Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

Jeon Jungkook mặt mày nhăn nhó khó coi, mang theo dáng vẻ bực dọc đi pha cà phê cho hắn, rõ ràng là muốn trêu chọc cậu đây mà, nếu không sao vừa thấy cậu đã giao việc cho ngay. Chưa từng nghĩ có một ngày phải phục vụ cái tên đáng ghét ấy, cái vẻ mặt đắc ý kia càng nhìn càng thấy bực mình.

Mải mê suy nghĩ, cậu không để ý làm nước nóng đổ lên tay mình, bàn tay đỏ lên một mảng, tuy không lớn nhưng vẫn rất rát. Tất cả là tại cái tên đó, nếu không phải hắn bảo cậu pha cà phê thì cậu đâu đến nổi bị bỏng như vậy. Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu khi cậu nhìn thấy lọ muối bên cạnh, nhìn quanh một lượt thấy không có ai, cậu lén bỏ năm muỗng muối đầy vào cốc cà phê, khuấy đều cho muối tan hết rồi mang vào phòng cho hắn.

Kim Taehyung đang bận đọc tài liệu nên hất tay ý bảo cậu có thể ra khỏi phòng. Jungkook không đi mà cứ đứng yên đấy, hắn thấy kỳ lạ mới ngẩng đầu lên nhìn sang người bên cạnh, bình thường cậu không ưa gì hắn, nhìn mặt còn khó chịu, hôm nay lại đứng đây không đi, có gì đó không đúng. Lúc hắn cầm cốc cà phê lên, ánh mắt cậu cứ nhìn theo không rời, miệng hơi nhếch lên.

"Cậu uống đi."

Hắn đặt cốc cà phê xuống, đẩy sang hướng cậu, nở nụ cười nhẹ nhìn người kia. Sắc mặt Jungkook thay đổi thấy rõ, từ vẻ mặt hớn hở chuyển sang tái mét, mắt mở to nhìn người trước mặt. Ấp a ấp úng từ chối nhưng cuối cùng vẫn là bị ép uống nửa cốc cà phê, cơ thể cảm thấy không ổn chút nào, cậu cần một ít nước lọc ngay lập tức, vị mặn khiến lưỡi tê cứng hết rồi. Dù mặn nhưng cậu vẫn phải tỏ ra bản thân mình ổn.

"Cảm ơn chủ tịch."

"Không cần cảm ơn, tôi luôn đối xử tốt với nhân viên của mình mà."

Đợi cậu mang cốc cà phê ra khỏi phòng, Kim Taehyung ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến mức chảy cả nước mắt, phải cố gắng lắm hắn mới ngưng cười được. Cho chừa cái tội muốn hại người khác, một bài học mới cho cái người đanh đá kia, thời gian còn dài, hắn sẽ từ từ chỉnh đốn lại Jeon Jungkook.

Thư ký Woo giật mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cả cái công ty này người dám đóng cửa phòng chủ tịch như vậy chỉ có mỗi Jungkook, không phải cậu thì không còn ai khác. Tiếng dặm chân lớn đến mức cậu ta tưởng sàn nhà sắp thủng đến nơi. Vừa mở miệng định hỏi xem có chuyện gì liền bị ánh mắt hình viên đạn của cậu doạ sợ.

"Nhìn cái gì?"

"Cậu...cậu sao vậy, chủ tịch lại giao chuyện gì cho cậu nữa hả?"


"Không có giao, nhưng tôi sắp bị người đó làm cho tức chết rồi."

Vì để vuốt giận cậu, thư ký Woo liền đi sang mang cốc cà phê rửa sạch. Cậu cảm thấy có lỗi khi nổi giận với cậu ta, nhưng ngoài cậu ta ra không còn ai để cậu trút hết bực tức cả, cả công ty cậu chỉ thân với mỗi thư ký Woo, biết sao bây giờ.

Lát sau cả hai được gọi vào phòng chủ tịch. Kim Taehyung ngồi trên ghế, tay gõ gõ từng nhịp lên bàn, chân vắt chéo, quả là phong thái của một người lãnh đạo. Thư ký Woo có hơi sợ hãi trước ánh mắt đó, dáng đứng khép nép trông rất tội nghiệp. Jeon Jungkook thì ngược lại, hai tay khoanh trước ngực, mặt nghênh lên nhìn hắn.

"Tôi gọi hai người vào đây vì có một số việc cần giao. Từ nay công việc của cậu cứ giao lại cho thư ký Woo, tôi sẽ chuyển cậu xuống phòng kế hoạch làm việc một thời gian."

"Tại sao chứ? Sao lại chuyển tôi xuống phòng kế hoạch, tôi đã làm sai gì sao?"

"Cậu không làm sai gì cả, chỉ là tôi muốn cậu học hỏi thêm kinh nghiệm của mọi người, đợi khi nào cậu thuần thục công việc của công ty tôi sẽ chuyển cậu về lại chức vụ cũ."

Hai tay cậu nắm chặt, vừa định bước đến hỏi cho ra lẽ liền bị Woo Nam-il giữ lại, không để cậu nói thêm câu nào, thư ký Woo cúi chào rồi kéo người ra khỏi phòng.

"Cậu buông tôi ra, làm cái gì vậy hả."

"Bình tĩnh đi Jungkook, chủ tịch làm vậy chắc là có lý do."

"Lý do cái gì chứ, tên đó rõ ràng là muốn chơi khăm tôi, ý tứ rõ như ban ngày thế còn gì."

"Cậu nghe tôi bình tĩnh lại đi, giờ cậu tức giận cũng có ích gì đâu, thay vào đó cậu hãy chứng minh cho chủ tịch thấy rằng cậu có thể làm tốt mọi việc dù cho ở bất cứ đâu, như vậy cũng xem như dằn mặt được chủ tịch rồi."

Không ngờ được Woo Nam-il lại có lúc nói ra được mấy câu như vậy, lỡ như để Kim Taehyung nghe thấy có khi xong đời. Nhưng nghĩ lại thì cậu ta nói cũng đúng, người tài năng như cậu làm việc ở môi trường nào mà chẳng được. Vậy là Jeon Jungkook chuyển hết đồ đạc xuống phòng kế hoạch ngay trong hôm đấy.

Toàn bộ nhân viên trong phòng nhìn không chớp mắt, chỉ riêng Lee Chaewon thích thú ra mặt, kể từ hôm nay Jungkook chính là cấp dưới của cô ta, để xem còn ra vẻ vênh váo đến bao giờ. Thư ký Woo giúp cậu sắp xếp bàn làm việc cẩn thận rồi mới rời đi.

Lee Chaewon cùng hai cô gái khác bước đến chỗ cậu, đập mạnh tay xuống bàn, cậu không thèm nhìn lấy một cái mà chỉ lo làm việc, cô ta đối với sự ngó lơ này không khỏi khó chịu.

"Nè nhân viên mới, cậu đang ngó lơ cấp trên cậu đó hả?"

"Ai cơ? Cấp trên của tôi đâu, sao tôi không thấy vậy?"

Cậu cố tình hỏi lại bằng vẻ mặt ngơ ngác, đẩy cô ta cùng hai cô gái kia sang một bên, mắt đảo qua lại liên tục ý tìm kiếm cấp trên mà người kia vừa nói. Hành động này khiến Lee Chaewon bẽ mặt, ôm theo cục tức quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc này một vài người ở bàn bên cạnh bước đến làm quen. Ban đầu cậu không trả lời nhưng vì bọn họ nhiệt tình quá nên cố gượng cười mấy cái, ít ra những người này dễ thương hơn cô gái khi nãy nhiều, nói chuyện với họ làm cậu thoải mái vô cùng.


Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này cậu còn nhớ, là Yoo Yoona, người mà thư ký Woo thầm thương trộm nhớ, chuyển đến phòng kế hoạch cũng có cái tốt đấy chứ, sau này cậu sẽ giúp cậu ta tán đổ cô bé này. Còn cô gái có mái tóc dài, phong cách ăn mặc trên cả tuyệt vời, nếu nói đúng thì cô ấy cực kỳ quyến rũ, có điều hơi hung dữ một chút, hình như cô ấy tên là Kang Jia. Cậu nhân viên to con, thân hình có hơi mũm mĩm, lại cực kỳ hoạt bát tên là gì ấy nhỉ...à, Shin Minjun. Rồi còn cái cậu trông nhỏ nhắn, gầy trơ xương nhưng lại có khuôn mặt đáng yêu tên là Ahn Jisung. Để ý kĩ thì thấy nhóm bọn họ còn một người nữa, bề ngoài lạnh lùng quá chừng, mặt cứ căng căng kiểu gì ấy, từ đầu đến cuối không thấy nói câu nào.

"Vậy cậu ta tên là gì vậy?"

"Không phải là 'cậu' đâu, là con gái đó, vì cô ấy thường mặc quần áo giống con trai nên hay bị nhầm lẫn."

"Thế sao, tôi xin lỗi, tôi không biết nên mới hỏi vậy, mong cô đừng giận tôi nhé."

Đáp lại lời cậu là cái gật đầu nhẹ nhàng từ người kia. Hỏi ra mới biết tên cô ấy là Min Soojin. Quả là một cô gái cá tính, kiểu tóc y hệt cậu, đến cả phong cách ăn mặc cũng y hệt, nếu hai người trở nên thân thiết chắc sẽ hợp nhau lắm.

"Từ nay chúng ta là bạn nhé?"

"Bạn sao? Vậy cũng được, tôi không có nhiều bạn ở công ty, chỉ có mỗi thư ký Woo thôi, nhưng mà mọi người muốn làm bạn với tôi thật sao?"

"Đương nhiên, nhóm chúng tôi là nhóm 'Những thiên thần công sở siêu ngầu' mà, có thêm cậu sẽ càng ngầu hơn."

Kể từ hôm đó cậu có thêm những người bạn mới, tiếp xúc không lâu nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều rất tốt bụng, nhờ bọn họ mà sự tức giận của cậu đối với hắn giảm đi một chút. Tên đáng ghét chờ đó, tôi nhất định sẽ quay về chức vụ thư ký chủ tịch cho anh thấy.

Phía Kim Taehyung không ngừng hỏi thăm cậu, thư ký Woo bị hỏi đến ngơ ngác, không biết phải trả lời câu nào trước, chủ tịch hôm nay bị sao mà lại hỏi về thư ký Jeon nhiều như vậy. Đúng là kỳ lạ!












End chap 7

Hỏi thăm người ta làm cái gì 😒











mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận