phải hay không nên làm quen với đôi phương trước, làm bạn bè trước sau đó mới đến… ân, anh có biết em đang nói gì không?”
Anh hơi khơi khơi mày nói.
“Không phải em nói phương pháp nhanh nhất để quen thuộc đối phương không phải là quan hệ thân mật sao?”
“Ách…” cô đột nhiên có loại cảm giác cầm đá tự đập vào chân mình.
Không để ý đến trạng thái đang ngây dại của cô, Niếp Huân lại cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi kiên định, mạnh mẽ liếm môi cô, sau đó nhanh chóng xâm nhập chiếm lấy hượng vị ngọt ngào trong miệng cô. Hương vị của cô giống hệt như trong tưởng tượng của anh, ngon ngọt miệng, làm người ta mê say.
Thực ngọt! không biết những nơi khác trên người cô, có phải hay không cũng ngọt ngào giống như miệng cô như vậy?
Anh không tự giác buộc chặt cánh tay, đột nhiên ôm lấy người cô nhấc khỏi mặt đất, khẩn trương đi đến phòng ngủ của hai người.
Hai chân đột nhiên bị mất vị trí đứng nhẹ hẫng làm cho Hà Xảo Tình kinh hoàng một chút, từ trong đám sương mù ngọt ngào bừng tỉnh lại. Tiếp theo một giây, cô liền cảm thấy trời đất rung chuyển, cả người bị đẩy ngã lên trên giường, mà nháy mắt anh đã thuận thế đặt cô dưới thân mình.
“Chờ__” cô lần nữa mở miệng tưởng chừng có thể ngăn cản dược anh, lại bị môi anh khẩn trương phủ lên trên.
“Hư.” Anh nói xong tháo kính mắt xuống ném lên đầu giường, sau đó quay đầu nhìn cô.
Trong nháy mắt, Hà Xảo Tình chỉ cảm thấy như chính mình rơi vào một đôi mắt nồng cháy cuồng dã nóng bỏng, dục vọng của anh hiện rõ ràng lên trong con ngươi đen thâm thúy, làm cho cô không khỏi tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, thân thể hơi hơi run run một chút.
Khóe môi anh nhếch lên, thoạt nhìn nguy hiểm lại mị hoặc lòng người.
“Bộ dạng em nhìn có phần sợ hãi.”
Sợ hãi?
Cô dường như là con bò tót không chịu được màu đỏ chói mắt của tấm vải đang hơ hơ trước mặt, Hà Xảo Tình hai mắt nhíu lại, lập tức thân thủ ôm lấy cổ anh, đưa anh hơi hơi kéo gần đến mình.
“Ai nói em sợ hãi? Đây là chờ mong.” Cô không cam lòng yếu thế, nói xong chủ động ngẩng đầu lên hôn môi anh.
Ý cười trong đáy mắt Niếp Huân nháy mắt hiện lên. Anh phát hiện chính mình càng lúc càng thích cái tính tình không chịu thua của cô, thật sự là rất đáng yêu.
Vui mừng khi cô chủ động, cũng không muốn biết là cô cố ý trả thù anh như thế nào, thế nhưng lại khinh mạn khiêu khích anh, hơn nữa càng lúc anh càng không kiềm chế được khát vọng của mình. Ma nữ này!
Trong lúc đó anh điều chỉnh tư thế, chen vào giữa hai chân cô, dùng chính bản thân, buộc chặt lửa nóng va chạm mạnh vào nơi ấm áp mềm mại của cô, ý bảo anh đã muốn bất mãn cùng cấp bách lắm rồi.
Cô tựa hồ không nghĩ anh lại làm như vậy, không tự giác được than nhẹ một tiếng, mà anh trong tíc tắc đoạt lại quyền chủ đạo, đem đầu lưỡi thật sâu tham tiến vào trong miệng cô, cho cô một cảm giác thiêu nóng đủ để hai người hít thở không thông. Một cái hôn nồng nhiệt thiêu cháy.
Hà Xảo Tình thở dốc rên rỉ ra tiếng, rốt cuộc không thể nâng hai tay của chính mình lên, hai chân gắt gao quấn chặt lưng anh, dùng sức áp sát anh vào chính mình.
“Anh biết…” giọng nam khàn khàn trầm thấp, một bên không ngừng mà hôn lên đôi môi cô, một bên nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người hai bọn họ.
Áo sơmi của cô bị anh giật tung hàng cúc vứt xuống dưới đất, bàn tay anh nóng bỏng to lớn nhanh chóng tiến vào trong chiếc áo nhỏ, âu yếm bộ ngực mềm mại của cô, cô lập tức khom lưng rên rỉ. Tiếp theo, anh đem chiếc áo trước ngực của cô vứt ra chỗ khác, cúi đầu duyệt hôn làm hai nụ hoa hồng của cô dựng thẳng, làm cô rốt cuộc nhịn không được ôm anh thở gấp ra tiếng.
“Niếp Huân…”
Hai mắt cô khép hờ, hai má đỏ tươi, đôi môi đỏ mọng no đủ ướt át, bộ dạng khom lưng rên rỉ gợi cảm, kỳ thật đây chính là xuân dược hiệu quả nhất, làm cho anh không thể ngăn cản được chính mình. Anh nhanh chóng bỏ đi áo ngoài, cởi bỏ dây lưng, kéo chiếc quần nhỏ xuống ( haha. Ta chết mất thôi!!!) đem cởi sạch quần áo còn sót lại của cô, tách hai chân của cô, lập tức mãnh lực động thân mà vào.
Cô cứng nhắc một chút, như không thể lập tức thích ứng được xâm nhập được vật nam tính to lớn của anh, nháy mắt các ngón tay bám chặt lấy lưng anh.
“Rất dùng sức sao?” anh khàn khàn nói.
Hai mắt như sương mù bao phủ, anh nhìn cô lay động ngượng ngùng khe cắn cánh môi phía dưới, vẻ mặt kia là sự dung hợp của gợi cảm, e lệ tuyệt mĩ, mê hoặc, anh cơ hồ đã quên hô hấp.
Anh yên lặng làm cho cô nhịn không được rung động, cô nâng mông mình tiếp tục hướng anh, hại anh thoáng chốc co rút khẩu khí, ánh mắt nồng cháy ở trong nháy mắt tựa hồ muốn thiêu đốt lên.
Những lời nói lúc này là vô nghĩa, anh ôm cô, bắt đầu trong cơ thể cô mà luật động, càng lúc càng mau, càng lúc càng hung mãnh hữu lực, thẳng đến khi anh không thể khống chế, cô thét chói tai ra tiếng, đồng thời đưa cao trào bao phủ bọn họ thì mới thôi…
…
Mở mắt ra, nguyên lai ngoài cửa sổ đã tràn ngập ánh sáng bao phủ, trời không còn tối.
Hà Xảo Tình nhẹ nhàng mà quay đầu, phát hiện bên cạnh, anh vẫn còn đang ngủ, nhìn khuôn mặt anh đang ngủ say khóe miệng giơ lên.
Nếu không phải thực sự phát sinh chuyện này, thật đúng là làm người ta khó mà tưởng tượng được. không nghĩ tới ngày đầu tiên đến sống chung đã cùng anh triền miên trên giường, thật sự tuyệt không giống chuyện cô đã suy tính, thật sự là vượt quá xa!
Cô thừa nhận chính mình đã có quen qua một vài bạn trai, cũng không phải lần đầu tiên cùng nam nhân phát sinh quan hệ, bất quá trên thực tế, cô quen bạn trai không bao giờ vượt quá ba tháng, căn bản từng mơ tưởng được thân thể anh, cho nên may mắn ôm nam nhân của cô, từ đầu tới cuối cùng chỉ có một lần thôi, nhưng nên nói tình huống hiện giờ như thế nào?
Chỉ có thể nói, người này không phải nguy hiểm bình thường!
Nhưng là cô lại phát hiện chính mình không chán ghét tình huống hiện tại, ngược lại lại có điểm mừng thầm.
Cô thích anh.
Lần đầu tiên có cảm giác muốn cùng anh ở chung một chỗ, bỗng nhiên quay đầu lại cảm giác rã rời, hiện tại ngẫm lại, sao cô luôn phải tìm kiếm một người bạn trai hiểu mình? Kỳ thật sớm muộn đã có người con trai tốt xuất hiện bên cạnh cô, không phải sao?
Niếp Huân. Ba năm trước cô đại khái cũng đã nghe qua tên của anh, mà Joe cùng Á Phu cũng kết giao cũng được hai năm, nhưng khoảng cách để bọn họ gần nhau như thế cũng mới xuất hiện thôi, ông trời cũng không khỏi trêu người, đến cuối cùng bọn họ vẫn là chạm trán nhau.
Không tự chủ được cô quay ra mỉm cười, lại cùn lúc thấy Niếp Huân mở hai mắt, hai người vô tình bốn mắt giao nhau, cô ngượng ngùng đỏ mặt.
“Ân, mấy giờ rồi? Bụng em hơi đói, tủ lạnh trong nhà có thức ăn gì có thể nấu không, em đi làm cho.” Cô tránh ánh mắt anh, có chút quẫn bách xoay người nói, chuẩn bị xuống giường, lại bị anh dùng một bàn tay đã đem cô cả người quay trở về, thẳng tiến vào trong lòng anh.
Anh xoay người một cái lại đem cô đặt ở dưới thân, sau đó ở trên người cô dùng ánh mắt thâm thúy ngóng nhìn cô.
Hà Xảo Tình khẩn trương hơi ngừng lại hơi thở.
Anh sẽ không phải còn muốn nữa đi? Toàn bộ thời gian buổi chiều bọn họ đều ở trên giường nha!
“Mặt em đỏ.” Anh nói.
Cô ngẩn ngơ, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy.
“Nào có!” cô chính là không muốn chịu thua.
“Muốn biết hay không anh lấy gương cho em xem nha?” anh trêu tức khóe miệng giơ lên nói.
Anh thật đáng ghét, thế nào lại toàn giễu cợt cô!
“Em đói bụng, anh định đối đãi như vậy với khách sao?” cô hờn dỗi trừng anh.
“Em không phải khách.” Anh khẽ vuốt đôi má đỏ bừng của cô, thích nhan sắc của nó cùng xúc cảm mà nó đem lại.
“Em không phải khách thì là gì?”
“Vị hôn thê của anh.” Anh không chút do dự nói ra.
Cô kinh hỉ hướng anh nở một nụ cười ôn nhu, sau đó thong thả nhíu mày hỏi:
“Cho nên, anh đều đối đãi với vị hôn thê, bỏ đói sao?”
Niếp Huân nhịn không được bị cô làm cho cười ra tiếng, anh hướng thân mình hôn môi cô một chút lại một chút, lưu luyến hôn cô, một thời gian sau mới ngẩng đầu lên ôn nhu đối cô nói:
“Em đi tắm rửa trước, anh đi làm đồ ăn.”
“Anh muốn làm cái gì? Em nói trước là em không muốn ăn mỳ ăn liền nha.” Cô nhíu đôi mi thanh tú, cố ý nói như vậy.
“Chờ coi là được.” anh lại hôn cô một chút rồi mới xoay người xuống giường.
Nghe anh nói như vậy, giống như trừ bỏ nấu mỳ ăn liền, ngoài ra anh có thể nấu cái khác, Hà Xảo Tình mang theo lòng tràn đầy tò mò đi tắm rửa, một bên đoán rằng rốt cuộc anh sẽ nấu cái gì cho cô ăn. Hy vọng không phải là banh sủi cảo đông lạnh!
Bất quá nói chuyện lúc trước, anh nguyện ý “động thủ” nấu cho cô ăn, mà không phải kêu cô đi làm cũng rất khó được. nam nhân này, nói thật cũng không tránh khỏi rất ưu tú đi.
Hai mươi phút sau, Hà Xảo Tình bước chân ra khỏi phòng tắm, xung quanh phòng đã tràn ngập một mùi hương, làm bụng người ta phải kêu lên những tiếng đòi ăn.
Trời a, rốt cuộc anh đang nấu cái gì vậy, làm sao có thể thơm như vậy?
Song nhìn vào phòng bếp lại không thấy bóng dáng anh đâu, cô hoài nghi quay đầu tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy anh. Anh đã đi đâu rồi?!
Bụng của cô đã đói, hơn nữa trong phòng lại tràn ngập mùi hương quyến rũ của đồ ăn cơ hồ muốn cho người ta phải chảy nước miếng. Mặc kệ, vẫn là ăn trước rồi mới tính sau.
Liếm liếm cánh môi, cô hấp tấp đi qua quầy bar đi vào phòng bếp bên trong, mở một chiếc nồi đang bốc hơi nóng ra một cái. Oa, Spagetty bơ hải sản nha! Còn nữa, đây là cái gì? Cô mở một cái nồi ra khác, phát hiện đó chính là canh hải sản.
Trời ạ, nam nhân này rốt cuộc làm sao trong hai mươi phút ngắn ngủi, có thể biến ra những thứ này?
Không biết hương vị sẽ thế nào đây a?
Cầm một chiếc dĩa ăn lên, cô thổi phù phù một chút sau đó mới bỏ vào miệng.
Trời ạ, ăn thật là ngon, ăn thật là ngon, anh nhất định là thiên tài!
“Xem ra em thật sự rất đói bụng.”
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm mang ý cười của anh, Hà Xảo Tình lập tức quay đầu lại, chỉ thấy anh một thân nhẹ nhàng khoan khoái dựa vào bên cạnh quầy bar nhìn cô, nhìn thấy mái tóc ướt cũng cũng đủ biết anh vừa đi nơi nào.
“Anh làm thế nào mà có thể trong một thời gian ngắn nấu ra mấy thứ này, lại còn có thể tắm rửa?” cô nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp thốt ra hỏi.
“Bởi vì anh thông minh.” Anh hơi hơi nhíu mày nói.
“Thần kinh!” cô bật cười thiếu chút nữa không cẩn thận cầm dĩa ăn ném anh.
Niếp Huân đi vào khu bếp bên trong quầy bar, cúi người hôn cô một cái, sau mới mang đồ ăn cùng bát đĩa ra bên ngoài bàn ăn.
Anh phụ trách trải bàn, cô liền phụ trách thu xếp đồ ăn, hai người hợp tác rất ăn ý, đem spaghetti bơ hải sản cùng canh để lên bàn.
“Xong.” ấn anh ngồi xuống, cô lập tức khẩn cấp tuyên bố nói, cầm thìa dẫn đầu múc một ngụm canh hải sản, sau lại đổi dĩa cuộn cuộn mỳ đưa vào trong miệng.
Trời ạ, thật sự là rất rất ngon, rất rất ngon, rất rất ngon nha!
“Ăn ngon lắm sao?” anh sủng nịnh hỏi cô.
Hà Xảo Tình chỉ có thể dùng sức gật đầu, không rảnh trả lời anh.
“Đủ lạt sao?”
Cô lại gật đầu, hậu tri bất giác sau mới phát hiện, lấy tiêu chuẩn của Spagheti bơ hải sản ra mà nói, đĩa mỳ ý này có hạt tiêu thật là khoa trương hiếm có nha.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe miệng anh mỉm cười, đột nhiên mới nhớ ra chính mình tựa hồ đã từng nói qua với anh, cô thích ăn nhạt, nam nhân này thật là…
“Cám ơn.” Cô nuốt mỳ vào miệng, mở miệng nói.
“Cảm ơn cái gì?” anh nhướng cao mày.
“Đồ ăn Italia nhạt.”
Anh cười cười.
“Hương vị thế nào, anh không thua đầu bếp hạng sang đi?”
Cô dùng sức gật đầu, lại chợt hoài nghi híp mắt nhìn anh.
“Nói thật, đây thực sự là do anh nấu sao? Sẽ không thừa dịp trong lúc em tắm, gọi điện thoại kêu người ta mang đồ ăn đến chứ?”
“Em cảm thấy sao?” anh không đáp hỏi ngược lại.
Cô còn suy nghĩ một chút.
“Hai mươi phút thời gian quá ngắn, ngay cả thời gian nấu để đưa đến, như thế nào cũng không có khả năng, trừ phi có nhà hàng này ở dưới lầu.”
“Lúc trước em đến đây, em có nhìn thấy dươí lầu có nhà hàng ăn sao?”
“Không có.” Đem ánh mắt dời xuống bàn ăn trước mặt cùng bát canh, cô nhíu mày hoài nghi.
“Những thứ này không phải là đồ ăn đông lạnh đi?” nhưng thực sự đồ ăn đông lạnh có thể ngon như vậy sao? Cô đoán đoán.
“Không phải.” Niếp Huân mỉm cười lắc lắc đầu.
“Cho nên đây thực sự là do anh nấu?”
Anh gật đầu trả lời.
“Sao anh có thể lợi hại như vậy, có thể nấu ra hương vị như thế này?! Anh đã từng học qua sao?”
“Trước kia anh đã từng làm trong phòng bếp của một nhà hàng.”
“Khi nào vậy? anh không phải từ đầu đã làm nghề đầu tư sao?” cô tò mò hỏi.
“chuyên tâm làm việc đầu tư là chuyện gần bảy năm trước, nhưng trước đó anh đã làm những việc không ai tưởng tượng được, đều là những kinh nghiệm rất thú vị.”
“Ví dụ như việc gì?”
“Rửa chén thuê ở phòng bếp nhà ăn, đưa báo, làm người lau dọn kính, phục vụ trong quán ăn đêm, tửu bảo chờ.”
Hà Xảo Tình cứng họng nhìn anh, kinh ngạc ngay cả mặt mũi đã quên muốn ăn.
“Anh đang nói đùa sao?” sau một lúc lâu, cô còn nghi vấn hỏi lại.
Niếp Huân mỉm cười lắc đầu.
“Nhưng không phải trước khi làm nhà đầu tư, anh đã làm việc trong ngân hàng sao?” cô khó hiểu cực kỳ.
“Em nghe ai nói anh đã từng làm việc trong ngân hàng?”
“Rất nhiều người nói như vậy nha.”
“Anh ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp, như thế nào lại có thể ghi danh trong ngân hàng?” anh mỉm cười nói.
Hà Xảo Tình ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, đầu trống rỗng. đại học cũng chưa tốt nghiệp?
“Anh…anh là đang nói giỡn đúng không?”
Niếp Huân mỉm cười lắc đầu.
“Nhưng nếu ngay cả đại học anh cũng chưa tốt nghiệp, sao anh lại có bản lĩnh đầu tư như thế nào?” cô khó có thể tin được kêu lên.
“Em nghe nói anh từng dùng mấy vạn trong thời gian vài năm ngắn ngủi kiếm được vài tỷ. chuyện này cũng là tin đồn vô căn cứ sao?”
“Không, chuyện này là thật.”
“Cho nên hết thảy đều là dựa vào chính anh tự học được mà ra, không ai chỉ bảo cho?”
“Có thể nói như vậy.”
“Trời ạ! Anh quả nhiên là thiên tài, quá lợi hại! nếu em có một nửa trí thông minh của anh thì tốt rồi, vài tỷ, một nửa… không, em chỉ cần một phần mười trí thông minh thì tốt rồi, chỉ cần kiếm được một triệu là đủ rồi, em không có lòng tham, thật sự không có lòng tham. Oa, một triệu nha, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy thực vui vẻ.” cô không tự chủ được lộ ra vẻ mặt mộng tưởng hão huyền ngây ngô cười, ha ha…”
Nhìn cô, ánh mắt Niếp Huân dần dần nhu hòa.
Cô quả nhiên không giống người bình thường, không hỏi vì sao anh ngay cả đại học cũng chưa từng tốt nghiệp, không đồng tình, kinh ngạc, khinh bỉ, hoặc tự cho là đúng, an ủi anh, nói cái gì bằng cấp không trọng yếu thì vô nghĩa, chỉ đơn thuần phản ứng trực tiếp, chỉ nghĩ đến thành tựu hiện nay cuả anh, nghĩ đến__tiền.
“Ha ha…” đột nhiên anh nhịn không được bật lên tiếng cười.
“Sao vậy, em nói gì đáng cười sao?” cô giương mắt trừng anh.
“Anh nghĩ em không cần tiền.” anh cười nói.
“Ý nghĩ nào của anh nói như vậy, có tiền ai lại không muốn?”
Xem ra cô tựa hồ quên lúc trước cự tuyệt đề nghị nhân phí chia tay của anh, cũng đưa đẩy chồng tiền hai mươi vạn phí phụng dưỡng.
Nhìn cô cười, anh đột nhiên hỏi:
“Em có bao nhiêu tiền ở ngân hàng, có muốn anh giúp đầu tư quản lý tài sản không? “
Hai mắt Hà Xảo Tình sáng ngời, nói về vấn đề này, thấy lợi gần ngay trước mắt, lập tức lớn tiếng kêu:
“Muốn!”
Niếp Huân muốn giúp cô đầu tư quản lý tài sản nha, trời ạ, bao nhiêu kẻ có tiền, đại phú hào đang cầm bó tiền mặt lớn đều không cầu được thần tài Niếp Huân, thế nhưng anh lại chủ động yêu cầu giúp cô đầu tư quản lý tài sản nha!
Không nghĩ tới có ngày cô cũng trở thành khách hàng của công ty tài chính tư nhân Niếp Huân, xem ra muốn làm phú bà, cuộc sống quá phu nhân chỉ còn là thời gian chờ đợi thôi.
Ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...