Dục vọng mãnh liệt tuôn trào trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm vào Trình Hướng với ánh mắt đáng sợ, nhưng giọng điệu của anh vẫn êm dịu, như làm nũng.
"Anh, dậy thôi!"Anh kéo cánh tay Trình Hướng, lôi cậu dậy, sau đó quấn chiếc áo khoác đang che ngang hông thắt một nút, vừa khéo che kín khe quần ướt đẫm.
Những thực tập sinh để ý đến hình tượng thường mặc quần áo như thế này, các đội viên chỉ thấy anh đang kéo Trình Hướng lên, nhìn thấy quần áo cậu cũng không có gì lấy làm lạ cả.
Nhưng Trình Hướng dường như vừa mới ngủ dậy nên có vẻ hốt hoảng, sắc mặt đỏ bừng, làn da trắng nõn càng làm nổi bật lên màu đỏ thấm từ trong xương ra, đầy quyến rũ.
Mi mắt cậu nhỏ dài rũ xuống thoáng qua những giọt nước mắt trong suốt, đôi môi chẳng biết vì sao bị cậu cắn đến đỏ ửng, giống như những đầu quả anh đào đỏ đã thối rữa.
So với vẻ ngoài trầm lặng và lãnh đạm thường ngày, rốt cuộc cũng hiện ra sức sống.
Phí Lật lập tức nhận ra sự hoảng hốt của những người khác đang nhìn về Trình Hướng, sắc mặt anh liền trùng xuống, giọng điệu vẫn tiếp tục cười vui vẻ, cản trở ánh mắt của bọn họ, nửa ôm nửa kéo Trình Hướng ra ngoài, ngáp một cái nói:"Tôi cùng anh trai đi rửa mặt tỉnh táo một chút, lập tức quay lại.
"Khi bước ra khỏi phòng tập, anh tiện tay bật quạt thông gió.
Vốn dĩ Phí Lật không định làm phiền Trình Hướng, chỉ định dùng ngón tay để thỏa mãn một chút.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất thần của những người khác khiến anh ghen ghét dữ dội, vì vậy anh bịt miệng Trình Hướng, kéo cậu đến nhà vệ sinh mạnh mẽ làm một lần.
Lúc đi ra, hai chân Trình Hướng mỏi nhừ.
Mắt cậu đỏ lên, đem Phí Lật bỏ lại, tức giận đến trưa cũng không để ý đến anh.
Lúc ăn xong cơm tối, những người hướng dẫn tổ chức cho những học viên chơi trò chơi để thư giãn, cậu còn cố ý ngồi cách xa Phí Lật, ôm đầu gối, xụ mặt không nói lời nào.
Bởi vì Phí Lật đi tìm cậu khắp nơi nên mới đến đại sảnh chậm, đành phải trơ mắt nhìn chỗ bên cạnh cậu bị người khác ngồi, tức giận nhưng không thể làm gì.
Cơ chế chương trình biểu diễn tài năng quá tàn khốc, mỗi người đều phấn đấu vì ước mơ cho nên tổ chương trình thường xuyên tổ chức trò chơi cho bọn họ để thả lỏng tâm trạng.
Trình Hướng thích yên tĩnh, không quá nguyện ý tham gia hoạt động này, nhưng các học viên tham gia trò chơi này đã được kịch bản sắp xếp, đây cũng là cơ hội để tranh giành nhiều ống kính hơn, mà cậu lại được fan hâm mộ bỏ phiếu trước vài tên, cho nên người hướng dẫn đều chọn cậu lên chơi.
Phí Tư Dặc thường vắng mặt lúc không cần thiết, chỉ có mấy người hướng dẫn khác nên không ai có thể giúp cậu.
Phí Lật ngồi hàng thứ nhất nhìn đôi chân run rẩy không dễ phát hiện ra của cậu, hiếm khi anh cảm thấy áy náy, vì vậy anh lớn tiếng nói, nở nụ cười thu hút máy quay, giả vờ mặt dày đi lên cướp ống kính, lén lút chạy đến chỗ Trình Hướng đỡ cậu.
Trình Hướng vẫn ngậm miệng không để ý đến anh, chờ trò chơi kết thúc rồi đẩy tay anh ra, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống vị trí của mình.
Cậu biết Phí Lật luôn lén nhìn cậu, nhưng cậu thực sự tủi thân, trách Phí Lật luôn tùy hứng làm bậy ức hiếp cậu, vì vậy cậu hạ quyết tâm tuyệt đối không tha thứ cho anh.
Trò chơi kéo dài hai tiếng đồng hồ, Trình Hướng thấy eo mình hơi đau, hai chân tê cứng, cậu không chịu được đổi tư thế cuộn đầu gối lên, một luồng nhiệt đột ngột trào ra từ bên dưới.
Cậu choáng váng, tay chân luống cuống.
Mấy giây sau, cậu phản ứng lại, sắc mặt biến đổi, cậu sợ hãi đứng nguyên tại chỗ.
Ngón tay trắng nõn hoảng hốt giật giật góc áo người bên cạnh, sắc mặt cậu xám xịt, nói không lên lời.
"Cậu, cậu giúp tôi gọi một chút…"Đối phương nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu có chút giật mình, không chờ cậu nói xong cũng hiểu rõ gật đầu, chạy quanh hàng thứ nhất, vỗ vai Phí Lật, nói gì đó.
Phí Lật quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trình Hướng, liền nhận ra không ổn, lập tức chạy nhanh tới, lo lắng hỏi gấp gáp:"Anh có chuyện gì vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"Anh tưởng sáng nay anh làm cậu đau, giọng điệu sốt ruột đầy vẻ hối hận và lo lắng.
Trình Hướng nắm chặt tay anh, giống như là ngày tận thế sắp đến, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Cậu gần như sụp đổ nhìn Phí Lật, nước mắt trong mắt chảy xuống, ấp úng nói:"Anh… anh đến tháng…".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...