Nhiều ngày liền, Nhược Linh luôn ru rú trong phòng.
Nhược Linh không muốn bị người khác làm phiền cô và Gia Thành.
Gần đây số lần Gia Thành xuất hiện càng ngày càng nhiều hơn, mỗi lần như vậy thì anh ở lại bên cạnh cô rất lâu, cả hai luôn vui vẻ và hạnh phúc bên nhau...một bước không rời, Gia Thành dạy cô viết chữ, luyện thư pháp, hội họa.
Cho đến một ngày nọ, chỉ vì cô quên chốt cửa...!
'Mợ cả...'
Choang...
A...a...
'Có ma !'
Hầu nữ hốt hoảng khi thấy Gia Thành ôm Nhược Linh trong vòng tay.
Chén thuốc trên tay cô rơi xuống đất vỡ vụn.
'Có ma...'
Gia Thành lạnh lùng nhìn hầu nữ...
Nhược Linh có chút lo sợ, cô sợ chuyện này sẽ bị lộ mà ảnh hưởng đến Gia Thành.
Cô hầu nữ co chân bỏ chạy khỏi phòng Nhược Linh, mang theo nỗi sợ hãi chạy ra ngoài.
Phịch...
Phú Hộ Cần bị hầu nữ va vào người nên nhíu chặt mày "đã xảy ra chuyện gì ?"
Hầu nữ hoảng sợ "ma...có ma ! Phòng mợ cả có ma, là...là cậu cả hiện về".
Phú Hộ Cần tức giận quát "Cô nói năng linh tinh gì vậy ?"
'Phòng mợ cả có ma, phòng mợ cả có ma'
Phú Hộ Cần lạnh lùng ra lệnh cho gia đinh...
"Người đâu, lôi cô ta xuống nhốt lại...còn dám nói linh tinh thì cắt lưỡi".
Dạ thưa ông !
Hầu nữ như hoá thành một người khác, mặt đờ đẫn, miệng lép nhép lặp đi lặp lại "có ma, có ma".
Phú Hộ Cần nhìn về phía phòng của Nhược Linh, cũng đã mấy ngày liền trôi qua ông chưa gặp mặt Nhược Linh.
Cốc...cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, Gia Thành cúi nhìn Nhược Linh.
Cốc...cốc...
- Anh phải đi sao ?
Gia Thành gật đầu !
Cốc...cốc...
Két...
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, Nhược Linh đã nhìn thấy sắc mặt âm u lạnh lẽo của Phú Hộ Cần đang đứng chấp tay sau lưng nhìn cô chằm chằm.
- Cha !
Phú Hộ Cần phải giật mình khi nhìn thấy sắc mặt xanh xao như tàu lá của Nhược Linh, ông khẽ lên tiếng hỏi "Nhược Linh đang ốm sao ?"
- Dạ không ạ !
Phú Hộ Cần quét mắt nhìn Nhược Linh từ trên xuống dưới, ông thấy cô đã thật sự gầy đi rất nhiều.
Ông nhìn quanh phòng một lượt, không hiểu vì sao căn phòng này hôm nay lại âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ông nghĩ đến những lời mà hầu nữ lúc nãy cứ lẩm bẩm và vẻ mặt sợ hãi của cô ta.
"Nhất định là có gì đó bất thường !"
Thấy Phú Hộ Cần đứng thất thần, Nhược Linh mỉm cười và khẽ hỏi "cha tìm con có chuyện gì vậy ạ ?"
"Ừm, ngày kia là ngày rằm, cả nhà chúng ta cùng đến chùa".
- Dạ thưa cha !
Phú Hộ Cần nhìn chằm chằm vào chiếc lược được đặt trước gương, ông chậm rãi bước đến và đưa tay vuốt lên chiếc lược.
Cảm giác lạnh sống lưng chợt xuất hiện, Phú Hộ Cần nhíu mày "thứ này tà khí quá nặng !"
Nhược Linh không vui khi thấy đồ vật của mình bị sờ mó..."cha..."
"Ừm, thứ này ở đâu mà có ?"
- Dạ ! Con đã mua nó ngoài chợ làng.
Phú Hộ Cần không nói gì thêm, ông chỉ quay lưng rời đi.
Trong lòng không khỏi lo lắng cho Nhược Linh, rõ ràng là cô đã xảy ra chuyện gì đó nhưng lại giấu ông.
……………
'Lão gia, sao thấy ông có vẻ như không được vui vậy ?'
Phú Hộ Cần thở dài "Mỹ Diện à ! Trong cái nhà này Nhược Linh chỉ gần gũi với bà, bà giúp tôi để ý đến con bé...xem gần đây đã xảy ra chuyện gì với nó !"
'Ông nói thì tôi mới nhớ, gần nửa tháng nay mợ cả luôn ở lì trong phòng, không muốn tiếp xúc với ai'.
"Có chuyện này sao ?"
Mỹ Diện khẽ gật đầu !
Phú Hộ Cần vội vã đi đến phòng Nhược Linh, vừa đến nơi...ông đã nghe tiếng nói thì thào bên trong phòng, Phú Hộ Cần chợt nhíu mày "con bé đang nói chuyện với ai thế nhỉ ?"
Phú Hộ Cần áp sát tai vào vách gỗ để lắng nghe cho rõ hơn, đúng thật là Nhược Linh đang nói chuyện.
Ông đưa mắt nhìn qua khe cửa, ông không khỏi chết lặng khi thấy Nhược Linh ngồi trong lòng một người đàn ông.
Rầm...
Nhược Linh hốt hoảng đứng phắt dậy "cha !"
Phú Hộ Cần nhìn quanh nhưng không thấy ai và cũng không thấy gì bất thường.
Phú Hộ Cần nhíu mày "rõ ràng lúc nãy ông thấy có người đàn ông trong phòng, giờ lại không có ai !"
Ngày hôm sau, Phú Hộ Cần cùng Nhược Linh và Mỹ Diện đến chùa.
Một vị thiền sư vô tình lướt qua mặt Nhược Linh và không khỏi bất ngờ vì trên người cô mang âm khí quá nặng.
'Nữ thí chủ xin dừng bước'
Nhược Linh khựng lại "thiền sư gọi con sao ?"
'Phải !'
- Thiền sư có lời gì chỉ giáo ạ ?
'Ta thấy trên người thí chủ tà khí quá nặng, có phải gần đây thí chủ đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ ?'
Nhược Linh cúi mặt "Dạ không ạ !"
Phú Hộ Cần trầm tư một lúc rồi khẽ lên tiếng "vị thiền sư này, có thể trò chuyện riêng cùng ta một lúc có được không ? Ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài !"
Vị thiền sư khẽ gật đầu "xin mời ngài Phú Hộ đi theo lão"
Cả hai cùng đi đến bên cạnh bờ hồ, nơi này yên tĩnh.
Vị trí tốt để tâm sự.
Thiền sư nhìn Phú Hộ Cần...!
'Ngài Phú Hộ thứ cho lão nói thẳng'
"Xin thiền sư hãy chỉ giáo !"
'Thưa ngài, một người sau khi chết đi có thể lập tức đi tái sinh hoặc tuỳ theo nghiệp dữ lành mà được đưa đến cảnh giới khác...có thể về tây phương cực lạc bên cạnh Đức Phật, có thể về cõi trời làm thần tiên, cũng có thể bị đọa địa ngục hoặc vào đường ngạ quỷ, súc sinh !'
Phú Hộ Cần nhíu mày càng chặt hơn, ông không hiểu vì sao thiền sư lại đề cập đến vấn đề này "Ý của thiền sư là sao ?"
'Mợ cả có lẽ là đang bị quỷ ám, mà con quỷ này...'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...