Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Mục Thu còn đang rối rắm chuyện đêm giao thừa. Cô thật không nghĩ ra được nên chuẩn bị như thế nào cho ra hình ra dạng nữa. Lại còn nhớ đến đêm giao thừa hỗn loạn năm đó, thật là bực bội cả người.

Bên này còn chưa nghĩ ra được cái gì, bên kia bi kịch lại không ngừng gia tăng. Mục Thu nhận được thông báo, ba người làm mấy năm trước đều ở lại nay cũng muốn về nhà mừng năm mới.

"Sao năm nay lại muốn về hết vậy?" Không phải Mục Thu không hiểu tình người không muốn cho đi, thật sự là...... số lượng người vốn đã ít đến đáng thương, vốn đã cách biệt một trời một vực với sự "xa hoa, náo nhiệt" trong miệng người làm rồi. Bây giờ ngay cả ba người họ cũng đi mất thì...

- _-|||

Giao thừa năm nay, chẳng lẽ sẽ là một đêm giao thừa... thê lương nhất từ trước đến nay của cô và Sơ Đông sao?

Thật, thật đau lòng... đáng thương quá đi mất...

"Xin lỗi phu nhân, nhưng năm nay chị của tôi sinh một thằng cu bụ bẫm lắm, tôi chỉ là muốn về thăm xíu thôi~~~" Cô giúp việc trẻ tuổi áy náy nói.

"......" Mục Thu không nói.


Nè nè cô có thể giả bộ "áy náy" cho có chút thành ý hơn được không?

Cô cũng không nhẫn tâm vạch trần cô ấy.

"Tôi cũng không muốn về đâu, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không có về ăn tết, mọi người trong nhà......" Đây là đầu bếp nữ.

"...... Đó là chuyện đương nhiên mà, dì Thẩm đừng nói như vậy." Đây là Mục Thu áy náy.

Thật sự xin dì đừng nói như vậy.

"Lão nhân ta cũng muốn về xem cái hang ổ của mình, sửa sang lại một chút cũng tốt!" Đây là người làm vườn.

"...... Bác cũng lâu lắm rồi chưa có về mà." Mục Thu liên tục áy náy.


Nhưng mà...... Đi rồi liền thật sự không còn ai.

Quả nhiên vẫn là, thật ảm đạm mà......

Song, thật sự không mở miệng giữ người được.

Giao thừa năm nay...... Có thể không đến không?

Mục Thu liên tục rối rắm.

Nhưng mặc kệ Mục Thu rối rắm như thế nào. Ba người cuối cùng vẫn đi mất.

Mục Thu nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thật sự rất muốn nhào tới ôm chân họ hô to: "Đừng đi mà, thật ra tôi không muốn để mọi người đi đâu, thật ra tôi rất muốn giữ mọi người ở lại đó~~"

Thật muốn làm thế, nhưng ngẫm lại đành thôi.

Thực tế, cô vẫn nên mau chóng gọi điện thoại cho ba mẹ, mời họ năm nay đến Sơ gia trước tiên đi thôi.

Ngay cả ba người cuối cùng cũng giữ không được...... Đông Đông, tôi thật lòng xin lỗi em...... ~~~~(>___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận