Lần đầu biết yêu

 
Đó là một vở kịch rất hay kể về chuyện tình của một đôi nam nữ thuộc hai gia đình có mối thù với nhau, vì cơ duyên nên linh hồn của hai người đổi vị trí cho nhau và yêu nhau. Tình tiết thú vị, diễn viên diễn rất sinh động khiến cho mọi người cười rất nhiều, không khí trong rạp vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc là không khí đó không thể khiến cho bốn người trẻ tuổi vui hơn được.
Diễn viên chính là người Lạc Phán Phán thích nhất, cô cũng rất thích nội dung vở kịch này nên khi vở kịch đang trong thời gian quảng cáo, cô nói sẽ đi xem ngay khi mới công chiếu. Tuy nhiên, lúc này cô không sao tập trung được. Không thể trách cô vì trong hoàn cảnh đó, không ai có thể vui vẻ mà xem kịch.
Ngồi bên trái là Diêu Nguyệt Thi, lúc này đang nhìn cô vẻ trách móc khiến cô sởn gai ốc. Cạnh Diêu Nguyệt Thi là Hưóng Vũ Phàm, tâm trạng không thoải mái, ánh mắt hình viên đạn nhìn Hàn Thần Dật ngồi bên phải Lạc Phán Phán. Tâm trạng của hai người có vẻ còn phong phú hơn cả nhân vật trên bục diễn.
Lạc Phán Phán ngồi ở giữa, vừa chịu đựng ánh mắt công kích của Diêu Nguyệt Thi vừa chịu đựng cuộc giao chiến bằng ánh mắt giữa hai cậu bạn. Cô đặt tay trên đùi, ngồi thẳng người, không động đậy, sợ nếu mình không cẩn thận sẽ làm bùng phát cơn giận dữ của ba người. Cô ngồi trong tư thế đó đến nửa giờ đồng hồ, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô nói nhỏ: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát", rồi vội vàng bỏ đi.
Diêu Nguyệt Thi không tha cho cô, vội vàng đi theo.
Bước vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước mức mạnh nhất, nước lạnh thấm vào da mặt khiến cho Lạc Phán Phán có cảm giác tỉnh cả người.
Cảm giác đó lập tức bị Diêu Nguyệt Thi phá vỡ.
"Vì sao chị lại bắt chúng tôi đi cùng?"
“Chân là của hai người, chị có cầm súng bắt đi đâu, vì sao lại nói là chị bắt hai người đi cùng?" Lạc Phán Phán tiếp tục vỗ nước lạnh vào mặt để giữ tỉnh táo. "Nếu chị nhớ không nhầm, rõ ràng là hai người dày mặt đi cùng đấy chứ?"
"Chị nói lung tung! Rõ ràng là chị cố ý!" Diêu Nguyệt Thi vô cùng bực bội, không chịu được vẻ điềm nhiên của cô, đưa tay đóng mạnh vòi nước. "Nêu không phải thế vì sao chị không ngăn anh Vũ Phàm khi anh ấy nói muốn đi xem kịch?"
Lạc Phán ngẩng đầu lườm cô, lấy khăn trong túi ra lau mặt, giọng mệt mỏi. "Chị lấy tư cách gì để ngăn cậu ấy? Chị có là gì của cậu ấy đâu."
"Rõ ràng là chị viện cớ!" Diêu Nguyệt Thi đổ hết tội lên đầu cô, cho dù cô giải thích thế nào cũng không nghe, luôn cho rằng cô là người có lỗi.
"Có phải chị viện cớ hay không, em là người rõ hơn ai hết. Những gì em muốn chị làm, chị đã làm rồi, Hướng Vũ Phàm có về với em hay không là chuyện của em, em đừng đến gây rắc rối cho chị nữa. Biết em một thời gian, chị tặng em một câu: Tình yêu phải xuất phát từ hai phía, yêu đơn phương chỉ làm hại người khác và làm hại chính mình. Diêu Nguyệt Thi, em là người thông minh, chị nghĩ em có thể hiểu được câu nói đó, có thể giúp đỡ được em hay không còn phải xem nhận thức của em thế nào."

"Rõ ràng là chị đố kỵ với tôi và anh Vũ Phàm! Tôi không thèm nghe những lời vớ vẩn của chị!" Diêu Nguyệt Thi phản bác lại lời cô, sắc mặt tái xanh.
Lạc Phán Phán không muốn tiếp tục tranh luận nữa, lau sạch nước trên mặt rồi cất khăn vào túi, tự tin bước ra ngoài. Diêu Nguyệt Thi đứng sững người một lát rồi hậm hực ra theo.
Lúc hai cô gái tranh cãi trong nhà vệ sinh, hai cậu thiếu niên ngồi trong rạp cũng không yên. Không có người nào chắn ngang, hai người không chiến đâu bằng mắt nữa mà chuyển sang khẩu chiến.
"Hàn Thần Dật, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu tránh xa Phán Phán ra! Nếu không tôi sẽ nói với chú Hàn chuyện con chó Tibetan Mastiff của cậu làm vỡ đồ gốm sứ trấn Cảnh Đức mà chú ấy phải rất khó khăn mới mua được!"
"Mấy ngày không gặp, đúng là phải rửa mắt để nhìn. Hướng Vũ Phàm, anh thông minh ra rồi đấy! Đã biết cách tìm điểm yếu của em để uy hiếp. Nhưng em phải nói rõ ràng với anh rằng, cho dù bố em có đánh chết em thì em cũng không rời xa gấu nhỏ yêu quý!"
"Vậy sao? Nhưng có những chuyện cậu vẫn chưa biết." Hướng Vũ Phàm tỏ vẻ đắc ý nhìn Hàn Thần Dật. "Quan hệ giữa tôi và Phán Phán bây giờ cậu không thể so bì được!"
"Anh nói thế nghĩa là sao?" Hàn Thần Dật nhìn cậu vẻ hoài nghi, có linh cảm không hay.
Hướng Vũ Phàm nghĩ đến nụ hôn hôm đó, ánh mắt dịu dàng, miệng cười đắc ý. "Quan hệ giữa tôi và Phán Phán đã thân mật hơn so với cậu tưởng tượng nhiều!"
Thân mật... Hàn Thần Dật nhanh chóng hiểu ra, lời nói của đối phương khiến cậu không thể không tưởng tượng ra nhiều điều hơn thực tế.
Một con tức giận nổi lên trong lòng, Hàn Thần Dật mất hết lý trí. Không kịp suy nghĩ gì, cậu đã giơ nắm tay lên. "Anh là đồ hạ lưu! Nhất định là anh ép cô ấy, đúng không?"
Lời trách móc và tiếng đấm nhau trong không gian yên tĩnh nghe rất rõ ràng, mọi người đều quay về phía họ. Những người xung quanh sợ hãi ngồi dạt sang hai bên.
Hành động đó không thể khiến cho hai người lấy lại bình tĩnh. Họ tiếp tục tranh cãi.
"Đúng! Là tôi ép cô ấy, thế thì sao?" Hướng Vũ Phàm lau vết máu trên miệng, những bực
bội trong lòng đột nhiên bùng phát, cậu giơ nắm đấm về phía đôi phương. "Dù sao việc cũng xảy ra rồi! Cậu muốn ngăn cũng không kịp!"

"Anh là đồ trứng thối!"
Hai người không thèm quan tâm xem đây có phải là nơi công cộng không, cũng không thèm để ý hành động của mình có ảnh hưởng tới người khác không, lao vào đánh nhau trong ánh mắt sợ hãi của mọi người.
Không khí trong rạp trở nên ầm ĩ, tiếng khóc, tiếng xì xào bàn tán, tiếng ghế bị đạp đổ... Âm thanh hỗn loạn khiến cho diễn viên ngừng diễn...
Khi Lạc Phán Phán và Diêu Nguyệt Thi quay lại, hai người chỉ thấy một cảnh hỗn độn, vô cùng ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Lạc Phán Phán nghe thấy mọi người nói có đánh nhau, là hai thiêu niên mười bảy, mười tám tuổi, trông rất đẹp trai... Trong lòng cô có linh cảm không hay, trung tâm của cuộc hỗn loạn chính là chỗ ngồi của Hướng Vũ Phàm. Cô vội vàng chen vào giữa đám đông.
Mãi mới chen được vào đến nơi, mặc dù mặt mũi hai người sưng đỏ nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Hướng Vũ Phàm và Hàn Thần Dật.
Đúng là hai tên ngốc! Lạc Phán Phán suýt phát điên, vội vào kéo hai người ra. Nhưng một mình cô bé nhỏ, yếu ớt không đủ sức ngăn họ.
Bỗng nhiên có hai nhân viên bảo vệ bước vào đám đông, dễ dàng tách hai cậu thiếu niên ra. Sau đó, mỗi người áp tải một người đến phòng bảo vệ của rạp.
Lạc Phán Phán vội vàng chạy theo.
Khi đi qua Diêu Nguyệt Thi, cô dừng lại một lát, nói nhỏ đủ để cho hai người nghe thấy: "Kết quả này là điều em muốn sao?".
Diêu Nguyệt Thi vô cùng căng thẳng, nhìn theo bóng Lạc Phán Phán khuất dần vào trong đám đông. Có gì đó vỡ vụn trong lòng cô, cô chỉ cảm thấy trống rỗng.
Giám đốc của rạp quen mẹ của Hướng Vũ Phàm, cậu gọi điện thoại cho mẹ, ông giám đốc không nói gì, nhanh chóng thả họ ra, còn cười vui vẻ tặng họ vài tấm thẻ xem phim, nói rằng lần sau đến xem không những được ngồi ở khu vực dành cho khách VIP có tầm nhìn rất tốt mà còn được giảm giá năm mươi phần trăm.
Khi họ bước ra khỏi phòng bảo vệ thì trời đã tối rồi.
Trời tối đen không có một vì sao. Gió thổi rất lạnh, chỉ có vài người đi trên đường. Ánh đèn mờ mờ hai bên đường không đủ sức làm ấm lòng người.

Lạc Phán Phán kéo áo cho kín hơn, đỡ Hàn Thần Dật bị thương đên ngồi nghỉ ở ghế bên đường. Hàn Thần Dật vừa gọi điện cho lái xe đưa xe đến đón cậu, vài phút nữa là lái xe tới.
Hướng Vũ Phàm cũng bị thương, mặt mũi thâm tím, khóe miệng chảy máu, chân bị sưng, bước đi tập tễnh. Diêu Nguyệt Thi muốn đỡ cậu nhưng cậu gạt tay cô ra.
“Phán Phán..." Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phán Phán kể từ khi bước ra khỏi rạp, tỏ vẻ đáng thương giống như bị bỏ rơi. "Mình không cố ý..."
Dường như Lạc Phán Phán không nghe thấy lời cậu nói, nhẹ nhàng lấy khăn lau máu trên khóe mắt Hàn Thần Dật, động tác rất ân cần.
"Phán Phán..." Giọng Hướng Vũ Phàm trở nên lo lắng, cậu bám vào lan can gỗ bên đường bước lại gần cô.
Diêu Nguyệt Thi nhìn dáng đi khó khăn của cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ, thấy cậu sắp ngã, cô đành gọi Lạc Phán Phán: "Lạc Phán Phán, Chị mù sao? Chị không thấy anh Vũ Phàm có điều muốn nói với chị à? Sao chị không đến đỡ anh ấy?".
"Đã dám gây chuvện còn không dám nhận hậu quả sao?" Lạc Phán Phán vẫn tiến về phía trước, không thèm để ý đến cậu.
"Là do Hàn Thần Dật gây chuyện trước! Chị lấy cớ gì mà trách móc anh Vũ Phàm? Không phải là bảo chị đến đỡ anh Vũ Phàm một lát sao? Có bảo là chị đi chết đâu! Sao chị có thể lạnh lùng như thế? Anh Vũ Phàm là học sinh của mẹ chị cơ mà!"
"Không phải còn có em sao?" Lạc Phán Phán trả lời nhạt nhẽo, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên giữa màn đêm.
Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến sắc mặt Diêu Nguyệt Thi trở nên xanh tái, có cảm giác không thể thở được nữa.
Hướng Vũ Phàm không hiểu câu chuyện giữa hai người, vẫn cố gắng bước về phía Lạc Phán Phán, chỉ còn cách hai mét, bỗng nhiên có một chiếc xe BMW đen bóng chạy tới. Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên rồi dừng lại trước mặt Lạc Phán Phán.
Cửa xe mở ra, chú Triệu vội vàng xuống xe giúp Lạc Phán Phán đỡ thiếu gia nhà họ lên xe.
"Gấu nhỏ yêu quý, cậu đi cùng tôi được không?" Hàn Thần Dật kéo tay cô, nhìn cô chờ đợi.
"Phán Phán, đừng đi!" Hưóng Vũ Phàm vội vàng ngăn lại, muốn tiến lên giữ cô nhưng cảm giác đau ở chân khiến cho cậu lực bất tòng tâm.
Lạc Phán Phán cắn môi, đứng quay lưng lại phía Hướng Vũ Phàm, nghe thấy tiếng cậu, cô cảm thấy đau lòng.
Cho dù có đau hơn nữa thì làm được gì? Chỉ cần Diêu Nguyệt Thi không từ bỏ thì cô và Hướng Vũ Phàm không có hy vọng ở bên nhau. So với việc chịu đau khổ mãi không bằng nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ giữa họ.
Nghĩ đến đó, sống mũi cô cay cay. Do dự một giây, cô ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, nhanh chóng ngăn cách hai người.

Hướng Vũ Phàm vẫn đứng đó, ngạc nhiên nhìn chiếc xe biến mất vào màn đêm, vô cùng tuyệt vọng. Quan hệ giữa họ hóa ra thật mong manh, chỉ một giây mà đủ cắt đứt tất cả.
"Anh Vũ Phàm, anh ổn chứ?" Diêu Nguyệt Thi tới bên cậu từ lúc nào, lo lắng nhìn cậu.
"Ồn hay không thì sao? Cô ấy đã không thèm quan tâm đến anh nữa." Hướng Vũ Phàm nhắm mắt lại, giống như vừa bị mất một món đồ chơi vô cùng quý giá, khuỵu xuống đất.
"Anh Vũ Phàm!" Cậu làm cho Diêu Nguyệt Thi vô cùng sợ hãi, cô vội vàng quỳ xuống bên đỡ lấy cậu.
"Tiểu Thi, anh phải làm gì?" Cậu cầm chặt lây tay cô, giống như cầm lấy ngọn cỏ may mắn cuối cùng, ánh mắt vô cùng đau khổ. "Tiểu Thi, anh cảm thấy anh sắp mất cô ấy rồi. Em giúp anh được không? Em giúp anh nghĩ cách để Lạc Phán Phán quay về với anh được không?"
"Anh Vũ Phàm..." Diêu Nguyệt Thi đau đớn nhìn cậu, nước mắt chảy làm mờ mắt cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy.
Trong lòng cô, cậu luôn giống một anh hùng đội trời đạp đất. Cho dù cô gặp phiền phức gì cậu cũng có thể giúp cô. Lúc cô không vui, cậu trêu đùa cho cô vui vẻ. Lúc cô bị người khác bắt nạt, cậu luôn xuất hiện trước tiên. Cậu là người bảo vệ cô suốt thời niên thiếu.
Nhưng bây giờ... Cậu vô cùng yếu đuối, nỗi đau trong lòng cậu khiến cô có cảm giác, nếu không cẩn thận, linh hồn cậu sẽ vỡ vụn.
Vì sao anh Vũ Phàm mạnh mẽ như thần tiên của cô lại trở nên như vậy? Cô làm như thế này
có đúng không? Diêu Nguyệt Thi bật khóc nhận ra quan niệm bấy lâu của cô đã sụp đổ hoàn toàn.
"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía, yêu đơn phương chỉ làm hại người khác và làm hại chính mình." Câu nói của Lạc Phán Phán vang lên trong đầu cô. Sự cố chấp của cô đã làm hại anh Vũ Phàm sao? Có phải chính cô đã khiến anh trở nên như thế này?
"Kết quả này là điều em muốn sao?"
Sự đau khổ của Hướng Vũ Phàm, sự mất phương hướng của cậu có thực sự là điều cô mong muốn?
Bên ngoài cửa là màn đêm yên tĩnh và lạnh lẽo, mây đen che kín bầu tròi, không có lấy một ánh sao. Gió lạnh thổi xuyên thấu vào lòng ngưòi. Cách đó không xa là trung tâm thành phố ánh đèn sáng lấp lánh như dải Ngân Hà.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận