Lãnh Triều


Trò chơi vẫn đang diễn ra, Phí Lật nói với thầy hướng dẫn rằng anh bị đau bụng, vô tình hay cố ý để mấy thực tập sinh ở bên cạnh nghe được, sau đó quay lại dùng áo khoác thắt ngang hông của cậu, che và ôm cậu ra ngoài.

Anh ôm Trình Hướng đến nhà vệ sinh, đặt cậu ngồi trên nắp bồn cầu ngồi chờ, rồi anh chạy ra ngoài mấy phút sau vội vàng quay lại, cất chiếc điện thoại vào túi.

Trên mặt Trình Hướng ra mồ hôi lạnh, bụng dưới bắt đầu đau nhức, mùi máu tanh ướt dính nhàn nhạt trong không khí, khiến cậu rất lo lắng.

Ngón tay cậu cuộn lại, nắm lấy góc áo Phí Lật, âm thanh run rẩy đè thấp mang theo giọng nói nghẹn ngào, bất lực.

"Em đi đâu vậy.

.


?"Phí Lật lại ôm cậu vào lòng, cọ vào má cậu như một đứa trẻ, hôn lên mi mắt cậu an ủi, kiên nhẫn nói:" Em vừa gọi điện cho cha, tý nữa chúng ta sẽ về nhà, anh trai ngoan, đừng sợ.

""Nhưng, nhưng mà…"Bọn họ huấn luyện kiểu khép kín, mấy ngày nữa sẽ tới buổi biểu diễn trên sân khấu mà mỗi nhóm đều chưa luyện tập.

Nếu lúc này Trình Hướng rời đi thì không chỉ mất đi cơ hội lên sân khấu mà còn liên lụy đến đồng đội trong nhóm.

Miệng đang định phản đối thì bị Phí Lật ngăn lại, cậu ngồi nên trên nắp bồn cầu màu trắng, một tay ôm eo Trình Hướng kéo cậu vào lòng, tay khác dán vào bụng cậu nhẹ nhàng xoa, không chút biến sắc nhíu mày:"Lần này toàn là camera, phía dưới anh lại chảy máu, anh xem nếu người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào?"Ở đây một mình trong khi đang quay không an toàn, nếu bị phát hiện ra điều bất thường nào thì chắc chắn nhân viên công tác và các thực tập sinh sẽ chú ý, đến lúc đó Trình Hướng không cách nào giải thích tình huống thật của mình.

Trình Hướng ngừng nói, cau mày, cơ thể đau đớn với trong lòng rầu rĩ khiến đôi mắt cậu hơi ướt.

Cậu cúi đầu xuống, dáng vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Phí Lật liên tục xoa bụng cho cậu, khoảng chừng năm phút, điện thoại trong túi rung mấy lần.

Giống như một loại tín hiệu nào đó, anh không móc điện ra mà trực tiếp ôm Trình Hướng ra ngoài.

Tất cả những người hướng dẫn và thực tập sinh vẫn đang chơi trong đại sảnh, nhân viên công tác cũng không biết chạy đi chỗ nào.

Trên đường đi bọn họ không thấy người nào, đi đến cổng trại không bị cản trở, một chiếc xe đã sớm chờ ở đó, người lái xe cung kính đứng trước cửa xe.

Phí Lật đi vài bước rồi ngồi vào trong xe.


Cửa xe đóng lại, chiếc xe biến mất bên trong sắc trời chạng vạng tối.

Cơ thể kì lạ này không chỉ có hoa huyệt của nữ khiến cậu xấu hổ, mà còn có kì kinh nguyệt giống phụ nữ.

Nhưng mà bộ phận nữ phát dục không hoàn toàn, thời gian kinh nguyệt không chính xác, có lúc mấy tháng mới có một lần cho nên Trình Hướng không nhớ tới chuyện này.

Cậu thấy may mắn khi mỗi lần có nhưng thời gian đều không dài, khoảng chừng hai ngày sẽ hết, nhưng vấn đề đau bụng khiến cậu càng đau đầu.

Mỗi lần có đều khiến cậu mất đi tất cả sức sống, chỉ có thể nằm trên giường khóc thút thít khi cơn đau ập đến, khó có thể ngủ ngon vào ban đêm.

Lần đầu tiên cậu đối mặt với tình huống này khi còn ở trường, đau đến ngất đi, cậu được bạn học đưa đến phòng y tế, bác sĩ định kiểm tra bí mật ở giữa thì Phí Tư Dặc vội vã chạy tới, lập tức đưa cậu đi.

Mỗi lần sau đó, cậu đều trốn ở nhà hai ngày, cha con Phí gia biết cậu khó chịu, nên có một người ở lại bên cạnh cậu.


Bây giờ Phí Tư Dặc vội vàng thông báo, Phí Lật đưa cậu về nhà.

Trình Hướng thấy hơi ngẩn ngơ, vùi ở trong ngực anh che lấy bụng dưới, toàn thân đau nhức đổ ra mồ hôi lạnh, giọng nghẹn ngào phát ra giống tiếng mèo con yếu ớt.

Đây là một cơn đau không thể diễn tả được, khác với khi lên giường, giống như nội tạng bị xoắn lại, ruột co rút dữ dội, một luồng khí lạnh từ giữa hai chân chui vào bên trong, bụng dưới bị khối băng đông lại, ớn lạnh, đau đớn như bị kim châm.

Cậu khó chịu đến mức chỉ muốn ngất đi, nhưng ý thức cậu như bị khối băng treo chặt, khí lạnh dần lan ra.

Nước mắt lăn dài, cậu nghiến chặt hàm răng run rẩy, yếu ớt rên rỉ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận