Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Nhìn thấy bóng lưng của cô khuất trong góc, Giang Hoài Khiêm thu hồi ánh mắt, xoa xoa thái dương.Đột nhiên, chuông điện thoại di động của Nguyễn Khinh Họa để trên bàn vang lên.Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, chuyển điện thoại di động của cô thành chế độ im lặng.


(bấm vào nút nguồn ở góc bên cạnh của điện thoại)Vừa chỉnh xong, điện thoại di động của anh lại vang lên.Giang Hoài Khiêm cầm lên xem, là Chu Nghiêu gọi.“Alo.”Nghe thấy giọng nói của Giang Hoài Khiêm, Chu Nghiêu huýt sáo trêu chọc: “Giang tổng, bây giờ cậu đang ở đâu?”Giang Hoài Khiêm nhíu mày, nhìn quanh một vòng rồi thờ ơ nói: “Có chuyện gì.”Chu Nghiêu có lẽ có thể đoán được anh ta đang làm gì, anh ta cười nói: “Tôi không có ở nhà hàng âm nhạc.

Là Hoa Cảnh nói cho tôi biết đã nhìn thấy cậu ở đó, tôi không ngờ là thật”.Người anh ta nói đến là Triệu Hoa Cảnh – cũng là một trong những anh em tốt của bọn họ.Giang Hoài Khiêm: “Có chuyện gì nói mau.”Chu Nghiêu: “Không có gì.” Anh ta đắc ý nói: “Hoa Cảnh nói cậu đi cùng một người phụ nữ, tôi có thể qua xem một chút được không?”Giang Hoài Khiêm chế nhạo: “Để làm gì.

Cậu nghĩ cậu có thể sao? ”Chu Nghiêu cố chấp, không sợ chết nói: “Tôi tới nhìn từ xa một chút, xem có phải là tiểu sư muội trong lời đồn đó không? ”Giang Hoài Khiêm nhận thấy Nguyễn Khinh Họa đã trở lại, nói bằng một giọng bình thản: “Cậu đang rất rảnh rỗi đúng không?”Chu Nghiêu: “?”Giang Hoài Khiêm: “Nếu quá nhàn rỗi, để tôi gọi điện cho bố cậu.”“…”Chu Nghiêu bị sặc: “Đừng, tôi đang bận, cúp máy đây.”Trước khi cúp máy, anh ta vẫn không quên bồi thêm một câu: “Giang tổng, đưa tiểu sư muội đến nhà hàng âm nhạc thì tính làm gì, có bản lĩnh thì đưa đến nhà hàng ở khách sạn ấy.”Giang Hoài Khiêm mặc kệ anh ta, lập tức tắt điện thoại.Nguyễn Khinh Họa đổi kính áp tròng sang đeo kính cận, vừa đeo vào, khuôn mặt của cô trông càng nhỏ hơn.Nhận thấy ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa vô thức sờ sờ mặt mình: “Trên mặt em có cái gì sao?”“Không có gì.”Giang Hoài Khiêm chỉ chỉ, “Có người vừa gọi điện thoại cho em.”Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc mà mở máy: ” Là mẹ em”.Cô mím môi dưới, nói nhỏ: “Ăn cơm trước đã.


”Giang Hoài Khiêm cũng không hỏi nhiều.Nhưng anh rõ ràng nhận thấy tâm trạng của Nguyễn Khinh Họa đã xấu đi, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt đột nhiên biến mất.Sau bữa tối, Giang Hoài Khiêm đưa cô về nhà.Trên đường đi, di động của Nguyễn Khinh Họa lại vang lên.Cô lại cúp máy hai lần, nhưng bên kia vẫn kiên trì gọi lại.“Alo.”Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nói nhỏ: “Mẹ, có chuyện gì vậy.”Phùng Xảo Lan đang đứng trước căn hộ của cô, cau mày hỏi: “Khinh Họa, con đang ở đâu? Muộn như này sao còn chưa về nhà?”Nguyễn Khinh Họa giật mình, không chút nghĩ ngợi nói: “Con phải tăng ca.”Phùng Xảo Lan: “Sao lại tăng ca? ““Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhận thấy ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, trả lời với một tâm trạng đầy tội lỗi: “Công ty vừa tổ chức một cuộc thi mới, con đang bận thiết kế bản thảo.”Bà Phùng nhíu mày, nghe được giọng điệu này liền hỏi lại: “Con kiếm cớ trốn mẹ đúng không?”“Không phải.”Nguyễn Khinh Họa đau đầu: “Con thực sự rất bận.”Bà Phùng im lặng một chút, thở dài: “Được rồi, vậy mẹ sẽ đợi con ở nhà, con cho mẹ biết mật khẩu đi.”Nguyễn Khinh Họa: “…”Sau khi khai báo mật khẩu, Nguyễn Khinh Họa cúp máy.Giang Hoài Khiêm nghiêng người nhìn cô, không biết nên nói gì.“Em và mẹ em…”Anh còn chưa nói xong thì cô đã trả lời: “Quan hệ không được tốt cho lắm.”Giang Hoài Khiêm giật mình.Nguyễn Khinh Họa nhìn thẳng vào con đường phía trước và nói: “Sư huynh, cho em tới khách sạn.”“…”Giang Hoài Khiêm nhìn cô.Nguyễn Khinh Họa lại thay đổi lời nói: “Em đùa thôi.”Ở trong xe tĩnh lặng, Nguyễn Khinh Họa kéo dây an toàn, khẽ nhếch khóe miệng.


Cô gần như có thể đoán được tại sao Phùng Xảo Lan lại đến tìm mình.Nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt, Nguyễn Khinh Họa chỉ muốn biến thành đà điểu*.*Ý chỉ về hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát: không muốn đối diện với một chuyện gì đó, chỉ muốn vùi đầu, né tránh, đợi nguy hiểm qua đi.Đang suy nghĩ thất thần, thì giọng nói của Giang Hoài Khiêm vang lên bên tai: “Buổi hẹn hò lần trước cũng là do mẹ em sắp xếp?”Nguyễn Khinh Họa quay lại nhìn anh, “…Ừm.”Giang Hoài Khiêm im lặng, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, nghiêm túc nói: “Yêu cầu của mẹ em về con rể hình như không cao lắm.”Nguyễn Khinh Họa: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận