Khi đến nhà xưởng, bọn họ mới biết Nguyễn Khinh Họa bị sốt và đang ngủ ở sau xe.
Lưu Tuấn liền quay trở lại xe lấy một chiếc khăn quàng cổ rồi nhờ một nữ đồng nghiệp đắp cho cô.Đương nhiên, mọi người đều nghĩ rằng chiếc khăn đó là của Lưu Tuấn.Nguyễn Khinh Họa chả thèm để ý tới cô ta.Đàm Diễm cau mày: “Nguyễn Khinh Họa, tôi đang nói chuyện với cô đó.”Cô ta nói thêm: “Đừng nghĩ chiều nay cô thắng tôi là có thể tự mãn.
Cuộc đối đầu chính là thiết kế cho bộ sưu tập mùa xuân năm sau mới có thể quyết định ai thắng ai thua.”Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cười khẩy, nhướng mi nhìn cô ta.Cô trang điểm, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt hồ ly càng thêm xinh đẹp và long lanh, nhưng cũng chính vì như vậy đã tạo cho người khác cảm giác xa cách.“Vậy thì sao”.
Nguyễn Khinh Họa nói: “Cho dù là vai phụ, so với chị, tôi vẫn còn tốt hơn nhiều.”Nói xong, Nguyễn Khinh Họa xoay người băng qua đường, đi về phía khu nhà mình ở.Trong lúc nhất thời nói như vậy thì hả dạ thật.
Nhưng sau khi trở về nhà, Nguyễn Khinh Họa lại hối hận.Sẽ ra sao nếu Giang Hoài Khiêm hài lòng với thiết kế của Đàm Diễm.Nghĩ đến Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa càng thêm u sầu.Cô nhìn chiếc túi đựng khăn quàng cổ trên bàn, thở dài thườn thượt.Đấu tranh khoảng ba phút, Nguyễn Khinh Họa mở WeChat ra và tìm kiếm thông tin.Khi cô còn ở nước ngoài, cô đã kết bạn WeChat với Giang Hoài Khiêm, nhưng cô không chắc giờ anh còn sử dụng tài khoản này hay không, hoặc có thể….anh đã xóa mất rồi.Nguyễn Khinh Họa nhìn thấy tên WeChat và ảnh đại diện của Giang Hoài Khiêm, vẫn giống như trước đây.Cô nhìn chằm chằm vào tài khoản của anh một lúc và nhấp vào giao diện tin nhắn.
Bởi vì họ đã đổi điện thoại nên ô chat giữa hai người hoàn toàn trống trơn.(Ô chat của Wechat cũng giống với Zalo của Việt Nam, khi đổi máy mới và đăng nhập lại thì hầu hết các cuộc trò chuyện trong ô chat sẽ bị mất một phần hoặc bị xóa sạch).Cô nhìn chằm chằm vào ô chat trong vài phút, định nhắn tin, nhưng không biết phải nói gìSau khi suy nghĩ, cô lại từ bỏ.Một phút sau, Nguyễn Khinh Họa vào bếp rót một ly rượu và bấm điện thoại gọi cho Giang Hoài Khiêm.Cô nghĩ, nếu chuông reo ba hồi mà không có ai trả lời, cô sẽ không trả lại chiếc khăn nữa.Vừa nghĩ tới đây, điện thoại liền có người nhấc máy.Nguyễn Khinh Họa chợt trở nên căng thẳng, hối hận muốn cúp máy.
Nhưng cô chưa kịp thực hiện, giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên từ đầu dây bên kia.“Xin chào.”Nguyễn Khinh Họa: “…”Cô không biết phải nói gì lúc này.Người ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn: “Ai vậy?.”Nguyễn Khinh Họa xoa xoa chóp mũi, mím môi nói: “Xin lỗi, tôi nhầm máy.“…..”Cô nhìn màn hình, muốn ngắt điện thoại, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói ấy lần nữa.“Nguyễn Khinh Họa.”Nguyễn Khinh Họa sững sờ, nghe giọng điệu đã biết chắc của anh, cô đột nhiên quên mất mình định làm gì.Giọng nói của Giang Hoài Khiêm dịu đi một chút, “Cô về đến nhà chưa?”Thanh âm của anh rất quen thuộc, như thể hai người đã vô cùng thân thiết.Nguyễn Khinh Họa trả lời: “Tôi về rồi”.
Cô chợt nhớ ra mục đích gọi điện thoại của mình: “Trợ lý Lưu nói rằng chiếc khăn quàng mà tôi đắp lúc chiều là của anh, tôi có thể trả lại cho anh bằng cách nào?”Giang Hoài Khiêm không nói gì.Nguyễn Khinh Họa dụi dụi đôi mắt có chút cay cay của mình, nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào.Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bây giờ không tiện thì ngày mai để tôi đưa cho trợ lý Lưu rồi trả lại cho anh?”Giang Hoài Khiêm dừng lại, nhìn phía trước mặt, có mấy người đang nhìn anh, cúi người thấp giọng nói: “Tiện.”Nguyễn Khinh Họa thở phào nhẹ nhõm, nhưng thanh âm vẫn có chút khàn khàn: “Anh đang ở đâu, bây giờ tôi sẽ qua đó.”Giang Hoài Khiêm đang định trả lời, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.Anh dừng lại một chút, sau đó bình thản nói: “Không cần.”Nguyễn Khinh Họa sững sờ.Anh nói tiếp: “Tôi sẽ qua lấy….”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...