Diêu Nguyệt Thi ngồi trên bục cửa sổ, yên lặng nhìn thành phố phồn hoa.
Sau khi đưa Hướng Vũ Phàm về nhà, cô nhốt mình trong phòng. Cô không bật đèn nên phòng tối om, ánh đèn cùa nhà đối diện chiếu lên cửa sổ, chiếu sáng một nửa khuôn mặt cô, đôi mắt ánh lên vài tia sáng yếu ớt.
Cộc... Cộc... Bỗng ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rồi cánh cửa được mở ra. Bà Diêu từ ngoài cừa bước vào.
"Tiểu Thi, mẹ nấu chè hoa bách hợp và hạt sen đây. Con có muốn ăn không?"
“Không ạ, con không đói."
Diêu Nguyệt Thi không quay đầu lại, căn phòng tối om nên mẹ không thể nhận ra tâm trạng của cô. Cô trả lời mẹ mà không thay đổi tư thế.
Bà Diêu lặng lẽ nhìn cô một lát, rồi bước tới, ngồi xuống cạnh cô, không bật đèn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh cóng của cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu Thi, con có tâm sự gì à?".
Diêu Nguyệt Thi không trả lời câu hỏi của mẹ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, im lặng hồi lâu rồi nói, nghe như sắp khóc: "Mẹ, mẹ có tin vào duyên phận không?".
“Ừ.” Bà Diêu gật đầu, dường như nhớ lại chuyện vui gì đó, khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng. "Mẹ và bố con quen nhau hồi học đại học, học cùng trường bốn năm nhưng không hề gặp nhau. Cho đến hôm tốt nghiệp, bố mẹ ngồi chung trên một toa tàu, bố con cầm nhầm hành lý của mẹ... Mẹ tin, duyên phận đã đưa bố mẹ đến với nhau."
"Mẹ, có phải nếu là duyên phận thì luôn luôn có kết cục tốt đẹp?"
"Không nhất thiết phải thế con ạ." Bà Diêu cười hiền dịu, đôi mắt sáng thể hiện sự thông minh, nhẹ nhàng an ủi cô: "Có rất nhiều kiểu duyên phận, có lúc là tình bạn, có lúc là tình thân, có lúc là tình yêu. Tiểu Thi, con và Tiểu Phàm là kiểu thứ nhất".
Diêu Nguyệt Thi mở to đôi mắt sưng húp, quay đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ biết rồi à?".
Bà Diêu cười dịu dàng, nhè nhẹ vỗ vào đôi tay đã ấm hơn của cô.
"Tiểu Thi, con là con gái yêu của mẹ. Tâm sự của con, sao mẹ lại không biết?"
"Mẹ, vậy con phải làm thế nào?" Sống mũi Diêu Nguyệt Thi cay cay, cô dựa đầu vào lòng mẹ khóc. "Con muốn ở bên anh Vũ Phàm, nhưng con không muốn thấy anh ấy khổ sở, anh ấy khổ sở, con sẽ rất buồn. Nhưng con lại không muốn từ bỏ, con không muốn nhìn thấy anh Vũ Phàm của con trở thành anh Vũ Phàm của người khác. Mẹ, con phải làm gì?"
Bà Diêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.
"Con bé ngôc nghếch, có rất nhiều cách để ở bên nhau, không nhất thiết phải là tình yêu. Cho dù Tiểu Phàm ở bên cô gái khác, con vẫn là cô em gái yêu quý của cậu ấy, không phải sao? Nếu không trở thành người yêu, hãy là em gái ngoan của cậu ấy, như vậy không tốt sao? Tiểu Thi, mỗi người đều có duyên phận của mình, quá cố chấp sẽ không có được tình yêu mà bỏ lỡ mất hạnh phúc. Từ bỏ sai lầm mới có thể tương phùng. Con gái, con có hiểu không?"
Diêu Nguyệt Thi nghĩ một lát, không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Nhưng con đã phạm sai lầm. Nếu anh Vũ Phàm biết, anh ấy có bỏ qua cho con không?"
"Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình thì mới có thể có được sự tha thứ của người khác. Tiểu Thi, con là một cô bé thông minh, không thể cố chấp như vậy mãi được. Hãy dũng cảm đứng dậy, sửa chữa mọi sai lầm! Rồi có ngày con sẽ gặp một người chỉ thuộc về con."
Năm ngày sau, Diêu Nguyệt Thi đến gặp Lạc Phán Phán.
Đứng ở cổng trường cấp ba Trí Hiền, Diêu Nguyệt Thi lo lắng không yên, ôm chặt lấy ba lô, đôi mắt cô mờ to nhìn mọi người đi lại. Cô cắn môi nhìn vào cổng trưòng, chớp mắt vẻ lo lắng. Nêu hôm nay không tìm được người cần gặp, lần sau cô sẽ không đủ dũng khí đến đây.
Cuối cùng, một dáng người gầy nhỏ cũng xuất hiện. Trong đám đông, cô giống hệt những học sinh khác, mặc đồng phục mùa đông. Trên ngực áo vest màu trắng có thêu logo của trường, váy ngắn màu hồng, đi một đôi tất dài và đôi giày vải màu trắng. Trông cô không có gì nổi bật so với người khác. Đi bên cạnh cô vẫn là cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, tính cách bộp chộp. Hai người khoác tay nhau đi ra ngoài cổng, nhìn là biết tình cảm giữa họ rất tốt.
Cô do dự hai giây, cuối cùng cũng có đủ dũng khí để bước tới trước mặt hai người.
Đoàn Khanh Nhi nhận thấy sự có mặt của cô trước. Đã có kinh nghiệm, lần này cô giống như gà mẹ cảm thấy có nguy hiểm, lập tức để Lạc Phán Phán đứng phía sau, mình ở trong trạng thái phòng vệ.
"Diêu Nguyệt Thi, cô đến đây làm gì? Cô còn gây rắc rối cho Phán Phán thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Không lần này em không có ác ý." Diêu Nguvệt Thi cắn môi, nói khẽ. “Em chỉ có vài điều muốn nói với chị Phán Phán."
"Phán Phán, cậu đừng tin, không có kẻ xấu nào thừa nhận mình là người xấu cả!"
Lạc Phán Phán nhìn Diêu Nguyệt Thi, thấy cô bây giờ rất khác với con người cố chấp, cảm tính trước đây, trong đôi mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng, bất an của một cô bé mười lăm tuổi, không còn cái vẻ già dặn giả tạo như trước nữa.
Suy nghĩ một lát, Lạc Phán Phán nói với Đoàn Khanh Nhi: "Khanh Nhi, cậu về nhà trước được không? Một lát nữa mình sẽ đến nhà cậu".
Đoàn Khanh Nhi mở to mắt có vẻ không tin.
"Phán Phán, cậu tin lời con bé đó à? Lẽ nào cậu không sợ xảy ra chuyện giống lần trước sao?"
"Cậu không cần phải lo ỉắng, mình có thể tự lo được."
"Cậu ngốc nghếch thế. Bị người ta bán rồi vẫn còn giúp người ta đếm tiền! Rồi cậu cũng sẽ chết một cách ngốc nghếch cho coi!"
Đoàn Khanh Nhi trợn mắt nhìn cô rồi tức giận bỏ đi.
Sau khi Đoàn Khanh Nhi đi rồi, hai người im lặng một lát. Cuối cùng vẫn là Lạc Phán Phán nói trước: "Em muốn nói gì với chị? Chúng ta có cần tìm một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện không?".
"Không cần phiền phức, chúng ta nói chuyện ở đây được rồi." Diêu Nguyệt Thi căng thẳng cầm lấy dây đeo ba lô, chần chừ một lát rồi nói nhỏ, mặt đỏ lên: "Lạc Phán Phán, xin lỗi, những ngày qua em đã gây cho chị và anh Vũ Phàm nhiều phiền phức".
"Em... Em đang xin lỗi chị à?" Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cô, nghĩ mình đang nghe nhầm.
"Vâng." Diêu Nguyệt Thi cắn môi, khẽ gật đầu. "Em đã hiểu rồi, tình yêu không thể ép buộc được, em quyết định hủy bỏ thỏa thuận giữa chúng ta."
"Ý của em là em sẽ không ngăn cản chị và Hướng Vũ Phàm ở bên nhau? Em sẽ không lấy chuyện vi phạm bản quyền để bắt chị và Hướng Vũ Phàm xa nhau?" Lạc Phán Phán mở to mắt, rõ ràng là không tin vào tai mình. "Không phải là em rất ghét chị sao? Không phải là em rất thích Hướng Vũ Phàm sao? Vì sao tự nhiên lại từ bỏ?"
"Em không tự nhiên mà từ bỏ!" Diêu Nguyệt Thi nói nhỏ, trông cô bé rất đáng yêu. "Em đã nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định đó! Sự thật là em không nỡ rời xa anh Vũ Phàm, nhưng mẹ em nói, nếu anh Vũ Phàm phát hiện ra việc em đã làm, anh ấy sẽ ghét bỏ em. Em không muốn anh Vũ Phàm ghét bỏ em, cho dù mãi mãi là em gái của anh ấy cũng còn tốt hơn là trở thành người xa lạ."
"Em đã hiểu được như thế là tốt." Lạc Phán Phán mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô, đột nhiên phát hiện ra cô bé trước mặt không còn đáng ghét như ấn tượng trước đây.
"Thế... Lạc Phán Phán..." Diêu Nguyệt Thi cầm chặt lây dây đeo ba lô, đắn đo hồi lâu rồi hỏi: "Chị có thể từ từ hẵng kể cho anh Vũ Phàm nghe về thỏa thuận giữa chúng ta, được không? Em sợ sau khi biết, anh ấy sẽ ghét bỏ em".
"Không, em là em gái mà cậu ấy yêu quý nhất, sao có thể ghét bỏ em được?" Lạc Phán Phán cười, tình nghịch nháy mắt với cô. "Hơn nữa chị có thể giúp em, chị sẽ không để Hướng Vũ Phàm tức giận với em."
"Thật không?" Diêu Nguyệt Thi nhìn cô vẻ không dám tin.
"Đương nhiên, có thể sau này chúng ta sẽ là chị dâu, em chồng mà!" Lạc Phán Phán nháy mắt, nói đùa. "Em là em của chị, chắc chắn chị sẽ phải đối xử tốt với em, không phải sao?"
Diêu Nguyệt Thi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt trở nên long lanh. Một lát sau, cô nói nhỏ: "Lạc Phán Phán... Cảm ơn chị...".
Nói rồi, cô quay người chạy đi.
Nhìn theo Diêu Nguyệt Thi, Lạc Phán Phán bất giác mỉm cười.
"Đúng là một đứa trẻ khó hiểu."
Cô quay người định bước về phía bến xe buýt thì đột ngột dừng bước.
"Chuyện của chúng tôi... Cậu nghe hết rồi à?" Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mặt.
Cậu gật đầu, nở một nụ cười buồn bã, khuôn mặt tuấn tú không rạng ngời như trước đây nữa.
"... Xin lỗi." Lạc Phán Phán áy náy nhìn cậu, giọng nói đầy vẻ hối lỗi. "Tôi nên nói cho cậu biết sự thật sớm hơn."
"Thật sự là cậu không nói tôi cũng biết." Hàn Thần Dật nhìn xuống, tự cười mình. "Tôi đã sớm biết giữa cậu và Diêu Nguyệt Thi có điều gì đó không thoải mái, cậu không phải là người dễ thay đổi, không có nguyên nhân rõ ràng, cậu không thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy được. Chỉ có ông anh ngốc nghếch của tôi mới tin lời cậu."
“Xin lỗi... Hôm đó tôi đã lợi dụng cậu... Thật sự cậu rất tuyệt, chỉ có điều chúng ta không hợp nhau."
"Cậu không cần xin lỗi tôi, cậu không nợ tôi gì cả. Hôm đó, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cậu nói thế là để đối phó với Hướng Vũ Phàm mà thôi. Do tôi không cam tâm nên mới cố ý giả vờ ngốc để nói theo cậu, thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta. Tiếc rằng tình yêu không thể miễn cuỡng, cho dù tôi có cố gắng thế nào, trong lòng cậu cũng chỉ có ông anh họ ngốc nghếch của tôi mà thôi."
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Ngoài xin lỗi, Lạc Phán Phán không biết phải làm gì để thể hiện sự ân hận của mình. Sự thật là Hàn Thần Dật đối xử với cô rất tốt, cô rất coi trọng cậu, đáng tiếc là cậu không phải là người cô thích.
"Cô bé ngốc, đã bảo là không cần xin lỗi mà! Cậu cứ như thế tôi sao có thể yên tâm để cậu ở bên Hướng Vũ Phàm được?" Hàn Thần Dật vuốt tóc cô, không nén được tiếng thở dài. "À, suýt nữa thì quên không nói với cậu, vừa rồi ngoài tôi ra, còn có một người nữa cũng nhìn thấy cậu và Diêu Nguyệt Thi."
Còn có một người nữa? Lạc Phán Phán ngạc nhiên hoi: "Còn có ai?".
Hàn Thần Dật thấy cô lo lắng, cười một cách kỳ quái, nhẹ nhàng nói ba chữ: "Hướng Vũ Phàm".
Trời! Không thể thế được. Lần này thì cô nguy rồi!
Mặt Lạc Phán Phán biến sắc, cô muốn bỏ chạy.
Thấy cô hoàn toàn mất phương hướng, Hàn Thần Dật thấy buồn cười, tốt bụng nhắc cô: "Đừng nói là tôi không bảo cậu, anh ấy về nhà anh ấy rồi!".
Lạc Phán Phán đuổi kịp Hướng Vũ Phàm tới cổng khu Cảnh Lam Viên.
Hướng Vũ Phàm thấy bực bội về thỏa thuận của hai cô gái, cô giải thích thế nào cậu cũng không nghe.
"Mình nói rồi, mình không cố ý mà! Cậu tha lỗi cho mình được không?" Lạc Phán Phán khổ sở, kéo tay áo cậu, tỏ vẻ rất đáng thương.
Hướng Vũ Phàm hừ một tiếng, không quay lại nhìn cô.
Lạc Phán Phán mím môi, nói nhỏ: "Chuyện thỏa thuận đó mình không tình nguyện, hơn nữa, mình làm thế là vì muốn tốt cho cậu, cậu là con trai mà sao nhỏ nhen thế!".
Cô không nói không sao, lời cô nói giống như ngọn lửa khiến cho quả bom trong cậu nổ tung. Cậu hét lên: "Cậu còn nhắc đến cái thỏa thuận đáng chết đó à? Chỉ vì nó mà những ngày qua mình sống không bằng chết, luôn đau khổ vì sợ mất cậu, suýt chút nữa thì vào bệnh viện tâm thần đây!".
Lạc Phán Phán hiểu chuyện, nói nhỏ nhẹ: "Được rồi! Được rồi! Mình biết là mình sai rồi!".
"Hừ!" Hướng Vũ Phàm quay đầu đi không thèm nhìn cô.
"Xin lỗi!" Lạc Phán Phán khoác tay cậu, bắt chước nhân vật nữ chính trong phim. "Coi như em phạm lỗi lần đầu, anh tha lỗi cho em đi! Anh Vũ Phàm thân yêu, được không?"
Hướng Vũ Phàm mím môi lại, cảm giác nổi cả da gà. Lạc Phán Phán không bỏ qua cho cậu. Cô không ngại ngùng nữa, gọi cậu là: anh Vũ Phàm, anh Vũ Phàm liên tục khiến cho mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, có mấy người không nhịn được bịt miệng cười.
Hướng Vũ Phàm suýt chút nữa phát khùng, cuối cùng không chịu đựng được nên giơ tay đầu hàng.
"Được rồi! Được rồi! Cậu đừng gọi nữa! Cậu gọi nhiều quá làm mình sắp ngất đây! Mình có
Thể tha lỗi cho cậu, nhưng cậu phải chấp nhận một điều kiện!"
Lạc Phán Phán vẫn tiếp tục đùa cậu: “Anh Vũ Phàm, anh có điều kiện gì? Anh cứ nói, em sẽ đồng ý!".
"Lạc Phán Phán, nêu cậu đồng ý làm bạn gái của mình, mình sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Gì cơ?" Nụ cười vui vẻ biến mất, cô nổi giận. “Không được! Mình không đồng ý với điều kiện này! Rõ ràng trước đây chúng ta đã thỏa thuận, điểm trung bình các môn của cậu đạt từ 80 điểm trở lên, mình mới là bạn gái của cậu!"
Hướng Vũ Phàm liếc nhìn cô, nửa như cười nửa như không.
"Không phải cậu vừa mới nói là điều kiện gì cậu cũng đồng ý sao?"
"Đây là hai vấn đề khác nhau mà!"
"Vậy thì thôi!"
Hướng Vũ Phàm quay mặt đi không nhìn cô.
Thật quá đáng! Tự nhiên lại lôi chuyện này ra để uy hiếp cô! Nhưng ai bảo cô làm chuvện có lỗi với cậu? Ngoài đồng ý ra, cô còn có thể làm gì? Lạc Phán Phán cúi đầu, tỏ vẻ ấm ức nói: "Được rồi! Mình đồng ý.?”
"Vậy mới ngoan!"
Hướng Vũ Phàm cười, đưa tay ra, vui vẻ vuốt má cô.
Bỗng nhiên Lạc Phán Phán có cảm giác như mình bị lừa, nheo mắt lại hồ nghi hỏi: "Hướng Vũ Phàm, không phải là cậu cố ý chứ?".
Nghe vậy, Hướng Vũ Phàm nghiêm mặt nói chân thành: "Sao lại thế? Mình giống như vậy lắm sao?".
Lạc Phán Phán rất muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy nụ cười và ánh mắt nghiêm túc của cậu, cô rụt cổ lại nói: "Không giống... Cậu không hề giống...".
"Được rồi, nào, chúng ta về nhà thôi, bạn gái đại nhân thân yêu!" Hướng Vũ Phàm vui vẻ khoác vai cô. Hai người nói chuyện vui vẻ trên đường về nhà.
Nhưng khi cửa nhà mở ra, hai người không thể cười nổi nữa.
Trong phòng khách rộng lớn, bà Hướng đang cười nói và rót trà cho một phụ nữ trung tuổi. Người phụ nữ quay lưng lại với họ, nghe thấy tiếng cửa mở, bà quay lại nhìn nhìn. Bốn cặp mắt gặp nhau, bà nghiêm mặt lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, nét mặt cậu trở nên ngốc nghếch.
Lạc Phán Phán cũng không khác gì cậu. Cô dụi mắt nhiều lần nhưng người trước mắt cô vẫn không biến mất, cô không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc...
"Mẹ... Mẹ... Sao mẹ lại ở đây?" Lạc Phán Phán run sợ hỏi. Để không khí đỡ căng thẳng, cô cố gắng nở một nụ cười nhưng nụ cười đó trông còn khó coi hơn là khóc.
Bà Lạc bực bội nhìn họ hồi lâu, rít lên một câu qua kẽ răng: "Hai đứa... Rõ ràng là hai đứa đang yêu nhau?!".
"Mẹ..." Lạc Phán Phán khổ sở gọi, muốn khóc nhưng không khóc được.
"Con bé này…” Bà Lạc đứng dậy, nét mặt vô cùng tức giận, giống như muốn bắn đạn nguyên tử vào Lạc Phán Phán vậy...
Bà Hướng vội vàng kéo mẹ cô lại, khuyên nhủ: "Cô giáo Lạc, cô bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai đứa đều là trẻ con, đều là trẻ con thôi mà!".
Hướng Vũ Phàm đẩy Lạc Phán Phán ra phía sau, đứng chắn trước mặt cô, không do dự nhìn bà Lạc nói: “Cô giáo, việc này không liên quan đến Phán Phán, là em bắt Lạc Phán Phán đi chơi với em!".
Câu nói của cậu như đổ thêm dầu vào lửa, nét mặt bà Lạc càng trở nên khó coi, bà quát: "Hai đứa!".
"Thằng bé này, câm miệng ngay! Mau ngoan ngoãn xin lỗi cô giáo Lạc!" Bà Hướng cố gắng ra hiệu cho cậu, rồi quay lại cười nói với bà Lạc: “Cô giáo Lạc, cô đừng tức giận, bọn chúng còn trẻ con mà, nói năng không suy nghĩ. Nào nào, cô ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện. Dù sao mắng mỏ cũng không giải quyết được vấn đề gì, đúng không nào?".
Ngoài làm như vậy ra còn biết làm thế nào? Bà Lạc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi ngồi xuống.
Lạc Phán Phán và Hướng Vũ Phàm nhìn nhau, cùng bước vào phòng khách...
Cuộc đàm phán sau đó thật là mệt mỏi, đầu tiên bà Lạc nhất quyết bắt hai người chia tay, sau khi được bà Hưóng khuyên nhủ, thái độ của bà mới mềm mỏng hơn. Cuộc nói chuyện diễn ra rất căng thẳng, có tranh luận, có uy hiếp, có nhượng bộ...
May mắn là mọi người đã đi đến một kết luận cuối cùng.
Bà Lạc không phản đối việc hai đứa qua lại với nhau, nhưng trong thời gian học cấp ba, không được công khai chuyện tình cảm, buổi tối phải về nhà trước mười giờ, không được làm ảnh hưởng đến học hành, điểm bình quân các môn của Hướng Vũ Phàm phải đạt từ 85 điểm trở lên, không được cầm tay nhau ở nơi công cộng...
Sắc mặt Lạc Phán Phán càng ngày càng xám đi, càng nghe sắc mặt Hướng Vũ Phàm càng trở nên khổ sở, nhưng hai người thở phào nhẹ nhõm. Bà Hướng liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng vui mừng nói: "Như vậy Tiểu Phàm sẽ có động lực học tập, vừa yêu vừa học, nhưng Tiểu Phàm phải đối xử tốt với Phán Phán, không được để cô giáo Lạc thất vọng".
Hưóng Vũ Phàm ngoan ngoãn nghe lời, tay phải vòng ra sau lưng nắm lấy tay Lạc Phán Phán, hai người nhìn nhau cười, tình yêu ấm áp tràn ngập quanh họ.
Mặc dù có rất nhiều điều kiện, chỉ cần ở bên nhau thì không có vấn đề gì hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...