Làn váy trên phật đàn

Nói về Trưởng công chúa Lý Tĩnh Gia, đối với nhận thức của mọi người từ trước tới nay, nàng là người được nuông chiều, phóng đãng. Mà tân khoa Trạng Nguyên Trầm Dữ Chi đoan chính thanh cao cầu thân không thành, ngược lại chọc giận Trưởng công chúa. Sáng sớm thức dậy đã đốt vải tơ tằm Hoàng Thượng tự mình ban thưởng thành tro tàn, thậm chí còn đuổi mấy nô bộc đi.
 
Việc này gần sáng sớm đã truyền ra ngoài, ai ai cũng biết. Tấu thư vạch tội nàng hết quyển này đến quyển khác, nhưng Hoàng Thượng lại không có phản ứng gì, cuối cùng trở thành đề tài để mọi người tán gẫu sau bữa ăn.
 
Trên đường, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chạy chậm rãi, người đi đường xung quanh đều lùi xa ba bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên trong xe ngựa trang trí vô cùng xa hoa, chỉ thấy một nữ tử mặc trường bào màu xanh nhạt giơ chiếc gương nhỏ lên, dùng than vẽ mày hình xoắn ốc nạm kim loại vẽ lên đôi mày tinh tế thanh tú.
 
Nửa bên kia có một nam nhân đang nằm. Nam nhân này trên người mặc áo tím, mày kiếm, cả người phát ra hơi thở nguy hiểm, người sống chớ lại gần. Nhìn chủ nhân khuôn mặt như dịu dàng, đây là Đại Lý Tự thiếu khanh - Nhan Thư Dĩnh.
 
Tay phải Nhan Thư Dĩnh giơ một quyển tấu chương, cẩn thận xem hết nội dung phía trên, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ném tấu chương lên trên đệm mềm. Ngay sau đó duỗi bàn tay to, kéo nữ nhân vào trong lồng ngực mình.
 
“Trưởng công chúa đúng là danh khí rất lớn, chuyện phong lưu cùng với Trầm Dữ Chi chỉ trong một đêm đã truyền đi ồn ào huyên náo. Ta là Thiếu khanh cũng không thỏa mãn được dã tâm công chúa sao?”
 
Mới vừa rồi hắn ta dùng lực có chút mạnh, than vẽ mày trượt ra ngoài một chút. Đôi tay mềm mại như ngọc của Lý Tĩnh Gia vỗ nhẹ lên người Nhan Thư Dĩnh, hờn dỗi trừng mắt, liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại cẩn thận dùng khăn lau lên trên lông mày.
 

Sau khi làm xong một loạt động tác, nữ nhân mới dùng ngón tay phác hoạ lên trên chóp mũi Nhan Thư Dĩnh, nhẹ giọng hừ một tiếng nói: “Lời của Nhan đại nhân hình như có chút hồ đồ. Ngày ấy ta đùa giỡn Trầm Dữ Chi, đại nhân cũng ở đó. Huống chi ta và đại nhân chỉ là bạn bè bình thường, lấy đâu ra chuyện không thỏa mãn vừa nói?”
 
Nghe được lời này, vẻ mặt của Nhan Thư Dĩnh tối sầm mấy phần. Hắn ta bắt được tay ngọc đang làm loạn của nữ nhân kia, dùng một tay khác giữ lấy sau cổ nàng, kéo tới gần mình. Lúc cánh môi của hai người sắp chạm vào nhau, Lý Tĩnh Gia đột nhiên chọc ngực hắn, đẩy hắn ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân không cam lòng, kéo thẳng cơ thể nàng tới bên cạnh người mình, dùng đầu lưỡi khiêu khích vành tai nàng, sau đó ngậm mút ở trong miệng. Cảm nhận được hô hấp của nữ nhân trở nên gấp gáp, cánh môi hắn ta dần dần dời xuống phía dưới, nhẹ nhàng gặm trên cổ Lý Tĩnh Gia.
 
Đôi bàn tay to cũng dần dần không an phận. Đầu tiên là cách y phục nhéo bộ ngực mềm mại của nàng, sau đó bàn tay duỗi tới thắt lưng nàng.
 
“Nhan đại nhân làm gì vậy? Tĩnh Gia còn phải gả cho người ta nha!”
 
Lý Tĩnh Gia run rẩy thân mình, lại đẩy ra nam nhân lần nữa, đáy mắt hiện lên vài phần thanh minh.
 
“Lý Tĩnh Gia!”
 
Nhan Thư Dĩnh bị lời này làm cho tức giận, mà nữ nhân lại không thèm quan tâm, di chuyển cơ thể. Lần này nàng lấy son đỏ thản nhiên tô lên môi nàng, lại thêm mấy phần mỹ cảm gió thổi liễu lay. 
 
Nam nhân không cam lòng sau ôm eo Lý Tĩnh Gia từ phía sau, ở nơi cổ nàng ngửi một hơi thật sâu, tức giận cắn vào sau cổ nàng.
 
“Lý Tĩnh Gia, tình cảm của ta giống như con cá mà ngươi nuôi, thời điểm cần dùng thì câu lên, thời điểm không cần nữa thì ném về ao?”
 
“Người xưa đều nói người nguyện mắc câu. Nếu Nhan đại nhân không muốn bị câu, vậy Tĩnh Gia đi tìm người khác cũng được.”
 
“Lý Tĩnh Gia, ngươi dám!”
 
Động tác Nhan Thư Dĩnh ôm nữ nhân càng khẩn trương hơn, giống như muốn hòa cơ thể nàng vào với mình. 
 
Nữ nhân này chính là yêu tinh, dụ dỗ hắn ta đến mức đầu tim ngứa ngáy, nhưng duỗi tay ra cũng không cách nào gãi được.
 

Sau khi yên lặng hồi lâu, hai mắt nhắm chặt của Nhan Thư Dĩnh đột nhiên mở ra, nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai của Lý Tĩnh Gia: “Tĩnh Gia, ngươi chờ một chút, ta nhất định sẽ cưới ngươi.”
 
Lý Tĩnh Gia không nói gì, mà là nhìn chằm chằm gương mặt mê người xuất thần trong gương kia.
 
Cưới nàng…
 
Nàng chỉ sợ không chờ được lâu như vậy.
 
Trong giây lát, gương mặt nữ nhân thay đổi sắc mặt, đỡ trâm cài, cười tủm tỉm nói: “Trầm đại nhân cũng nói như vậy, Nhan đại nhân cần phải nỗ lực nhiều hơn.”
 
Nhan Thư Dĩnh bị chọc tức hộc máu, hắn kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, bóp hàm dưới của Lý Tĩnh Gia cưỡng ép nàng quay đầu tới.
 
“Chẳng qua là đi vào chùa miếu,  trang điểm kỹ càng như vậy, còn muốn cho ai xem?”
 
Lý Tĩnh Gia cười ha hả một tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, từng câu từng chữ nói: “Ngày ấy ở trên đại điện nhìn thấy Dung Thanh đại sư, chỉ cảm thấy dường như là người từ trên trời giáng xuống. Tĩnh Gia thật sự rất thích. Tuy nhiên chuyện này có quan hệ gì với Nhan đại nhân?”
 
Lời này vừa nói ra, động tác của Nhan Thư Dĩnh đột nhiên buông lỏng, hắn ta khẽ cau mày, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.
 
“Lý Tĩnh Gia, Dung Thanh không phải nam nhân mà ngươi có thể đụng vào. Nếu có chuyện gì xảy ra, Lý Ngang Câu cũng không cứu được ngươi!”
 
Nàng không có hành động gì.

 
Nhìn đôi mắt nghiêm túc kia, suy nghĩ của nàng dần dần quay về thật lâu trước đây.
 
Khi đó nàng bị Lý Ngang Câu nhốt ở trong cung, lúc khóc nháo lén ra ngoài, đụng phải một đám thanh niên nam tử ba hoa khoác lác. Người cầm đầu nọ mặc một thân áo tím, cao quan đứng sừng sững, khuôn mặt ấm áp, miệng nói lưu loát ngàn chữ văn chương. Gương mặt những người khác đứng xung quanh đều lộ vẻ tôn sùng, không một người dám cất tiếng bắt bẻ.
 
Nàng âm thầm ghi nhớ dưới đáy lòng. Nhờ người hỏi thăm vài lần, mới nghe nói đây là con trai độc nhất của An Quốc Công, thông minh nổi bật, tuổi còn trẻ đã làm nên nghiệp lớn. Hoàng Thượng đã giao cho hắn ta chức vụ Đại Lý Tự thiếu khanh, ngày sau dưới một người dưới trên vạn người.
 
Khi đó nàng không có lúc nào không nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi móng vuốt của Lý Ngang Câu. Nàng tinh tế vuốt ve gò má xinh đẹp động lòng người của mình trước gương, dùng nhan sắc để thu lấy tim nam nhân.
 
Nàng ôm tâm tư lo sợ bất an muốn rời khỏi hoàng cung đợi ba năm. Cuối cùng thứ chờ được lại là tin tức mấy thần tử trẻ tuổi, không tuân thủ quy củ, chọc giận công chúa, bị điều xuống địa phương cấp dưới làm quan.
 
Từ đó về sau, nàng có thể cùng Nhan Thư Dĩnh ở cùng nhau, càng không cần thông báo đã có thể cùng Nhan Thư Dĩnh rời khỏi công chúa phủ. Nhưng nàng vẫn là cá chậu chim lồng như trước…
 
Lý Tĩnh Gia giấu đi cảm xúc, lộ ý cười không tim không phổi như ngày thường, dường như vô cùng nhẹ nhàng nói: “Tĩnh Gia quá tuổi rồi, Nhan đại nhân không cưới được ta, Trầm đại nhân cũng không cưới được ta. Tất nhiên ai có bản lĩnh cưới ta, ta sẽ đi tìm người đó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận