Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Cô vốn tưởng rằng Giang Hoài Khiêm sẽ lại gây khó dễ cho cô.

Nhìn nhìn tình hình hiện tại, có lẽ do cô đã nghĩ quá nhiều.

Nghĩ vậy, Nguyễn Khinh Họa chớp lấy thời cơ: “Giang tổng, tôi đã trả lại chiếc khăn cho anh.

Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi về trước.

”Nghe thế, Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhìn cô chằm chằm.

“Cô Nguyễn.

”“Dạ?”Nguyễn Khinh Họa còn chưa kịp thở phào, lại căng thẳng thêm một lần nữa.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, thần sắc vẫn nhàn nhạt: “Có phải cô quên mất gì đó không?.

”Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc mà đối diện anh: “Là cái gì cơ?”Giang Hoài Khiêm cũng không úp mở, thẳng thừng nói: “Áo khoác.

”“……”Nguyễn Khinh Họa có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Áo khoác của anh tôi đã giặt sạch, nhưng chưa phơi khô.


”Trước khi ra ngoài, kỳ thật cô có nghĩ tới việc có nên lấy cả áo khoác không.

Nhưng cuối cùng, vẫn là không lấy.

Nghe cô giải thích, Giang Hoài Khiêm cười cười: “Thật sao?”Nguyễn Khinh Họa nghe ra ý châm chọc trong lời nói của anh, căng da đầu nói: “Khi nào khô, tôi sẽ trả lại cho Giang tổng sớm nhất có thể.

”Cô tuyệt đối không có ý định muốn giữ lại áo khoác của anh làm gì cả.

Nói xong, Giang Hoài Khiêm lại im lặng.

Nguyễn Khinh Họa có chút bối rối, không đoán được anh đang suy nghĩ gì, cũng băn khoăn không biết nên nói cái gì, bụng lại một lần nữa kêu lên kháng nghị.

Hai người đứng ở chỗ không xa khu đông người, nhưng lại rất yên tĩnh.

Nghe thấy tiếng bụng kêu gào vì đói, Nguyễn Khinh Họa hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Ngược lại, Giang Hoài Khiêm đã phản ứng lại, giọng của anh có vẻ ôn hòa hơn trước:“Còn chưa ăn cơm?”Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng: “Tôi đang định đi ăn.

”Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái: “Một mình?”Nguyễn Khinh Họa vừa gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lại lắc đầu: “Không ——”Lời còn chưa nói xong, Giang Hoài Khiêm đã nhanh hơn một bước: “Đi thôi.

”Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, nhìn anh khó hiểu: “Hả?”Giang Hoài Khiêm đút một tay vào túi, vẻ mặt anh nhìn cô thông cảm và quan tâm.

Sau một lúc, anh hỏi: “Muốn ăn cái gì?”Nguyễn Khinh Họa trầm mặc.

Giang Hoài Khiêm đi trước hai bước, quay đầu lại nhìn cô: “Không đói bụng sao?”Anh không cho rằng Nguyễn Khinh Họa sẽ từ chối, không muốn cùng anh ăn cơm.

Vì trong thế giới của Giang Hoài Khiêm, không ai có thể cự tuyệt anh.

Nguyễn Khinh Họa nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi đang suy nghĩ nên ăn cái gì.

”Giang Hoài Khiêm hơi giật mình, ánh mắt lại dừng trên người cô: “Vừa đi vừa nghĩ.

”“…… Được.


”–Hai người một trước một sau bước đi, Nguyễn Khinh Họa đi theo phía sau Giang Hoài Khiêm, thường sẽ dẫm lên bóng của anh dưới ánh đèn đường.

Giang Hoài Khiêm không đi nhanh, thậm chí còn cố tình bước chậm lại.

Đi đến chỗ náo nhiệt, Giang Hoài Khiêm quay đầu lại hỏi cô: “Đã nghĩ xong chưa?”Nguyễn Khinh Họa ngẩng lên: “Giang tổng, anh ăn chưa?”Giang Hoài Khiêm: “Chưa.

”Anh vừa đến bữa tiệc liên hoan, mới kịp ngồi xuống thì cô đã gọi điện tới rồi.

Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, nhìn xung quanh: “Ăn món Nhật nhé?”“……”Giang Hoài Khiêm sắc mặt kỳ lạ, nhìn cô vài giây, cự tuyệt: “Không ăn.

”Nguyễn Khinh Họa bị sặc, có chút đau đầu: “Vậy món cay Tứ Xuyên?”Giang Hoài Khiêm: “Cô ăn được ớt cay?”“……” Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, yếu ớt nói: “Có thể.

”Giang Hoài Khiêm hừ cười, giơ tay chỉ chỉ: “Món ăn Quảng Đông.

”“Ồ……” Nguyễn Khinh Họa nhanh nhảu: “Được.

”Giang Hoài Khiêm nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô, nhẹ cong khóe môi, trong mắt còn hiện lên ý cười.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Nguyễn Khinh Họa không kịp từ chối.

Lúc này trong tiệm người không nhiều lắm, không gian rất vằng.

Người phục vụ mang menu lên, Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, không có vẻ gì là muốn ăn uống.


Cô không ăn cay nhưng đối với món ăn Quảng Đông cũng không hứng thú cho lắm.

“Giang tổng, anh gọi món đi.

”“Ừ.

”Giang Hoài Khiêm cũng không trông mong cô gọi đồ ăn, anh tùy tay chỉ vào mấy thứ rồi quan sát cô: “Cô xem có muốn gọi thêm món gì không.

”“Anh cứ gọi mấy món ngon đi.

”Nguyễn Khinh Họa ngồi đối diện với Giang Hoài Khiêm, nhưng cả hai đều không nói gì.

Cô không biết phải nói gì, cũng sợ Giang Hoài Khiêm không muốn nghe.

Nguyễn Khinh Họa cúi đầu uống nước, người ở phía đối diện bỗng nhiên kéo ghế đứng dậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận