Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

Sự chú ý của nhân viên trong công ty mấy ngày nay đều tập trung vào cậu thư ký họ Jeon vừa đến làm việc chưa được ba ngày kia. Chỉ trong ba ngày mà đã gây náo loạn cả công ty là đủ hiểu. Mỗi lần Jeon Jungkook đi ngang chắc chắn đó sẽ là chủ đề để bọn họ bàn tán. Cậu biết hết nhưng vẫn làm ngơ như không nghe thấy gì.

Công việc vẫn nhiều như mọi ngày, dĩ nhiên với tốc độ của cậu thì không thể theo kịp, một nhân viên mới như cậu quả thật có hơi chậm chạp trong việc xử lí tài liệu. Nếu không phải thư ký Woo chỉ bảo chắc không bao giờ theo kịp. Vị trí cậu đang làm là thư ký chủ tịch, một vị trí đòi hỏi sự nhanh nhẹn và tính chính xác cao, tính chính xác thì có nhưng tác phong làm việc vẫn chưa ổn lắm.

Đúng bảy giờ Jungkook có mặt ở công ty, đi ngang mấy nhân viên vẫn thản nhiên mà không có lấy một lời chào, một vài người lên tiếng chào đều bị cậu lơ đi, một số khác liếc nhìn đến khi cậu đi khỏi. Lee Chaewon, trưởng phòng kế hoạch đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn, vài cô gái bên cạnh thấy vậy bèn nói vào vài câu vuốt giận cô ta.

"Cậu ta nghĩ mình là ai vậy chứ, nhân viên mới mà bày đặt ra vẻ, gặp đồng nghiệp trong công ty cũng không có lấy lời chào nào."
1

"Trưởng phòng Lee bình tĩnh đã, cậu ta ỷ mình là thư ký chủ tịch nên mới cao ngạo đó mà."

"Ranh con, tưởng bản thân có chút học thức thì muốn lên mặt với ai cũng được, đợi đó đi, rồi tôi sẽ cho cậu biết tay."

Toàn bộ mọi chuyện đều được Kim Taehyung thu vào mắt, hắn không muốn liên quan đến mấy chuyện này, nhưng thái độ của cậu là không đúng chút nào, dù cho làm bất kỳ chức vụ nào đều phải thể hiện sự tôn trọng với những người đi trước, đặc biệt là những nhân viên lâu năm trong công ty. Lời chào chính là hành động thể hiện sự lịch sự của bản thân, người khác không thể hiện ra mặt nhưng chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng, Jungkook rất tài giỏi, thông minh khỏi phải nói, chỉ là cậu không có kỹ năng giao tiếp với người khác, điều này có thể ảnh hưởng đến công việc.

"Mà sao mình phải suy nghĩ cho cậu ta chứ, cậu ta thế nào thì liên quan gì đến mình, đúng là điên thật mà."

Trưa đó cậu vẫn giữ thói quen không ăn trưa mà lao đầu vào giải quyết công việc, một ngày hai ngày có thể không sao nhưng để lâu kiểu gì chẳng ảnh hưởng đến dạ dày. Thư ký Woo mang theo phần cơm trưa mình đã chuẩn bị đi đến ngồi cạnh cậu, biết người đồng nghiệp này thường hay bỏ bữa nên Woo Nam-il cố tình làm thêm một phần để cả hai ăn cùng, ban đầu cậu từ chối nhưng vì cậu ta quá nhiệt tình nên đành chấp nhận ăn trưa cùng.

Lúc cả hai đang ăn uống vui vẻ thì từ xa một cô gái đang đi đến, dáng người khá nhỏ nhắn, mái tóc ngắn với điểm nhấn là cái nơ nhỏ kẹp trên tóc, mặt mũi trông rất đáng yêu. Cô gái này là nhân viên phòng kế hoạch, hôm nay có một số bản kế hoạch cần đưa cho chủ tịch xem thử nên mới đến đây, thư ký Woo nhận lấy bản kế hoạch từ tay người ta mà không chớp mắt lấy một cái, lúc cả hai vô tình chạm tay nhau Jungkook thấy rõ cậu thư ký đã đỏ mặt. Đến khi người ta đi khỏi cậu thư ký vẫn đứng bất động nhìn theo.


"Thư ký Woo, thư ký Woo, WOO NAM-IL."

"Hả? Ai gọi tôi? Là cậu sao Jungkook?"

"Tôi không gọi chẳng lẽ ma gọi."

Kéo thư ký Woo ngồi xuống ghế, cậu cũng kéo ghế của mình sát với ghế của cậu ta, khoác vai kéo người kia lại gần mình, cậu chính là có rất nhiều điều muốn hỏi. Thật ra cũng ngầm xác định được rồi, chỉ là muốn nghe chính miệng Woo Nam-il thừa nhận, như vậy cậu sẽ dễ dàng giúp đỡ hơn.

"Cô gái khi nãy là ai vậy?"

"À, cô ấy là Yoo Yoona, làm ở phòng kế hoạch. Cô ấy chính là nữ thần trong lòng tôi đó, xinh đẹp lại còn tài giỏi nữa, trên đời này sao có người hoàn hảo như vậy."

"Vậy là anh thích cô ấy phải không?"

"Tôi...tôi...đúng là tôi rất thích cô ấy, thư ký Jeon, cậu đừng nói ai nghe chuyện này được không, xem như là bí mật của hai chúng ta."

Đúng là ngốc quá trời quá đất, thích người ta thì phải tấn công ngay từ bây giờ chứ sao lại giấu diếm, còn chưa ra trận đã sợ thua trận rồi, biết đâu cô gái ấy cũng thích thư ký Woo thì sao. Không mau mau bày tỏ coi chừng bị người khác cướp mất không hay.


"Hay là anh thử ngỏ lời với cô ấy đi."

"Không được, lỡ như cô ấy không thích tôi thì sao, kinh khủng hơn có thể cô ấy sẽ tránh mặt tôi luôn không chừng."

"Không thử làm sao mà biết, con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ, lỡ như cô ấy không thích thì phải làm sao cho cô ấy thích."

"Chuyện này tạm thời bỏ qua đi, tôi sẽ xem xét lại nhưng không phải bây giờ."

Chiều đó khi tan làm, ánh mắt của mọi người khiến cậu vô cùng khó chịu, bọn họ chính là trực chờ xem cậu có để lộ ra điểm gì bất thường hay không, vậy mới có chuyện để soi mói chứ. Jeon Jungkook đáng lẽ ra vẫn rất bình tĩnh cho đến khi nghe thấy những lời lẽ không mấy hay ho của ba cô nhân viên đang ngồi tám chuyện một góc. Ba cô gái kia dường như không nhận ra cậu đang có mặt ở đó nên vẫn thản nhiên nói xấu.

"Cô biết thư ký Jeon mới vào làm không?"

"Cậu ta thì ai mà không biết, vừa vào làm đã gây rắc rối cho chủ tịch và cả công ty, mặt mày lúc nào cũng khó chịu, thậm chí gặp mọi người còn không thèm chào hỏi nữa chứ."

"Thật vậy sao, tôi chỉ nghe kể cậu ta cao ngạo, ai ngờ lại còn hơn như vậy."

"Cái này không phải cao ngạo đâu, là chảnh choẹ thì đúng hơn, người như cậu ta không bao giờ hoà nhập với ai được."

"Mấy cô có thấy chiếc xe cậu ta dùng không, là phiên bản chỉ có mười chiếc duy nhất thôi, tôi nghĩ gia thế cũng không vừa, nói không chừng là có quan hệ gì đó với chủ tịch nên mới được nhận vào làm."


Từng câu nói đều là những lời lẽ xúc phạm, công sức học ngày học đêm ở Anh không phải để bọn họ nói gì thì nói, bọn họ không biết cậu phải cố gắng bao nhiêu mới hoàn thành trọng trách được giao, lúc ở công ty bỏ ăn để theo kịp tiến độ công việc, về đến nhà còn phải học hỏi thêm nhiều điều trên mạng để công việc tốt hơn. Không ai nhìn thấy được Jeon Jungkook bỏ ra bao nhiêu công sức cả.

"Rảnh rỗi ngồi đây nói xấu người khác thì nên xem lại bản thân đã hoàn hảo hay chưa, tôi không cần mấy người ngồi đây dạy đời đâu, với cả tôi được nhận vào làm là do năng lực của bản thân, nếu muốn cứ hỏi thẳng Kim Taehyung, à phải là chủ tịch Kim mới đúng."

Ba người sợ đến xanh mặt, căn bản không nói được câu nào, đợi khi cậu đi khỏi mới tức giận đứng dậy bỏ đi một nước, chân giậm đến nổi muốn thủng cả sàn nhà. Từ xa xa một ánh mắt luôn dõi theo từng hành động của cậu, nhếch mép tỏ vẻ thích thú, xem ra cậu trai này rất thú vị.

Lúc ở bãi đỗ xe Jungkook vô tình chạm mặt Kim Taehyung, cậu cố tình lơ đi rồi bước nhanh vào xe nhưng vẫn bị người kia gọi lại, mang theo vẻ mặt miễn cưỡng bước xuống xe, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt không một chút thiện cảm.

"Cho hỏi còn chuyện gì sao thưa ngài chủ tịch?"

"Cậu nên hoà đồng với nhân viên trong công ty một chút, đừng lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo như vậy."

"Tôi thế nào là chuyện của tôi, là bọn họ sai trước nên tôi mới trả đũa thôi, dù sao thì cũng cảm ơn anh đã quan tâm."

"Jeon Jungkook, đây là môi trường làm việc, tất cả mọi người đều phải hoà đồng giúp đỡ lẫn nhau thì công việc mới suôn sẻ được. Bọn họ có nhiều kinh nghiệm làm việc hơn cậu, chắc chắn một lúc nào đó cậu sẽ cần những kinh nghiệm đó, đến lúc đó cậu định học hỏi ai đây, liệu có ai chịu chỉ dạy cho người như cậu không. Muốn thành công trước tiên cậu phải thay đổi bản thân trước đã. Chắc cậu hiểu ý tôi mà đúng không."

Hắn quay lưng bỏ đi trong sự bàng hoàng của cậu, đột nhiên bị dạy dỗ một trận hỏi có ai không hoang mang cho được, từ lúc còn đi học đã hay ra vẻ với cậu vậy rồi, cậu không thích hắn một chút nào, phải nói là ghét thì đúng hơn. Kể cả cái dáng vẻ hiểu biết mọi thứ của hắn cũng đáng ghét nốt.












End chap 6

💢💢💢











mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui