Bên trong xe im ắng một lát, chỉ có tiếng nhạc êm dịu vang lên.
Nguyễn Khinh Họa nhận ra ý tứ trong lời nói của Giang Hoài Khiêm, thấp giọng: “Trợ lý Lưu cũng không đến nỗi mà?”Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái.
Nguyễn Khinh Họa hơi rụt cổ, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa kính xe: “Giang tổng, anh cũng không lo lắng trợ lý Lưu nghe được lời này sẽ từ chức à?”Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, ánh mắt dừng trên gò má cô, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt ấy dò xét từng li từng tý, như muốn tìm hiểu, phân tích toàn bộ con người cô.
Nguyễn Khinh Họa mắt hấp háy, nhìn hình ảnh phản chiếu của anh qua tấm kính cửa xe.
Một lúc sau, cô dời mắt đi chỗ khác.
Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng né tránh của cô, không muốn làm cô khó xử nữa.
“Sẽ không.
” Giang Hoài Khiêm trả lời câu hỏi trước đó của cô.
Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.
”Thực ra cô cũng không quan tâm lắm.
Giang Hoài Khiêm: “Ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi “Cuối tuần em có dự định gì không?”Nguyễn Khinh Họa: “Vẽ bản thảo thiết kế và làm giày.
”Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô nói: “Ở nhà?”Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một hồi, gật đầu: “Ừm.
”Như để khẳng định điều này một lần nữa, Nguyễn Khinh Họa lặp lại: “Ở nhà.
”Giang Hoài Khiêm không nói gì nữa.
Nguyễn Khinh Họa cũng trước sau như một mà im lặng.
Không bao lâu, xe dừng lại.
Nguyễn Khinh Họa nhìn lối vào tiểu khu vẫn đang sáng đèn, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Sư huynh, cảm ơn anh đã đưa em về nhà.
”Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh trở về chú ý an toàn.
”Giang Hoài Khiêm: “Ừ”.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Khinh Họa đi thẳng về phía căn hộ, cũng không có quay đầu lại.
Khi đi làm trang phục mà cô mặc đậm chất công sở.
Đều là áo len mỏng mặc cùng váy bút chì, phối với giày cao gót, khi trời lạnh thì sẽ mặc thêm áo khoác.
Bề ngoài trông cô rất gầy và yếu đuối.
Nhưng thật ra bên trong là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ.
Điểm này, Giang Hoài Khiêm đã biết từ lâu.
Thậm chí cũng biết, một khi anh biểu hiện ra điều gì đó quá lộ liễu, cô sẽ lại chạy trốn mất.
Nhìn theo bóng lưng của cô dần biến mất, Giang Hoài Khiêm thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.
Khi Nguyễn Khinh Họa về đến nhà, Phùng Xảo Lan đang ngồi ở trên sô pha video call với ai đó.
“Chị gái con còn chưa về, chờ chị con về mama sẽ về nhà với con.
”“Ngoan một chút, hôm nay đi ngủ sớm đi nha.
”“Không thích.
” Giọng điệu làm nũng của một cậu bé vang lên rõ ràng bên tai Khinh Họa.
“Mama, con muốn mama về ngay bây giờ.
”Bà Phùng nhíu mày, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn thằng bé: “Không nghe lời có phải không? Ngày mai mama không đưa con đi chơi nữa.
”“Không chịu, mama đã hứa đưa con đi chơi rồi thì phải giữ lời chứ.
”Phùng Xảo Lan cười tủm tỉm dỗ dành: “Được rồi, tiện thể mẹ rủ chị con đi cùng, được không?”Nguyễn Khinh Họa hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào phòng.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn khó có thể quen được với cảnh tượng mẫu tử tình thâm này.
Một lúc sau, có người đi tới gõ cửa phòng.
Phùng Xảo Lan đẩy cửa vào, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô đang nằm trên bàn, nhíu mày: “Khinh Họa.
”Nguyễn Khinh Họa nhẹ giọng: “Mẹ.
”Bà Phùng nhìn cô, lặp lại câu nói cũ: “Tăng ca rất mệt sao? Nếu mệt cứ nói với …”Còn chưa nói hết câu, Nguyễn Khinh Họa đã ngắt lời bà: “Mẹ, mẹ tới tìm con có chuyện gì sao?”Bà Phùng sắc mặt hơi đanh lại, liếc mắt: “Sao, không có việc gì thì mẹ không thể qua xem con gái mẹ thế nào sao?”“Không phải.
”Nguyễn Khinh Họa không biết nói thế nào: “Con không có ý đó.
”Bà Phùng hừ nhẹ: “Mẹ nghe nói Lưu Tuấn đang làm cùng công ty với con.
”“Ừm.
” Nguyễn Khinh Họa mặt không biểu cảm nói: “Anh ta là trợ lý cho Tổng giám đốc mới của công ty con.
”Phùng Xảo Lan: “…… Vậy con và cậu ấy có khả năng tiến triển mối quan hệ?”Nguyễn Khinh Họa: “Không có.
”“Sao không thử xem?” Phùng Xảo Lan nói: “Hai đứa hiện tại ở cùng một công ty, hẳn là sẽ có nhiều điểm chung, con không muốn thử tìm hiểu một chút à?”Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt lại, có chút phiền muộn: “Mẹ, có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không.
Hiện tại con chưa muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay kết hôn, con chỉ muốn tập trung vào công việc thôi.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...