Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Lần đầu tiên gặp mặt, cũng là tại bữa tiệc gặp gỡ giữa các du học sinh người Trung Quốc.

Cô mới biết đến Giang Hoài Khiêm, nhưng cô không chắc liệu anh có biết mình hay không.Sau đó, bởi vì cuộc thi thiết kế, cả hai đã có tiếp xúc qua.Nguyễn Khinh Họa cho rằng, cô và Giang Hoài Khiêm cũng khá có duyên.


Bởi sau đó giáo sư bị ốm, cô được giáo sư nhờ giao cho Giang Hoài Khiêm.Có lẽ cũng vì sự phân phó của giáo sư, Giang Hoài Khiêm, người đã tốt nghiệp, đã hỗ trợ, chỉ bảo cô trong vài tháng.……Nghe Mạnh Dao nói, Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: “Cũng không hẳn, giáo sư cũng không phải chỉ có mỗi hai học trò là bọn mình.”Mạnh Dao im lặng một lúc rồi nhìn thẳng vào cô: “Câu nói thật đi, cậu và Giang tổng thật sự chỉ là quan hệ sư huynh sư muội, không có gì khác? ”Nguyễn Khinh Họa gật đầu, nhìn Mạnh Dao: “Nếu không thì sao?”Mạnh Nghiêu bình tĩnh nhìn cô, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.“Nhưng… Giang tổng hôm nay lại đặc biệt tới đây để đưa thuốc cho cậu đúng không?”“Lấy khăn quàng cổ.” Nguyễn Khinh Họa sửa lại lời của Mạnh Dao: “Thuận tiện mua thuốc.”Mạnh Dao thỏa hiệp: “Được rồi, cứ cho là như vậy, anh ấy cũng quá cẩn thận rồi, đường đường là tổng giám đốc của một công ty mà….”Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nói: “Như mình vừa mới nói, bọn mình là quan hệ sư huynh sư muội.

Anh ấy quan tâm mình một chút thì không được sao? ““……”Mạnh Dao bị cô nói không thể phản bác lại, chỉ có thể gật đầu đồng tình: “Được rồi, cậu nói như vậy cũng có lý.”“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa quay sang bên: “Dao Dao, tớ buồn ngủ rồi.”Mạnh Dao hiểu: “Ngủ đi, có gì cứ gọi tớ.”“Ừ.”Chắc là do tác dụng của thuốc, không lâu sau Nguyễn Khinh Họa đã chìm vào giấc ngủ.Mạnh Dao không quấy rầy cô nữa, ngồi trên giường nghịch điện thoại di động, trước khi đi ngủ, cô còn đứng dậy thay túi chườm nóng cho Nguyễn Khinh Họa một lần nữa.–Hôm sau tỉnh dậy, bệnh cảm của Nguyễn Khinh Họa gần như đã khỏi.Khi đến công ty, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.Từ Tử Vi nhìn cô một cái: “Cậu bị cảm à?”Nguyễn Khinh Họa gật đầu.Từ Tử Vi mỉm cười, nói tiếp: “Lần này cậu bị cảm, cũng mau khỏi hơn trước đó.”Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Vậy sao?”“Đúng đấy.” Trợ lý ngồi đối diện xen vào: “Chị Khinh Họa, trước đây mỗi lần chị bị cảm, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.”Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nhấp một ngụm nước nóng, nhẹ giọng nói: “Có thể là lần này uống thuốc kịp thời.”Từ Tử Vi phụ họa: “Có khả năng.”Yên lặng vài giây, Từ Tử Vi lại đẩy khuỷu tay Nguyễn Khinh Họa: “Tôi nghe nói ngày hôm qua mọi người đến nhà xưởng, cậu và Đàm Diễm đã đóng giày trước sự chứng kiến của Giang tổng?”“Ừ.”Nguyễn Khinh Họa không dấu giếm: “Hai đôi giày đó chắc là đã mang về rồi.”Từ Tử Vi nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt của Nguyễn Khinh Họa nhỏ nhắn và thanh tú, đôi mắt sáng, đôi mày sắc sảo.

Nhưng hiện giờ, có lẽ do bệnh còn chưa khỏi hẳn nên làn da của cô có chút xanh xao, ốm yếu.Dáng vẻ lúc này của Nguyễn Khinh Họa, có thể khơi dậy khát vọng che chở, bảo vệ của phái mạnh.Từ Tử Vi nhìn chằm chằm một lúc, hai mắt sáng rỡ nói: “Trước đây tôi biết cậu có thể đóng giày, nhưng không ngờ cậu lại lợi hại như vậy.”Kỳ thật bọn họ làm thiết kế, đóng giày là một kỹ năng cơ bản.


Chẳng qua có người làm tốt có người lại không.Dù gì thì họ cũng là những nhà thiết kế, chỉ cần tạo ra những thiết kế mới lạ và được công chúng yêu thích, đôi khi việc đóng một đôi giày hoàn mỹ họ cũng không quan tâm nhiều lắm, vì đơn giản đó là chuyên môn của thợ đóng giày.Từ Tử Vi thiết kế cũng khá đẹp, nhưng năng lực thực hành, cụ thể là việc đóng giày của cô ấy thì hơi yếu kém một chút.Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa đồng ý: “Được thôi.”Từ Tử Vi ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”Nguyễn Khinh Họa buồn cười nhìn cô ấy: “Ừ.”Từ Tử Vi nghe cô nói như vậy, bắt đầu ngứa ngáy tay chân.Công ty bọn họ có một gian phòng trên tầng với đầy đủ máy móc, công cụ đóng giày cùng một số nguyên vật liệu, được chuẩn bị cho các nhà thiết kế.Thỉnh thoảng, khi có cảm hứng, có thể vào bên trong thử nghiệm.“Vậy hiện tại cậu có bận không?” Từ Tử Vi nhìn cô: “Nếu không bây giờ cậu dạy tôi làm luôn đi?”Nguyễn Khinh Họa sững sờ vài giây, dở khóc dở cười: “Cậu chờ tôi một lát được không, tôi phải hoàn thiện nốt bản thiết kế này.”“Được.”Sau khi hoàn thành công việc, Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi bắt đầu đi đến ‘phòng thí nghiệm’.Nguyễn Khinh Họa trước khi học thiết kế thì đã học cách đóng giày.

Trên phương diện này, đôi khi một người thợ đóng giày còn chưa chắc giỏi bằng cô.Suốt buổi sáng hôm ấy, Nguyễn Khinh Họa đều ở trong phòng dạy Từ Tử Vi đóng giày.Lúc ăn trưa, Từ Tử Vi còn không quên khen ngợi cô.“Khinh Họa cậu tuyệt vời quá, làm sao cậu có thể thành thạo được như vậy?”Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, khiêm tốn nói: “Làm nhiều lần thì sẽ quen thôi.”Đàm Diễm cùng đống nghiệp thân thiết của cô ta là Thái Hoan vừa lúc ngồi ở ngay bên cạnh, nghe được lời này, Thái Hoan cười mỉa mai, cùng Đàm Diễm nói chuyện: “Có một số người, có một chút tài lẻ thì liền ngay lập tức khoe khoang, đúng là không biết tự lượng sức mình.”Đàm Diễm nhướng mày: “Đúng vậy, mọi người đều là như vậy mà.


Cũng phải tìm chút tài lẻ để khoe ra chứ.”Nguyễn Khinh Họa nghe vậy, cũng chẳng thèm so đo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận