Sau khi tắt cửa sổ trò chuyện trong ô chat, Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn ly cà phê bên cạnh cô.Cô đang muốn thử xem nó có hương vị gì thì Từ Tử Vi ở bên cạnh đã nhỏ giọng hỏi: “Tại sao tất cả đều là cà phê sữa? Có hồng trà không?”“Không có, hình như tất cả đều giống nhau”.Từ Tử Vi: “Thôi vậy.”Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn cốc cà phê sữa trên bàn, định bước đi.“Khinh Họa, cậu có thể uống hai cốc cà phê không?”“Hả?”Từ Tử Vi nhìn cô, “Tớ nhớ cậu rất thích uống loại cà phê này.
Gần đây tớ phải giảm cân, không uống được đồ ngọt, mà bỏ đi thì lại rất lãng phí.”Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Vậy cậu cứ để đó đi.”Từ Tử Vi ra dấu OK.–Bởi vì đã uống cả hai ly cà phê nên cả buổi chiều Nguyễn Khinh Họa vô cùng tỉnh táo.Thậm chí còn trở nên hưng phấn, bỗng nhiên có cảm hứng nghĩ ra những ý tưởng mới.Cô đắm chìm trong bản thảo thiết kế đến quên mình, thậm chí khi tất cả đồng nghiệp đã tan làm từ lúc nào cô cũng không hề hay biết.Khi cô hoàn thành bản phác thảo, cả văn phòng đã không còn một bóng người.Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời tối đen như mực, chỉ có một vài ngọn đèn đang chiếu sáng ở dưới lầu.
Trên ô cửa kính còn đọng lại những giọt nước.Trời đang mưa.Cô không hề biết điều đó.Nguyễn Khinh Họa cau mày, định xuống dưới tòa nhà bắt taxi.Công ty của bọn họ nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là có rất nhiều cao ốc văn phòng, ngoài ra còn có một số trung tâm thương mại lớn liền kề nhau, bình thường gọi taxi cũng không hề dễ dàng ở khu này, huống hồ còn là trời mưa.Xuống dưới tầng một, Nguyễn Khinh Họa ngó nhìn, phía trước cô còn có rất rất nhiều người đang xếp hàng.Ngoài trời mưa không nhỏ, nhiều người phải tránh mưa dưới mái hiên của trung tâm thương mại.Gió thu thổi qua, khiến người ta run lên vì lạnh.Nguyễn Khinh Họa nhìn quanh, mở ô ra rồi bước đi.Những hạt mưa rơi xuống đất rồi bắn lên chân cô, có chút lạnh lẽo.Cô đang lơ đãng bước đi thì giọng nói của một cô gái lạ vang lên từ bên kia.“Sao vẫn chưa có xe vậy? Em chịu hết nổi rồi.”Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là một cặp tình nhân trẻ.Chàng trai hỏi: “Đau chân hả?”“Đúng vậy.” Cô gái nói: “Em mang giày cao gót đi dạo cả một buổi chiều, đau đến trầy da luôn.”Cô ấy phàn nàn: “Chất lượng giày của SU thật sự càng ngày càng tệ”.Chàng trai dang tay, ôm cô gái vào lòng: “Được rồi, về sau không mua giày của hãng này nữa.
“……Nguyễn Khinh Họa cúi đầu, nhìn đôi cao gót cô đang mang.Đây là mẫu mới trong bộ sưu tập của mùa thu năm nay.
Là mẫu giày cổ tích công chúa, đế giày không quá cao, mũi dày thô.
Phía sau gót giày trang trí bằng vải lụa, mặt trên thì đính một vài viên ngọc trai nhỏ.Ngay khi ra mắt công chúng, nó đã đánh trúng trái tim các cô gái trẻ và ngay lập tức đã cháy hàng.Nhưng Nguyễn Khinh Họa biết, đôi giày cao gót này độ thoải mái không cao, thiết kế có chút không hợp lý, cũng bởi vì kinh phí có hạn nên không thể chọn chất liệu thoải mái hơn.Nghe các cô gái than thở, trong lòng cô cảm thấy buồn khó tả.Mấy năm nay, danh tiếng của SU giảm sút, cũng không biết Giang Hoài Khiêm có thể lật ngược tình thế hay không.Ngay khi cái tên này hiện lên trong đầu cô, bên cạnh liền nghe thấy tiếng còi xe, sau đó là một giọng nói quen thuộc.“Cô Nguyễn.”Nguyễn Khinh Họa quay sang nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen ở bên đường.Lưu Tuấn nhìn cô: “Cô đang đợi xe sao?”Nguyễn Khinh Họa gật đầu.Lưu Tuấn chỉ chỉ: “Lên xe đi, nơi này không dễ bắt taxi đâu.”Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, đang định từ chối thì cửa sổ ghế xe phía sau đã hạ xuống.Mưa vẫn còn đang rơi.Bên ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong xe cùng đôi mày sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô.Cô ngạc nhiên trong giây lát, Giang Hoài Khiêm thấy cô bị mưa làm ướt hai vai, thanh âm nặng nề nói: “Lên xe.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...