Làn váy trên phật đàn

Nửa đêm, trong phủ Trưởng công chúa.
 
Trong bữa tiệc, Lý Tĩnh Gia uống hơi quá chén. Đến nửa đêm, rượu bắt đầu ngấm dần, nóng tới mức mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, lăn lộn một lúc cũng không ngủ yên.
 
Trong khi đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một luồng hơi thở ấm áp yên lặng tới gần. Trong nháy mắt, bàn tay to dùng sức ôm Lý Tĩnh Gia vào trong lòng, một bờ môi mỏng ấm nóng dán lên sườn mặt của nàng, sau đó di chuyển xuống phía dưới, cắn khẽ lên xương quai xanh, liếm mút vành tai nữ nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Tĩnh Gia đổ giọt mồ hôi nóng. Lúc bàn tay to luồn vào bên trong y phục nàng, nắm lấy nơi mềm mại trước ngực kia, nàng lập tức bừng tỉnh.
 
“Lý Ngang Câu!” Nàng khẽ nói, thanh âm vừa yêu kiều vừa tức giận.
 
Đêm khuya thanh vắng thế này, người dám ngang nhiên xông vào phủ công chúa, trừ Thánh Thượng Lý Ngang Câu, còn có thể là ai?
 

Đôi bàn tay to của hắn còn đang quấy phá trên nơi tròn trịa, đùa bỡn sau vành tai nữ nhân, muốn hôn lên cánh môi nàng. Lý Tĩnh Gia chán ghét né tránh, cất tiếng nói: “Hoàng huynh nửa đêm không ở trong cung của phi tần, chạy tới chỗ Tĩnh Gia làm chi?”
 
Lý Ngang Câu mang chút hơi rượu, ngón tay đánh lên nhũ hoa của nàng giữ chặt, mỗi khi thở mấy hơi, sẽ ấn thật mạnh một lần. Lý Tĩnh Gia khó chịu nhíu mày, dùng một tay đẩy hắn ra ngoài. Ngay sau đó, nam nhân nắm lấy cổ tay nàng, cánh môi ở bên tai cọ xát, âm thanh trầm khàn chịu đựng: “Tĩnh Gia…”
 
Trước ngực Lý Tĩnh Gia sưng to một hồi, bụng dưới bắt đầu khó chịu. Nàng dùng hết sức lực, lại tránh trước sau tránh cũng không thoát được.
 
Giằng co một hồi cũng không có kết quả, nàng đột nhiên cười lạnh: “Hoàng huynh sợ là đã say rồi, Tĩnh Gia cùng hoàng huynh một mẹ sinh ra, nếu truyền ra ngoài, về sau Tĩnh Gia làm sao gả đi được?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng với Lý Ngang Câu, đối phương kiêng kỵ điều gì nàng hiểu rất rõ ràng.
 
Quả nhiên, Lý Ngang Câu hung hăng cắn xé vành tai nàng một cái, hai mắt đỏ bừng, trực tiếp dùng một bàn tay bóp lấy cái cổ thon dài của Lý Tĩnh Gia, nổi giận nói: “Lý Tĩnh Gia!”
 
Lý Tĩnh Gia thở không nổi, đột nhiên bật cười, khắp căn phòng tràn ngập tiếng cười duyên của nữ tử: “Hoàng huynh, bóp chết Tĩnh Gia đi.”
 
Trói buộc trên cổ nàng đột nhiên lỏng ra. Giây tiếp theo, hắn không cần biết chừng mực kéo nắm, Lý Ngang Câu như nổi điên lôi kéo y phục Lý Tĩnh Gia. Y phục trượt xuống, bộ ngực non mềm hình giọt nước của nữ nhân lộ ra trong không khí, tinh tế ngửi tới, còn có thể ngửi thấy hương thơm lành lạnh.
 
Một chân Lý Tĩnh Gia đặt trên tay của Lý Ngang Câu, ngón chân như bạch ngọc ngoan ngoãn đáng yêu ở trong bóng đêm, nhưng chủ nhân của nó lại giống như một con mèo nhỏ xù lông.
 
Lý Tĩnh Gia vừa chuyển vị trí, khó khăn lắm mới dựa nghiêng nằm lên gối mềm trên giường. Không khí ban đêm mang theo sự lạnh lẽo, cơ thể của nàng run lên một hồi, tiếp tục mở miệng kích thích: “Hôm nay Tĩnh Gia cũng đạp trên đầu vai của Trầm đại nhân như vậy nha.”
 

Lý Ngang Câu lại bị chọc giận lần nữa, dùng một tay cưỡng ép lôi nàng đến trước mặt, tàn nhẫn nói: “Lý Tĩnh Gia, Nhan Thư Dĩnh có cái gì tốt? Trầm Dữ Chi lại có cái gì tốt?”
 
Lý Tĩnh Gia vươn ngón tay sơn móng đỏ thẫm như đậu khấu, nhẹ nhàng phác hoạ trên cằm nam nhân, nhìn đối phương mang dáng vẻ giống như con thú dã man bị vây, châm chọc cười nói: “Tất cả đều tốt, đều là người Tĩnh Gia có thể gả, không giống hoàng huynh… Chỉ có thể nửa đêm tiến vào phủ công chúa, bóp cổ Tĩnh Gia nói mấy thứ này. Hoàng huynh vừa không muốn cho Tĩnh Gia gả cho Trầm Dữ Chi, ta thấy Dung Thanh đại sư kia cũng thuận mắt, không bằng…”
 
Nghe được lời này, nam nhân giống như bị thứ gì đâm vào chân, bàn tay trói buộc trên người Lý Tĩnh Gia đột nhiên thả ra, hừ lạnh nói: “Y không phải là người mà ngươi có thể mơ ước. Cả đời này của ngươi, cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta nửa bước.”
 
Lúc này, nam nhân căm giận rời đi, trong cung điện to như vậy nháy mắt trở nên yên tĩnh, ý cười trên mặt Lý Tĩnh Gia không còn, giống như cái xác không hồn, giống như tự mang áo cho mình, lau một giọt nước mắt trong veo không tiếng rơi xuống gò má lạnh lẽo mê người.
 
Vì sao người và người không thể có quan hệ bình thường?
 
Vì sao dục vọng của người tất cả đều xả trên thân người thân cận nhất?
 
Vì sao người không tiếp nhận suy nghĩ theo luân thường đạo lý?
 
Vô số lần nàng mơ ước mình chỉ là một nữ tử bình thường, cơm canh đạm bạc, qua loa cả đời.

 
Nhưng nàng vẫn cứ là một con chim hoàng yến, nhìn như vinh quang sáng chói, thực tế lại bị người ta nuôi nhốt trong lồng nhìn ngắm.
 
Mỗi khi nghĩ đến mình và Lý Ngang Câu là huynh muội cùng mẹ, lục phủ ngũ tạng của nàng giống như bị đặt trên lửa nướng lên.
 
Trên đệm vương lại chút hơi thở của Lý Ngang Câu. Trong lúc nhất thời, Lý Tĩnh Gia hơi mất khống chế, đôi tay nhéo chặt một lớp mỏng trên đệm giường kia.
 
Nàng muốn chạy trốn……
 
Nàng phải trốn!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận