Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Ánh mắt hai người chạm nhau, âm thanh tiếng xe cộ trên đường truyền đến bên tai.Nguyễn Khinh Họa vẫn không hề nhúc nhích.Giang Hoài Khiêm chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không lên tiếng.Một lát sau, Nguyễn Khinh Họa đành thỏa hiệp.Cô tiến lên phía trước hai bước, mở cửa xe rồi ngồi vào: “Cảm ơn.”Giang Hoài Khiêm đang định nói chuyện, Nguyễn Khinh Họa đã hắt hơi một cái.Anh dừng lại, nhìn sang Lưu Tuấn.Lưu Tuấn có chút mờ mịt, không hiểu ý của Giang Hoài Khiêm.Vài giây sau, Nguyễn Khinh Họa bị ném cho một chiếc áo khoác.Chiếc áo rơi xuống đùi cô, cô vô thức bắt lấy trước khi nó rơi xuống.Cảm nhận được sự đυ.ng chạm giữa các ngón tay, cô quay lại nhìn anh: “Giang tổng.”“Khoác áo vào.” Giang Hoài Khiêm bình tĩnh nói, không có bất kỳ lời giải thích nào.Nguyễn Khinh Họa còn muốn từ chối, nhưng vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của anh.Đôi mắt của anh rất đẹp, đó là đôi mắt dài, hơi sắc, đuôi mắt hướng lên trên (người ta hay gọi là mắt phượng), lông mi dài và cong.


Lúc này anh không đeo kính, sự áp chế và sắc sảo trong đôi mắt ấy càng rõ ràng hơn bao giờ hết.Cô hơi sửng sốt, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”Nguyễn Khinh Họa phát hiện, từ khi gặp Giang Hoài Khiêm, từ mà cô nói nhiều nhất với anh chính là “cảm ơn”.

Trong lúc nhất thời, cô còn có chút áy náy.Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, nhìn Lưu Tuấn: “Tăng nhiệt độ lên.”Lưu Tuấn: “Vâng.”Anh ta điều chỉnh lại điều hòa trong xe rồi quay đầu lại hỏi Nguyễn Khinh Họa: “Cô Nguyễn, nhiệt độ thế này được chưa?” “Nguyễn Khinh Họa mấp máy môi, gật đầu nói: “Được rồi ạ.”Nhiệt độ cơ thể cô dần dần tăng trở lại, tay chân lạnh lẽo giờ đã có độ ấm.Bên trong xe yên tĩnh một lúc, Lưu Tuấn lén nhìn hai người phía sau xe qua tấm gương chiếu hậu.Đến tầm này, nếu anh ta vẫn còn không đoán ra được nữa, thì không xứng làm trợ lý của Giang Hoài Khiêm.

Trong bầu không khí như thế này, thái độ của Tổng giám đốc với Nguyễn Khinh Họa cũng khác, anh ta có thể chắc chắn 100%.—— Nguyễn Khinh Họa chính là vị học muội kia của Giang Hoài Khiêm.Về lý do tại sao Giang Hoài Khiêm trước đó lại phủ nhận chuyện này, Lưu Tuấn đoán rằng có lẽ là yêu nhưng không có được….Cân nhắc trong đầu một lúc, Lưu Tuấn quyết định phá vỡ bầu không khí ngượng ngập này.“Cô Nguyễn, nhà cô ở chỗ nào?”Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, cũng không hề ra vẻ khách sáo, thoải mái mà nói ra địa chỉ nhà.Lưu Tuấn ngầm hiểu, rẽ về hướng địa chỉ nhà Nguyễn Khinh Họa.Lưu Tuấn cười cười nói chuyện phiếm với cô: “Cô ở cách công ty cũng không xa.


Tôi nghe mẹ tôi nói cô vẫn luôn sống một mình?”Nguyễn Khinh Họa khẽ: “Ừm”.“Tại sao cô không thuê chung với bạn bè chẳng hạn?”Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi thường xuyên phải tăng ca, không tiện thuê chung”.Nghe vậy, Lưu Tuấn nói đùa: “Giang tổng, anh nghe thấy chưa?”Giang Hoài Khiêm liếc anh ta một cái, sau đó tầm mắt dừng trên người Nguyễn Khinh Họa.Nguyễn Khinh Họa bị ngốc mất vài giây mới nhận ra ý tứ của Lưu Tuấn.“Tôi không có ý đó…” Cô giải thích: “Những người làm thiết kế thời trang như chúng tôi tăng ca là chuyện hết sức bình thường.”Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Ra là vậy.”Nguyễn Khinh Họa: “……”Lưu Tuấn thấy cô lo lắng khẩn trương, an ủi nói: “Yên tâm đi, Giang tổng của chúng ta làm việc theo hướng dân chủ, sẽ không ép nhân viên phải tăng ca, đúng không Giang tổng.”Giang Hoài Khiêm nhìn anh ta cảnh cáo, không tiếp lời.Lưu Tuấn cũng không cảm thấy sợ sệt, tiếp tục trò chuyện cùng Nguyễn Khinh Họa.Một lúc sau, xe dừng lại.Nguyễn Khinh Họa quay đầu, thấy đã đến nhà cô.Cô nói với Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng, tôi xin phép về trước.”Giang Hoài Khiêm gật đầu.Nguyễn Khinh Họa dừng lại, đang định trả lại anh chiếc áo khoác mà cô đang khoác trên người.Tay vừa mới vươn ra, Giang Hoài Khiêm đã lên tiếng trước.“Cứ cầm lấy.”Nguyễn Khinh Họa dừng một chút, nói câu: “Cảm ơn.”Cô mím môi: “Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.”Giang Hoài Khiêm: “Được”.Xuống xe, Nguyễn Khinh Họa mở ô hướng về phía nhà cô mà đi.Trong đêm, mưa và sương mù dày đặc.

Cô đi giày cao gót, trên người khoác một chiếc áo khoác đen quá cỡ so với người, bước đi không được nhanh.


Bóng dáng cô nhỏ nhắn dần dần khuất sau lối vào.Không thấy bóng dáng của cô nữa, Giang Hoài Khiêm mới thu hồi ánh mắt.“Đi thôi.”–Lưu Tuấn liền nổ máy.Anh ta quay đầu lại nhìn Giang Hoài Khiêm, gọi: “Giang tổng.”Giang Hoài Khiêm liếc anh ta một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện gì.”Lưu Tuấn hỏi: “Những gì cô Nguyễn nói ban nãy, anh nghĩ như thế nào?”Vừa rồi khi Lưu Tuấn trò chuyện với Nguyễn Khinh Họa, anh ta đã thuận tiện dò hỏi cô về tình hình của bộ phận thiết kế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận