Bàn ăn ở Mục gia không lớn lắm, chỉ là loại bình thường. Nhưng đặt ở trong hoàn cảnh này, lại có cảm giác thật ấm áp. Cảnh cả nhà ngồi quây quần quanh cái bàn, bình yên như thế, không phải ai cầu đều được.
Tiểu trợ lý cảm động, Sơ Đông cũng hơi cảm động, bởi vì các nàng đã lâu thật lâu lắm rồi không được trải qua cảm giác này. Tuy rằng trong trường hợp này, nhìn thế nào cũng cảm thấy âm thịnh dương suy, nhưng vẫn hạnh phúc là được.
Mục Yên không biết uống rượu, mà Sơ Đông là bị Mục gia nghiêm cấm uống rượu. Mục mụ mụ cùng Mục Thu đều là sâu rượu, còn Mục ba ba là con sâu lớn nhất. Cơ mà làm người ta bất ngờ hơn là, tửu lượng của mỗ tiểu trợ lý cũng thật sự không thể khinh thường.
Bốn con sâu rượu mà đụng nhau, tình huống thế nào có thể mường tượng ra rồi chứ.
Tiểu trợ lý muôn phần kích động cùng Mục ba ba vung quyền.
"Một con ong mật! Ong ong ong ong a~~~~" May mắn giờ cũng không có người ngoài, bằng không Mục Yên thật sự không muốn nhận hai người kia là người quen đâu.
Mục mụ mụ thực vui vẻ dọn dẹp nhà vệ sinh. Một khi bà uống say thì sẽ rất chịu khó, đặc biệt là rất thích dọn nhà vệ sinh.
Về phần Mục Thu......
Cô đang ca hát.
"Bầu hồ lồ ơi bầu hồ lô, một cây mọc được tám quả~~~~"
"Ối dà~~~ bài ca kinh điển của chị sắp phát rồi sao?" Mục Yên thật sự muốn chết, có thể tưởng tượng cảnh một người không uống rượu bị một đám sâu rượu bu quanh không...... Thật sự là hết sức bi thương.
"Không có Trung Quốc mới, thì không có(*)~~~" Mục Thu tiếp tục ca hát.
(*) Bài hát "没有共产党就没有新中国 (Không có Đảng cộng sản thì không có Trung Quốc mới)
"Ngược, hát ngược rồi." Sơ Đông lại khá thoải mái, ngồi ở một bên nhìn Mục Thu xỉn, hình như còn rất vui vẻ, cầm di động...... quay phim.
"Ô~~~" Người đang hát chợt dừng lại, chớp mắt nhìn Sơ Đông sau một lúc lâu, rồi tiếp tục ca: "Trung Quốc mới không có~~~~ thì cứ không có~~~ Bầu hồ lô ơi ~~~~"
"......" Thần kỳ dễ sợ...... Đến bây giờ cũng không hát nổi một câu đúng nữa. Sơ Đông cực sung sướng, nàng quay đầu hỏi Mục Yên đang bất đắc dĩ bên cạnh: "Xưa giờ chị ấy toàn hát như vậy thôi hở?"
Mục Yên thống khổ gật đầu. "Ừ, toàn thế."
"Chưa từng hát đúng một câu?"
"Chưa từng hát đúng một câu."
"......" Đây, cũng cần tài năng đó~~ "Không dễ dàng." Sơ Đông thiệt tình nói.
"Xác thực không dễ dàng." Mục Yên hùa theo.
Một đám người xay xỉn quắc cần câu, quả thực không hề dễ dàng.
"Em đang làm gì đó?" Mục Yên đen mặt hỏi.
"Hở? Quay mấy cảnh này lại, up lên mạng." Sơ Đông trả lời với vẻ mặt đương nhiên.
"......" -_-|||
Làm ầm ĩ đủ, ba người Mục gia tự động đi lên lầu, nhìn như rất tỉnh táo, bắt đầu rửa mặt.
Tiểu trợ lý còn chưa đạt tới cảnh giới đó, chỉ có thể để Mục Yên đỡ đi lên.
Đương nhiên Sơ Đông cũng theo Mục Thu đi lên lầu. Nhưng nàng cũng khá lo lắng cho hai người kia. Dù sao lúc này, hình như không ai có đủ khả năng chăm hai người họ.
"Không sao đâu, khi người nhà tôi say rượu không có như nhà người ta đâu." Mục Yên lại nói như không có việc gì lớn cả.
"......" Quả nhiên là, đặc biệt.
Lúc Sơ Đông đến phòng, Mục Thu đã rửa mặt xong, đang ngồi trên giường đọc sách.
"...... Lên rồi? Đã xả nước cho em xong rồi đó, mau đi tắm đi." Mục Thu đọc khá chăm chú, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Sơ Đông một cái, lại lập tức cúi đầu. Vẻ nghiêm túc kia cho tới bây giờ Sơ Đông cũng chưa từng thấy.
"......" Người này, thật là cùng một người với người hát bầu hồ lô khi nãy sao? Sơ Đông rối rắm.
Cũng may năng lực thích ứng của Sơ Đông mạnh, thoáng cái cũng quen, không để ý nữa mà bỏ đi tắm. Cơ mà nàng vừa mới bắt đầu tắm, Mục Thu đã vọt vào.
"?" Người trong bồn tắm lớn nhìn người ngoài cửa.
"......" Mục Thu cười quỷ dị a vô cùng quỷ dị.
"Đóng cửa, hơi nóng bay đi hết rồi." Sau một lúc lâu, Đại tiểu thư bình tĩnh lạnh nhạt nói. .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Mục Thu cười tủm tỉm đóng cửa phòng tắm lại.
"Em có biết vì sao hôm nay tôi lại uống nhiều rượu như vậy không?" Người nào đó đóng cửa lại, còn bấm chốt, rồi chậm rãi bước đến gần bồn tắm, còn vừa đi vừa mỉm cười cất tiếng hỏi.
"Không biết." Sơ Đông đang tắm rửa bình tĩnh trả lời, nhướn mày nhìn Mục Thu còn nói thêm: "Nhưng mà chị có thể nói tôi biết, nếu chị không ngại."
"Ha ha......" Mục Thu chạy tới bên cạnh bồn tắm lớn, vừa cởi đồ, cừa cười đến thực vui vẻ~~ "Bởi vì...... như vậy mới dễ thực hiện hành vi 'say rượu loạn tính' đó!"
Sau đó đột nhiên bổ nhào vào!
"Rầm ào ào!" Nước trong bồn cứ thế tràn ra.
Hoạt sắc xuân hương a~~
Sơ Đông bị tấn công mạnh mẽ như thế, có hơi rối loạn đầu trận tuyến. Dù sao ngay từ đầu nàng nửa nằm trong bồn tắm, Mục Thu cứ nhào vô như thế, liền có thể áp đảo. Nàng nhất thời không thể động đậy.
Trong làn nước ấm áp, hai thân thể dán chặt cùng một chỗ.
Không biết Mục Thu đã khao khát giờ khắc này đến nhường nào đâu. Dù là thế nào, đã gấp đến mức không thể chờ. Cô bối rối giữ môi Sơ Đông, có hơi gấp gáp bắt đầu đòi lấy.
Cùng H với tên say rượu quả nhiên không phải chuyện gì thoải mái. Tuy rằng tên say rượu này nhìn qua có vẻ rất tỉnh táo.
Sơ Đông cứ như vậy bị đè lên. Nàng cũng không tiện đẩy Mục Thu xuống, bởi vì tư thế của hai người lúc này rất kỳ cục. Mà trời biết rốt cuộc giờ phút này Mục Thu có tỉnh hay không?! Nếu cứ đẩy, không cẩn thận một cái, Mục Thu sẽ bị té mất. Nếu vậy...... thật sự sẽ phát sinh tai nạn đổ máu.
Nhưng, nàng lại không muốn lần đầu tiên của mình cứ như vậy bị một con ma men lấy đi! Nếu con ma men này ngày hôm sau còn không nhớ bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn đó nữa thì......
Thân thể ngâm trong nước cảm giác được có bàn tay đang sờ soạng lên. Trong nước, vuốt ve như vậy cảm giác thật sự là kỳ diệu.
Làn da của Sơ Đông, bảo dưỡng tốt đến mức Mục Thu chưa từng thấy. Trước kia mỗi lần H, Mục Thu đều cực thích Sơ Đông dán lên mình, trợn mịn vô vùng thoải mái. Nay tới phiên tự mình sờ được, cảm giác càng mịn màng hơn, đã đến nỗi không muốn buông tay.
Cô vừa dùng tay âu yếm, vừa cắn mút. Nhưng cô cắn rất cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy, sẽ phá hỏng làn da kia. Cô đang nghĩ mọi cách để Sơ Đông cảm thấy vui thích.
Cô cắn, tay đã muốn đi vào lắm rồi. Sau đó, ngay tại giây phút thần thánh đó......
"Mục Thu~~~ tôi sợ ~~~" Sơ Đông đang không có phản ứng gì, đột nhiên mở mắt, nhìn Mục Thu, trong mắt còn lóng lánh nước, điềm đạm đáng yêu kêu.
"......"
"Mục Thu~~~ nhẹ một chút...... tôi sợ......" Nước mắt, nước mắt......
"......" Cảm giác tội lỗi chết tiệt trong Mục Thu tăng lên nhanh chóng.
Nàng còn nhỏ, nàng chỉ là đứa trẻ...... Nàng còn chưa trưởng thành a nàng còn chưa trưởng thành đó a~~~~ Tuy rằng nàng đã 18, nhưng đó chỉ là tuổi mụ mà thôi......
Tôi quả là đồ xấu xa mà!
Mặc kệ nói như thế nào, Mục Thu vốn đã thăng cấp thành "cầm thú say rượu ", cứ thế mà sinh ra cảm giác tội lỗi, rồi cũng vì thế mà nản lòng dừng lại.
"...... Em...... Thôi thì em tới đi......" Không biết khi tỉnh lại, có thể vì một câu này mà đi nhảy lầu tự sát không nhỉ.
Sơ Đông liền nở nụ cười.
Mục Thu ơi, tôi thật sự xin lỗi chị nghen.
Tuy rằng thủ đoạn này cũng không quá quang minh, nhưng nàng thật sự không muốn bị một con ma men ăn đâu!
So với bị con ma men ăn, nàng càng thích ăn con ma men hơn. Bởi vì cho dù nàng ăn quá trớn, sau này cũng dễ ăn vạ lại thôi~
Trong phòng tắm, quang cảnh đông cung đồ hoạt sắc xuân hương đang trình diễn.
Toàn bộ phòng tắm đều ướt nhẹp nước, mà hai người trong bồn tắm không hề phát hiện.
Mục Thu tội nghiệp ôm Sơ Đông, tiếng rầm rì rên rỉ dần dần biến thành nức nở.
Dù sao ăn quá trớn, cũng là rất xấu xa!
Sơ Đông, không cho em khi dễ người ta.
Rượu, là thứ đồ tốt~~~
Sau đó, ngày hôm sau, sáng sớm 6 giờ, hàng năm đúng giờ này Mục gia đều đến miếu dâng hương.
"Tiền bối~~~~~ oa a a a~~~ em đã làm cái gì với chị thế này? Tôi đã làm gì tiền bối thế này?! Em đáng chết em thật đáng chết! Tiền bối chị giết em đi a a a a!" Rống lên một tiếng, thê thảm rống lên, tiếng rống sắc nhọn.
Đây là làm sao vậy? Sao kêu thê lương như gặp quỷ vậy?
"Bình tĩnh một chút." Đây là giọng nói có chút bất đắc dĩ của Mục Yên.
"Oa hu hu hu hu! Tiền bối em xin lỗi chị mà, em không muốn sống, chị giết em đi a a a!"
"Tiểu Cửu, em bình tĩnh một chút."
"Em là cầm thú, em là mặt người dạ thú a tiền bối. Thế nhưng em lại làm ra chuyện như vậy với chị hu hu hu hu......"
"Lục Cửu! Em bình tĩnh một chút!" (Cửu 久 – lâu dài)
"Tiền bối~~~"
"Em không có làm gì tôi hết......"
"Gạt người! Tiền bối chị không cần an ủi em...... Hu hu hu hu~~~"
"Tôi không có an ủi em. Em không có làm gì tôi hết...... Là em cho tôi làm em......"
"......"
Im lặng...... Một buổi sáng sớm yên tĩnh được sinh ra!
Năm mới vui vẻ~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...