Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Cúp máy, Nguyễn Khinh Họa sau đó mới nhận ra:—— Giang Hoài Khiêm muốn tới nhà cô lấy khăn quàng cổ.

Cô nhìn chiếc túi trên bàn uống trà, lơ đãng tự hỏi liệu chiếc khăn này có ý nghĩa đặc biệt gì với anh không.

Bằng không thì tại sao anh nhất định phải đích thân đến lấy.

Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án.

Cô với tay, lấy chiếc khăn từ trong túi ra rồi gấp lại một lần nữa.

Lúc trước là cô tiện tay nhét nó vào túi nên chiếc khăn vẫn còn lộn xộn.

Sau khi gấp xong, bụng Nguyễn Khinh Họa kêu đầy kháng nghị.

Cô vẫn chưa ăn tối, hơn nữa lúc trưa vì mệt nên cô cũng chỉ ăn một chút cháo.

Đứng trong phòng khách một lúc, Nguyễn Khinh Họa phân vân không biết nên tự nấu hay ra ngoài mua.

Vài phút sau, Nguyễn Khinh Họa cầm theo chiếc túi giấy, đi ra ngoài.


–Buổi tối cuối thu, tiết trời se se lạnh.

Chỗ ở của Nguyễn Khinh Họa khá tốt, sinh hoạt vô cùng thuận tiện.

Chung quanh đều có siêu thị và trung tâm mua sắm, ngoài ra còn có những quán ăn ven đường.

Cô cúi đầu xem điện thoại, nghĩ xem sẽ ăn gì sau khi trả lại chiếc khăn cho Giang Hoài Khiêm.

Đang suy nghĩ, Mạnh Dao đột nhiên gọi điện.

“Khinh Họa, về đến nhà chưa?”“Rồi.

” Nguyễn Khinh Họa nghe thanh âm ở đầu dây bên kia truyền tới, cau mày: “Cậu lại đi đến quán bar?”Mạnh Dao “Ừ” một tiếng, uống xong ly rượu mà người phục vụ vừa mang đến: “Đúng vậy, tớ uống hai ly rồi sẽ về.

”Nguyễn Khinh Họa có chút lo lắng, nhưng càng thêm bất lực.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ: “Tớ bị sốt.

”“Cái gì?” Mạnh Dao không nghe rõ, lớn tiếng hỏi: “Chỗ này ồn ào quá, cậu vừa mới nói cái gì?”“Tớ nói.

” Nguyễn Khinh Họa gia tăng âm lượng: “Tớ bị sốt, đang ở nhà.

”Mạnh Dao sửng sốt, vội vàng bỏ ly rượu trong tay xuống: “Cậu bị sốt khi nào, sao không nói cho tớ biết, bây giờ tớ mang thuốc qua cho cậu.

”Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa thở phào nhẹ nhõm: “Được.

”Cô nghĩ đến Mạnh Dao đang nôn nóng sốt ruột, dặn dò nói: “Cũng không cần gấp gáp như vậy, cậu đi từ từ thôi, cứ về nhà tắm rửa trước rồi qua đây cũng được.

”Nghe cô nói như vậy, Mạnh Dao mờ mịt không hiểu: “Tại sao? Tớ về nhà tắm rửa rồi mới qua thì cậu có mà ngất ở đó luôn ấy?”Nguyễn Khinh Họa: “……”Cô nghẹn giọng: “Không nghiệm trọng như vậy đâu.

”Mạnh Dao hừ nhẹ: “Chờ đấy, tớ qua bây giờ.

”“…… Được.

” Nguyễn Khinh Họa sốt sắng nói: “Đừng quá sốt ruột, tớ đã uống rất nhiều nước rồi.


”“Biết rồi.

”Cúp máy, Nguyễn Khinh Họa vẫn có chút không yên tâm, lại gửi thêm hai tin nhắn cho Mạnh Dao.

Cô cúi đầu, không để ý bên kia đường có một chiếc xe dừng lại, người từ chiếc xe đó bước xuống đang tiến lại gần cô.

Đèn đường ở lối đi rất sáng, Giang Hoài Khiêm chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên kia đường.

Nguyễn Khinh Họa mặc một chiếc áo len trùm đầu, chân đi dép lê, đang cúi đầu nghịch điện thoại, vô cùng chuyên chú.

Trông cô mềm mại và nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với lúc đi làm.

Giang Hoài Khiêm nhẹ bước lại gần, nhìn thẳng vào cô.

Nghe tiếng bước chân tới gần, Nguyễn Khinh Họa cũng rời mắt khỏi di động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nguyễn Khinh Họa giật mình, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Cô mấp máy môi, chớp chớp mắt nói: “Giang tổng.

”Giang Hoài Khiêm cúi xuống nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.


“Ừm.

”Nguyễn Khinh Họa: “……”Cô im lặng vài giây, giơ chiếc túi lên: “Khăn quàng cổ của anh.

”Giang Hoài Khiêm nhìn hai tay cô đang cầm túi, nhưng không trả lời.

Dưới ánh đèn đường, dưới tán lá xanh mướt, hai người đứng đối diện nhau, bóng hai người chiếu xuống, giống như đan vào nhau.

Trông thật ái muội.

“Giang tổng?” Nguyễn Khinh Họa nhấp môi dưới, ngước mắt lên nhìn anh.

Giang Hoài Khiêm lúc này mới có phản ứng, “Hả?”Nguyễn Khinh Họa kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa: “Khăn của anh.

”Giang Hoài Khiêm lúc này mới đưa tay ra nhận lấy.

Thấy anh đã phản ứng lại, Nguyễn Khinh Họa mới nhẹ nhàng thở ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận