Nguyễn Khinh Họa tuy không nói thẳng, nhưng cũng ẩn ý tiết lộ vài điều.
Cô cũng kể chuyện ban nãy cô gặp phải trên đường cho Giang Hoài Khiêm nghe.Là một nhà thiết kế, Nguyễn Khinh thật sự mong muốn mang lại những sản phẩm tốt nhất cho mọi người, cũng như mang lại sự thoải mái nhất có thể cho người sử dụng.Những đôi giày cao gót không chỉ thiết kế sao cho đẹp, độc đáo mà quan trọng là chúng cũng phải hữu dụng.Đây là quan niệm mà cô vẫn luôn theo đuổi.Những đôi giày cao gót trong cửa hàng chắc chắn là hấp dẫn, nhưng hấp dẫn nhất là khi mỗi người phụ nữ đi trên những đôi giày cao gót đó thể hiện được sự quyến rũ của chính bản thân họ.Giày, chỉ khi đi lên chân, mới biết được nó thực sự có phải là “giày” hay không.Giang Hoài Khiêm không phải là không biết Nguyễn Khinh Họa muốn nói gì, ngược lại anh biết rất rõ.Anh nhìn thành phố đang bị mưa lớn bao phủ, trong lòng có chút bực bội.Anh vô thức sờ tay vào trong túi áo tìm thuốc lá nhưng lúc này mới nhớ ra đã đưa áo cho Nguyễn Khinh Họa mượn, bao thuốc và bật lửa đều nằm trong túi áo khoác mất rồi.Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Ngày mai tôi muốn tới nhà xưởng một chuyến, cậu sắp xếp lịch đi.”Lưu Tuấn gật đầu, “Buổi chiều ạ?”Buổi sáng họ có cuộc họp.Giang Hoài Khiêm: “Ừ”, nói thêm: “Sắp xếp thêm hai người bên bộ phận thiết kế đi cùng.”Lưu Tuấn hiểu rõ, xưởng giày đều là sản xuất theo bản thảo của nhà thiết kế, có họ đi cùng sẽ giúp hiểu rõ hơn về sản phẩm.……Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa lại hắt xì thêm hai cái.Cô xoa xoa chóp mũi, vào bếp pha một cốc trà gừng nóng.Cô sợ bị cảm, lại càng sợ phải đến bệnh viện.
Bình thường, cô vẫn cố gắng chăm sóc sức khỏe thật tốt.Chỉ là cơn mưa cuối thu đến bất ngờ, mặc dù đã uống hai cốc trà gừng trước khi đi ngủ, hôm sau cô vẫn bị cảm.Khi đến công ty, đầu Nguyễn Khinh Họa bị choáng váng.“Khinh Họa.” Từ Tử Vi sốt ruột mà đẩy đẩy cánh tay cô: “Cậu đọc email chưa?”Nguyễn Khinh Họa cảm giác mí mắt nặng như chì, vô cùng mệt mỏi.
Cố gượng trả lời: “Tôi chưa, có chuyện gì quan trọng sao?”Từ Tử Vi gật đầu, thấp giọng nói: “Chiều nay Giang tổng muốn đi thị sát nhà xưởng, Cậu và Đàm Diễm được chỉ định đi cùng.”Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, lập tức tỉnh táo lại.Cô quay đầu nhìn Từ Tử Vi, không thể tin được: “Tôi và Đàm Diễm?”Từ Tử Vi gật đầu, “Đúng vậy.”Từ Tử Vi nằm bò trên bàn nói với vẻ ghen tị: “Còn có trưởng bộ phận thiết kế Thạch Giang, ba người sẽ đi cùng Giang tổng.”Nguyễn Khinh Họa: “……”Cô nghĩ nghĩ điều gì đó, đại khái có thể hiểu tại sao Giang Hoài Khiêm lại muốn đến nhà xưởng.Cô nói “Ừ”, rồi xoa xoa chóp mũi nói: “Để tôi xem email.”Từ Tử Vĩ gật đầu, nhìn cô hỏi: “Cậu bị cảm à?”“Có một chút.” Nguyễn Khinh Họa hít sâu rồi khịt khịt mũi: “Lát nữa uống thuốc là được.”Từ Tử Vi nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Nếu thấy mệt quả thì cậu xin nghỉ cũng được.”“Không cần đâu”.
Nguyễn Khinh Họa đứng dậy: “Tôi đi lấy một ít nước ấm, uống thuốc là đỡ ngay thôi.”Từ Tử Vi nhìn thấy cô có vẻ không sao, nói: “Cũng được.”–Sau bữa trưa, những người được chỉ định lên đường đến nhà xưởng.Ngoài ba người ở bộ phận thiết kế, còn có một số người ở bộ phận khác.Nhóm người Nguyễn Khinh Họa xuống lầu trước, chờ ở sảnh lớn.Cô vẫn còn hơi choáng váng, đầu óc chưa tỉnh táo cho lắm, có chút thất thần.Đang đi, Nguyễn Khinh Họa chợt nghe thấy những lời cảm thán của các đồng nghiệp xung quanh.“Wow, Giang tổng đẹp trai quá đi.”Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào.Giang Hoài Khiêm bước ra từ cánh cửa tự động, theo sau còn có mấy người trợ lý.Anh mặc một bộ vest tối màu chỉnh tề, dáng người cao thẳng, khí chất lạnh lùng và cao quý.
Tỏa ra ánh sáng như ánh nắng mặt trời sau cơn mưa, ngũ quan hài hòa tuyệt đẹp, anh tuấn đến mức không thể không chú ý đến.Nguyễn Khinh Họa vừa ngắm nhìn, vừa nghe đồng nghiệp bàn tán.“Với diện mạo này của Giang tổng, khẳng định nếu bước chân vào làng giải trí cũng sẽ vô cùng thành công.”Đàm Diễm cười khẩy: “Sao mấy người có thể nông cạn như vậy, Giang tổng không phải người chỉ có ngoại hình mà là tài mạo song toàn.”*Tài mạo song toàn: có cả ngoại hình lẫn tài năng.“……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...