Đó là chuyện xảy ra trước đêm giao thừa. [Vì thế, cuối cùng mỗ Bổn cũng cho hai vị này xuyên qua......]
Đối với giao thừa, trong mười bảy năm nhân sinh của Đại tiểu thư, có thể chia làm hai phần, mà hai phần này, đều khắc sâu vào trong lòng Đại tiểu thư.
Những đêm giao thừa ở phần đầu, là giao thừa của nàng và ba.
Chúng hoa lệ, náo nhiệt, xa hoa, rực rỡ, làm cho nàng vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.
Mà đêm giao thừa ở phần sau, là những đêm giao thừa không có ba. Nàng vốn nghĩ nó sẽ làm nàng tuyệt vọng. Chúng hẳn là cô đơn, lạnh lẽo, đau lòng.
Nhưng những suy đoán đó lại không hề xuất hiện. Quả thực, đêm giao thừa không có ba thì không còn hoa lệ, náo nhiệt, xa hoa, cũng không còn rực rỡ như trước. Nhưng chúng lại là những khoảnh khắc nàng vĩnh viễn cũng không quên được. Bình thản, đơn giản, mộc mạc, ấm áp, là đêm giao thừa đầy ấn tượng đối với Sơ Đông. Mà chúng nó, là những đêm giao thừa sau khi Mục Thu xuất hiện.
Sơ Đông thích đêm giao thừa ở trước kia, bởi vì chúng có Sơ Đỉnh Văn, cho nên nàng vẫn luôn ghi nhớ, mãi mãi khắc sâu.
Nhưng Sơ Đông cũng thích giao thừa lúc này, bởi vì chúng có Mục Thu, cho nên nàng luôn mong đợi đến ngày này, hàng năm đều chờ đợi.
Năm nay, còn vài ngày nữa là đến giao thừa rồi. Giao thừa năm nay, sẽ như thế nào nhỉ? Thật sự là làm người ta háo hức mà.
- --
Mục Thu không biết trước khi Sơ Đông quen mình, rốt cuộc đã trải qua đêm giao thừa như thế nào. Thật ra cô có nghe nữ đầu bếp đã ở Sơ gia nhiều năm, còn có người làm vườn, lái xe nói qua, rằng giao thừa ở Sơ gia năm đó rất náo nhiệt. Tiên sinh mời rất nhiều người đến, bởi vì Đại tiểu thư thích náo nhiệt, cho nên đêm giao thừa, hết sức xa hoa.
Nhưng Mục Thu chưa từng gặp đêm giao thừa nào như thế, cho nên cô không tưởng tượng được. Nhưng cô thấy mỗi đêm giao thừa do bản thân sắp xếp, nhiều nhất cũng chỉ có bảy người cùng nhau, muốn nói náo nhiệt, so sánh với trước kia, sợ là không kém mười vạn, thì cũng có tám ngàn.
Có lẽ Sơ Đông rất hoài niệm những lần giao thừa nháo nhiệt khi xưa nhỉ? Nhưng nàng không có nói giao thừa như bây giờ là không tốt mà? Vậy rốt cuộc nàng có thích hay không đây?
Mục Thu lại phiền não rồi. Hình như mỗi lần trước giao thừa cô đều phiền não một vài chuyện gì đó. Vì sao năm nào cô cũng bị mấy chuyện tào lao nào đó làm buồn phiền vậy nè?! Cô thật chẳng muốn quan tâm tới mấy chuyện này đâu! Rốt cuộc có ai hiểu không hả?!
Mục Thu ngồi trong phòng khách, tay bưng Thiết Quan Âm, nhìn Sơ Đông ngồi một bên im lặng đọc sách, ngẩn người.
Sơ Đông cúi đầu đọc sách, gần đây bởi vì chuyện tiếp nhận công ty, công việc lập tức nhiều hẳn lên. Thị lực cũng hơi bị ảnh hưởng, cho nên trên cánh mũi nàng có thêm cặp kính gọng bạc. Mỗi lần nàng đọc sách đều đeo nó. Mái tóc dài của nàng chỉ xõa không, vài sợi tóc rũ xuống, cái dạng này... có chút không giống Sơ Đông. Cơ mà dáng vẻ này lại không hề tệ.
Sơ Đông như thế, thực yên tĩnh, không còn vẻ trẻ con, hơn một phần khí chất sắc bén, cũng hấp dẫn người ta hơn.
"......" Mục Thu đột nhiên cảm thấy nóng mặt. Ôi...... cũng sắp 27 rồi, bây giờ còn đỏ mặt, thật là đủ mất mặt.
Thực hiển nhiên, da mặt Mục Thu cũng không có dày như cô nghĩ.
Sơ Đông rõ ràng đã phát hiện Mục Thu đang nhìn lén mình từ lâu. Nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài mà thôi. Lúc này, nàng đã bỏ sách xuống, ngẩng đầu lên, nhìn sang Mục Thu, khóe miệng khẽ cong lên. Đôi mắt sau cặp kính híp lại.
"Chị nhìn tôi như thế, thật dễ khiến người ta hiểu lầm đó." Trong giọng nói xen lẫn ý trêu chọc.
"A......" Bản mặt già nua của Mục Thu lại đỏ.
Đã một bó tuổi rồi, có cần phải thuần khiết như vậy không?! Phụ nữ tới độ tuổi này không phải lão luyện thành thục lắm sao? Không phải là đối mặt chuyện gì đều gặp biến không sợ hãi sao? Sao mà cô cứ bị Tiểu quỷ nói hai câu thôi đã đỏ mặt chứ?! Ông trời ơi chẳng lẽ ông mù rồi sao?!
"Em đã sớm phát hiện tôi đang nhìn em?"
Sơ Đông có hơi buồn cười nói: "Chị nhìn lộ liễu như vậy, có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện đó?"
"...... Vậy mà em còn làm bộ như không biết nữa!" Mục Thu có vẻ "thẹn quá thành giận".
"Có gì không tốt?" Ý cười trên mặt Sơ Đông lan rộng. "Tôi thích chị nhìn tôi như vậy đó."
"...... Lời này thực buồn nôn quá đi!" Mục Thu nhịn không được nổi da gà! Nếu là trước kia, Đại tiểu thư sẽ nói những lời này sao? Có mà đánh chết cũng không chịu nói ấy chứ?! Chẳng lẽ trình độ sến súa của một người cũng có liên quan trực tiếp tới độ tuổi sao?
"Vậy sao? Chớ không phải ánh mắt mê đắm kia của chị mới làm người ta buồn nôn à?!" Đùa giỡn.
Mê đắm?! Mục Thu bị kinh sợ.
"Tôi mê đắm hồi nào?!"
"Dáng vẻ lúc chị nhìn tôi, rất là mê đắm." Tiếp tục đùa giỡn.
"Dáng vẻ tôi nhìn em mê đắm như thế nào em nói rõ ra xem nào?!" Lần này Mục Thu thật là thẹn quá thành giận rồi. Cái này liên quan đến hình tượng của cô đó[?], cô không thể không nghiêm túc.
"Ánh mắt kia của chị mà kêu là không sắc?" Nhướng mày, trêu tức.
"Ánh mắt của tôi sắc á?! Vậy bình thường ánh mắt em nhìn tôi gọi là gì? Rõ ràng em mới sắc!" A a a! Bây giờ là tình huống gì vậy nè?! Vì sao cô chừng này tuổi rồi mà còn cùng với một tiểu quỷ chưa trưởng thành thảo luận vấn đề ngây thơ như vậy chứ?! Thật muốn khóc thành một dòng sông mà.
"Cơ mà dáng vẻ mê đắm đó của chị tôi cũng muốn xem lắm."
"......" Mục Thu đang còn muốn tiếp tục phản bác thành công bị "tê liệt", ngã nhào.
Mấy câu buồn nôn như lời thoại trong phim truyền hình 8 giờ này nàng học được ở đâu vậy hả!! Thật sự là, không chịu nổi! Quả nhiên không nên để Sơ Đông nhỏ như vậy phải tiếp nhận công ty sao? Một khi vào công ty, Đại tiểu thư đáng yêu của cô liền thay đổi hoàn toàn.
"Đông Đông......" Sau một lúc lâu, Mục Thu bị hạ gục rối cuộc gian nan đứng lên lần nữa. Đối với Sơ Đông lại cúi đầu đọc sách, nửa chết nửa sống mở miệng nói: "Giao thừa năm nay, em có tính toán gì không?" Tuy rằng da gà trên người còn chưa lặn hết, nhưng cô vẫn hỏi rất nghiêm túc.
Sơ Đông lộ vẻ mặt như hoàn toàn không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Nhướn mày hỏi: "Sao lại hỏi tôi? Trước kia không phải đều do chị làm chủ sao?"
"Ừm......" Rốt cuộc nên mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ nói 'Đúng rồi, nhưng tôi muốn mang lại niềm vui cho em, cho nên mới cố ý hỏi em đó' sao? Trực tiếp đánh chết cô đi thì hơn.
Tóm lại, Mục Thu kỳ thật là loại người buồn tao, cho nên Mục Thu buồn tao nghiêm trang nói: "Trước kia là vì em còn nhỏ, qua năm nay em sẽ 18, sao mọi chuyện đều để tôi làm chủ được nữa? Cũng nên cho em quyết định." Xem cái lý do này đi, cỡ nào đường hoàng chứ!
Thực hiển nhiên, Sơ Đông đối với cái lý do đó của Mục Thu vẫn duy trì thái độ "hoài nghi". Trong đầu nàng đã hiện lên rất nhiều loại khả năng, cơ mà còn chưa nghĩ ra mục đích thực sự của Mục Thu.
"Tôi không có ý định gì đặc biệt, chị hài lòng là được rồi. Chị muốn sao cũng được."
"Sao có thể làm theo ý tôi chứ? Em cũng phải có chủ kiến chút đi." Đối với câu trả lời của Sơ Đông, là câu trả lời vạn năng trong truyền thuyết, nghe xong thì ai cũng bực mình, cũng là đáp án dễ mất lòng nhất. Nói cách khác, ai nghe xong cũng không thể vui được.
"Chỉ cần là Mục Thu làm cho, tôi đều thích." Lần này Sơ Đông đã bỏ hẳn cuốn sách xuống, điều chỉnh tư thế, nhìn Mục Thu càng thuận tiện hơn.
"......" Mục Thu lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ nổi da gà. "Làm ơn đi Đại tiểu thư, đừng có làm chuyện buồn nôn như vậy nữa, tôi......" Thật sự chịu không nổi đâu. Cô đã qua cái tuổi nghe những lời nói sến súa rồi đó á á á!
"Ha ha......" Sơ Đông nhịn không được nở nụ cười. Kỳ thật, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của Mục Thu sau khi nghe mình nói mấy câu buồn nôn, cũng là một chuyện rất sảng khoái. Ít nhất, Sơ Đông rất thích. "Dáng vẻ mê đắm đó của chị, không phải cũng làm người ta buồn nôn sao?"
"Đã nói tôi không có......" Rốt cuộc là cặp mắt hư hỏng nào của em, nhìn thấy tôi mê đắm?! Phỉ báng! Là phỉ báng nghiêm trọng đó! Cô muốn vùng lên!
"......" Đùa giỡn người ta cũng cần có mức độ, cho nên Sơ Đông không định trêu đùa nữa, cá nhân cho rằng, trình độ này cũng đã đủ lắm rồi.
Sơ Đông nhìn vẻ mặt dữ tợn của Mục Thu, tay phải lấy kính mắt xuống, đi tới phía trước, cúi người xuống.
"Ưm ô......"
Che mặt, thật sự là xấu hổ đó~~~~ Thật là mắc cỡ. Trong phòng khách còn có người đó, mấy người có nhất thiết phải không coi ai ra gì như thế không?
"Mục Thu, chúng ta lên lầu đi......" Sau khi rời khỏi đôi môi kia, Sơ Đông nhìn Mục Thu, khẽ cười nói.
"......" Mục Thu cảm thấy rất muốn khóc. Cô và Sơ Đông, thật sự cách chín năm sao?
Trước kia cô cũng không hoài nghi đâu, sao dạo này số lần cô hoài nghi càng ngày càng nhiều vậy ta? Chẳng lẽ...... cô đã già đi sao?
Sơ Đông đã trực tiếp kéo Mục Thu đang bi ai cam chịu lên lầu. Bắt đầu loại vận động hài hòa nào đó.
"Rõ ràng em mới là sắc!" Là giọng người nào đó phản bác.
"Ừ thì tôi sắc......" Là giọng người nào đó không có hảo ý.
Tôi nói...... nè nè, các người không phải nên thảo luận chuyện giao thừa sao? o(╯□╰)o
- --
Mục Thu đang nhớ lại. Cô đang cố nhớ về những đêm giao thừa mình cùng trải qua với Sơ Đông, ý muốn tìm một ít linh cảm.
Ngẫm lại, nhớ tới lần đầu tiên trải qua đêm giao thừa với Đại tiểu thư. Cô nhớ rõ Sơ Đông lúc đó, như là con mèo nhỏ bị vứt bỏ vậy. Là rất sợ mình sẽ bỏ đi? Cô nhớ, chính là dáng vẻ của Sơ Đông lúc ấy, khiến bản thân cuối cùng quyết định ở lại Sơ gia không về nhà, còn dẫn ba mẹ tới Sơ gia nữa.
Cô nhớ rõ năm ấy Sơ Đông rất vui vẻ, tuy rằng lúc đó nàng còn khá náo loạn vì chiến tranh lạnh với mình, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn lần đầu tiên uống rượu, rượu......
Nói tới rượu...... Mục Thu lại rối rắm.
Chuyện này nói hai ba câu cũng không rõ, chúng ta hãy quay trở lại một cảnh thế này:
Tửu lượng của Đại tiểu thư thật không tốt, rượu phẩm của Đại tiểu thư so với tửu lượng của nàng càng thêm không tốt.
"Đây là rượu gì?" Mỗ tổ tông lần đầu tiên uống rượu hỏi.
"Rượu nho."
"Rượu nho chắc uống ngon lắm." Ánh mắt to cong cong, thật phấn khích.
"Đối với người lần đầu uống rượu, rượu nho là lựa chọn tốt đó." Mục ba ba cậy già lên mặt. [Ngài thật xác định sao?]
"Vậy sao?" Sơ Đông quay đầu nhìn Mục mụ mụ.
Tại sao lại là nhìn Mục mụ mụ mà không phải nhìn Mục Thu? Vì thời điểm đó Đại tiểu thư đang chiến tranh lạnh với Mục Thu mà~~
"À, Tiểu Thu lần đầu tiên uống cũng là rượu nho." Mục mụ mụ kể lại sự thật.
"Ồ." Đại tiểu thư hung hăng trừng ly rượu nho kia, sau đó......
"Ừng ực ực ực......" Hào sảng thật!
"......" Mục Thu đen mặt.
Rượu nho...... Uống kiểu đó sao? Có biết uống không vậy? Mục Thu ngó Sơ Đông, run sợ nghĩ.
Cơ mà Đại tiểu thư uống xong cũng không có phản ứng gì khác, mà là cầm ly rượu, lạnh giọng nói với Mục ba ba: "Con muốn uống nữa."
"Được!" Mục ba ba cũng lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại, rồi thật vui vẻ rót thêm cho Sơ Đông. "Nhìn không ra đó, Đại tiểu thư là ngàn chén không say à nha." Đối với một sâu rượu mà nói, chuyện vui nhất trần đời là tìm được một sâu rượu khác.
Mục Thu dường như cũng thực khiếp sợ, nhìn không ra Đại tiểu thư thế nhưng lại có tửu lượng cao đến vậy. Ba người đều bị vây trong khiếp sợ, hoàn toàn quên mất, trên thực tế bọn họ không nên cho một tiểu quỷ vị thành niên uống rượu.
Nhưng sau đó Mục ba ba đã sực nhớ ra, hai người kia cũng đã nhận ra. Khi Đại tiểu thư cầm ly rượu lạnh giọng nói muốn ly thứ hai, kỳ thật nàng đã say rồi.
Quả nhiên không nên cho trẻ vị thành niên uống rượu mà, thật sự là báo ứng.
Cho nên vì trừng phạt ba phần tử tri thức biết rõ còn cố phạm phải chuyện ngu xuẩn, cảnh Đại tiểu thư say rượu...... o(╯□╰)o rất chấn động.
"Mục Thu chị thật sự là làm cho người ta chán ghét, oa a hu hu hu~~~ Mục Thu ăn đậu hủ của tôi ~~~ Oa a hu hu hu~~~~ Tôi muốn dì làm mẹ của tôi, không phải là bà ngoại ~~~~"
Giọng của Đại tiểu thư em thật sự là thanh thúy! Mục Thu bị chấn động.
"Bà ngoại......" Mục mụ mụ cũng bị chấn động. "Lão nhân...... quả nhiên tôi đã già rồi mà hu hu hu......"
"Bà ngoại~~~ con nói bà nghe! Mục Thu luôn bỏ lơ con! Cô ấy không chịu ngủ với con, còn không chịu tắm cùng con nữa~~~ Ngay cả @#¥ cũng không cho con sờ!" Từ ngữ hài hòa, từ ngữ hài hòa.
"Oa a a!" Đây là tiếng la của Mục Thu. "Đại tiểu thư em đang nói cái gì đó!"
"Rõ ràng chính là bỏ lơ tôi, chị cũng không cho tôi hôn nhẹ! Rõ ràng trước kia chúng ta có hôn rồi mà!" Hồ ngôn loạn ngữ, hồ ngôn loạn ngữ.
"Chúng ta hôn khi nào chứ! Em đừng nói lung tung!" Sao cô hoàn toàn không có ấn tượng vậy cà?!
"Tôi đây có sờ @#¥......"
"Tiểu Thu?! Hai đứa......" Mục mụ mụ cùng Mục ba ba bày vẻ mặt kinh sợ, trợn to mắt nhìn Mục Thu, mãnh liệt yêu cầu chân tướng.
"Bà ngoại~~~"
"......" Mục mụ mụ tỏ vẻ vô lực.
"Đại tiểu thư, chúng ta mau về ngủ thôi. Hôm nay tôi và em ngủ cùng nhau được không?!" Cô sai rồi, cô không nên cho tiểu tổ tông uống rượu! Mục Thu hiện tại rất muốn chết.
"Không thèm! Tôi không thèm ngủ với chị nữa! Nữ nữ thụ thụ bất thân! Mục Thu là sắc lang!"
- _-|||| "Đại Tiểu thư, mấy câu đó rốt cuộc là em học ai vậy hả?!"
"Trừ phi chị đáp ứng tôi một việc!"
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ngủ, cái gì tôi cũng đáp ứng em hết~~~" ~~~~(>__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...