Lúc này, phát hiện có người đến gần, vừa giương mắt lại chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thập Tam, tôi cười gật đầu với anh ta, đó gọi là chào hỏi.
"Thanh Trạc huynh."
Đạt Lan theo tiếng quay đầu lại, sau đó nói với người đến: "Dụng Phương huynh."
Cũng là người tôi biết, bằng hữu của Lý Hạo - Cố Tông, anh ta rất đỗi ngạc nhiên nói: "Hơn một tháng không gặp, Thanh Trạc huynh vẫn khỏe chứ? Nghe nói trong nhà đã định việc hôn nhân cho huynh, vị này là Lý cô nương..."
Đạt Lan có hơi ngượng ngùng nói: "Đây cũng là vị hôn thê của ta."
Cố Tông nhìn Đạt Lan, lại nhìn tôi, tôi cười nhẹ với anh ta, cuối cùng anh ta cũng cười nói với Đạt Lan: "Ha ha, vậy thì cần phải chúc mừng Thanh Trạc huynh rồi! Thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp nha!" Sau đó anh lại giới thiệu Đạt Lan và Thập Tam với nhau, Thập Tam không nói gì, chỉ gật đầu lạnh nhạt.
Nghe bọn họ nói chuyện, tôi mới biết được Cố Tông và Thập Tam hẹn đạp thanh, hóa ra vẫn còn vài người khác, đều vào chùa cả rồi. Cố Tông và Đạt Lan lâu ngày không gặp, đi ở phía trước nói chuyện. Thập Tam và tôi đi phía sau, lúc cách xa hai người kia một chút, anh ta khẽ hỏi: "Cô hứa hôn rồi à?"
Tôi cười đáp: "Vâng." "Hắn, là trong nhà chọn cho cô?" Thập Tam nhìn bóng lưng Đạt Lan hỏi.
Tôi lắc đầu nói: "Cũng không phải hoàn toàn, cứ cho là duyên số đi."
"Cô nguyện ý?" Anh ta lại hỏi.
"Tất nhiên rồi." Tôi nói đùa, "Không phải là tôi nên thỉnh cầu một câu 'chúc mừng' sao?"
Vẻ mặt Thập Tam hờ hững, tôi biết anh ta đang nghi ngờ cái gì. Tôi và anh ta, chung quy cũng nên tách ra, từ ngày đó đã quyết định không gặp lại nhau nữa. Đáy lòng khó tránh nổi lên từng cơn lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng không nhịn được co quắp theo cơ thể, bị một cảm giác yếu ớt khó hiểu ép tới vỡ nát.
Cố Tông và Thập Tam muốn vào bên trong chùa, Đạt Lan và tôi lại xin từ biệt, đều tự mình về nhà.
Lúc chia tay, tôi nói với Thập Tam: "Sau này cũng chỉ sợ không còn dịp gặp lại...Hãy bảo trọng!" Không muốn tiếp tục cảnh ly biệt sầu não, tôi cười phất phất tay với anh ta, bước lên xe mà đi.
Sau giờ ngọ ngày xuân là lúc làm người ta buồn ngủ nhất, tôi chống tay tựa trên cửa sổ, lúc mí mắt gần khép lại, Xuyến Vân nhẹ nhàng vào nhà. Tôi hí mắt nhìn cô nàng: "Có chuyện gì sao?"
Cô nàng cắn môi, tựa hồ đang do dự có nên nói ra hay không. Xem ra bộ dạng này, thật đúng là đã có chuyện gì phát sinh rồi. Tôi cười nói với cô: "Có gì cứ nói đi." Xuyến Vân cúi đầu trả lời: "Nhà Nạp Lạt phái người đưa tin đến cho lão gia..."
Tôi nhíu mày hỏi: "Hỏi đâu?"
"Đưa thư xong đã đi rồi."
"Ta đi nhìn xem." Nói xong liền đứng dậy đi về phía sảnh trước.
Vừa đến ngoài phòng, còn chưa bước vào bậc cửa, chỉ thấy một vật thể bay tới, tôi vộ vàng nhấc chân, chỉ nghe "xoảng" một tiếng, vừa có thứ được gọi là chén trà bể nát bên cạnh hài của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cha, tay quăng chén trà còn chưa buông xuống, có phần lo lắng gọi: "Cha."
"Tiểu Hàm..." Vẻ mặt cha đau xót, "Có trúng con không? Có bị thương không?"
Tôi cười lắc đầu, hỏi: "Cha, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì...Trà này đắng quá..." Cha ngồi xuống ghế tựa, chau mày nói. Tôi đến bên cạnh ông, nói nhỏ: "Cha, nên cho con biết sự tình, lại hỏng việc cũng phải nói cho con biết. Giấu diếm cũng không phải cách, sớm hay muộn gì con cũng biết thôi."
Cha thở dài, nhìn tôi nói: "Tiểu Hàm, nhà bọn họ...muốn từ hôn."
Mặc dù đã dự cảm được, tôi vẫn rất sửng sốt. Tôi không tin bỗng dưng Đạt Lan lại không cần tôi, nếu anh ta không muốn, với tính tình của anh ta, ngày đó gặp mặt đã nói rồi; lại nói chậm thế này, cho dù đột nhiên anh ta thay đổi chủ ý, cũng sẽ nói rõ ràng với tôi trước. Tuyệt không thể nào không minh bạch thế này được...
Tôi hỏi: "Cha, bọn họ có nói vì sao không?"
"Hừ, bọn họ nói rõ ràng được sao?" Cha hừ lạnh khinh bỉ, "Nói lảng ra chuyện khác. Trong thư nói linh tinh lang tang một mớ hỗn độn, ngoại trừ ý muốn từ hôn đã rõ ràng, những cái khác chẳng hề minh bạch, cái gì mà 'không dám trèo cao', chẳng hiểu ra làm sao cả!" Thì ra là thế! Tôi đã nói Đạt Lan không thể bỗng nhiên lại như vậy...Nắm chặt tay vịn của ghế tựa, không nén nổi đau buồn, thậm chí tôi chẳng muốn biết người đó là ai.
"Việc này phải được làm rõ! Nếu nhà bọn họ không đưa ý kiến thì cứ đến phủ Thuận Thiên nói chuyện đi!" Cha cười lạnh nói.
"Thôi đi cha. Trả sính lễ lại cho người ta đi". Tôi biết bản thân cười đến mức miễn cưỡng. “Vậy thì tất cả mọi người đều không được vui vẻ"
Cha nắm tay tôi, yêu thương nói: "Tiểu Hàm, con đừng để trong lòng. Cả nhà đó đều là đồ vô lại, cha khẳng định sẽ tìm cho con một nhà khác khá giả hơn..."
Tôi trả lời: "Con không sao, chỉ là phải để cha khó xử rồi."
Cha vừa ghét vừa giận vừa đau lòng, đều là sai lầm của tôi. Đúng vậy, tất cả tất cả, tất cả đều là tôi sai.
Buổi chiều, Lý Hạo vừa biết tin đã vọt tới phòng tôi. Cậu ta nhìn tôi, cắn răng nói: "Đệ đi tìm bọn họ!"
"Ngồi xuống." Tôi nói với cậu ta. Lý Hạo không cam lòng nghiêng người ngồi xuống. Tôi thản nhiên nói: "Đệ đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ đồng ý cưới ta sao?"
Cậu ta xoay người, tay nắm chặt quyền, nhíu mày hô lên: "Tỷ...." Sau đó nện một quyền lên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng. Tôi biết cậu ta sẽ không đi làm chuyện điên rồ, cứ để nó đi vậy. Tình huống bây giờ, tôi không biết là vũ nhục người ta, hay là bị người ta vũ nhục mình.
Ngày hôm sau, lại có việc khác khiến cha phiền lòng. Tam thúc nhận được tin trong nhà, tổ phụ đã bệnh nặng. Một mặt cha phải lập tức đến Thịnh Kinh để nhậm chức, cũng không biết lúc trở về thấy tổ phụ bệnh nặng như vậy có làm cho cha càng buồn bực hay không. Tôi bèn nói: "Cha, cho con và Tam thúc trở về thăm ông nội đi."
Cha suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Cũng tốt. Để Hạo nhi xin nghỉ, cùng đi với con."
Chuyện cứ quyết định như vậy, có lẽ cha cũng cảm thấy để tôi rời khỏi kinh cũng là chuyện tốt. Nếu phải đi, cũng có một vài chuyện phải xử lý, trong hai ba ngày này đi dạo phố vài chuyến. Buổi chiều ngày hôm đó, mua cho Đường tỷ muội một cây trâm có đính vàng rũ và một vòng tay san hô. Vừa định lên xe, lại thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, liền đuổi theo gọi: "Đạt Lan."
Anh ta lập tức cứng đơ tại chỗ, chờ anh ta chậm rãi xoay người lại, tôi chạy tới trước mặt anh ta. Sắc mặt anh ta có hơi tái xanh, môi run run nói: "Xin lỗi..."
Tôi biết trong lòng anh ta cũng không chịu nổi, nhẹ giọng trả lời: "Không trách huynh được." Sau đó, cởi vòng ngọc trên người xuống, đặt vào tay anh ta.
Anh ta ngơ ngác nhìn thứ trong tay, sau đó chúng tôi đều tự mình xoay người đi về phía của mỗi người. Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhìn bóng lưng dần xa của anh ta, tôi chỉ đang nghĩ, vì sao đến cuối cùng tôi vẫn không thể có con đường phù hợp, hoặc là phạm phải sai lầm, hoặc là không...
Cha rời khỏi kinh trước chúng tôi một bước, trở về Thịnh Kinh. Mà tôi cũng đã thu thập xong hành trang, trước khi đi một ngày, tôi đến chào từ biệt Bát phúc tấn. Nói vài câu liền đi, lúc gần đến cửa chính, đã thấy Thập Tứ mặt không biểu cảm tựa vào hành lang. Nhìn thấy tôi, anh ta vỗ vỗ áo choàng đứng thẳng lên, không nhanh không chậm đi tới, chắn bên cạnh, lãnh đạm nói: "Vốn định qua buổi trưa mới tìm nàng, bây giờ lại vừa vặn gặp được. Cũng nên nói rõ ràng."
Tôi lạnh lùng liếc cậu ta nói: "Có lời cứ nói."
Anh ta bắt đầu nắm lấy cổ tay tôi kéo ra ngoài: "Vậy thì tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện."
Tôi tránh không được, chỉ có thể quay đầu nói với Xuyến Vân: "Em về trước đi, cứ nói ta ở chơi với phúc tấn một lát." Cậu ta nói cũng đúng, cũng nên chấm dứt hoàn toàn thì hơn.
Lên xe ngựa, tôi dùng sức vùng vẫy, cậu ta cũng buông tay. Vẻ mặt cậu ta u ám nhìn chằm chằm tôi, tôi hoạt động cổ tay bị nắm, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta rồi nhìn ra ngoài xe. Cảm thấy con đường vô cùng xa lạ, mới hỏi: "Tóm lại là ngài muốn đi đâu?"
"Đi về phủ ta." Tôi cau mày nói: "Phí nhiều chuyện như vậy làm gì? Tìm một chỗ dừng xe đi."
Cậu ta cười lạnh: "Không phải là nàng chưa từng đến sao? Vừa lúc rất hân hạnh được mời nàng đến dạo chơi."
Đang lúc chúng tôi trừng mắt nhìn nhau thì xe ngựa cũng đã đến nơi. Phía trước có người dẫn đường, cậu ta đi phía sau, qua một vài sân nhỏ, vào một căn phòng rất rộng thoáng. Tôi hỏi: "Vậy thì được rồi chứ?"
Cậu ta cũng không vội nói chuyện, vẫy tay sai người bê trà lên, còn đưa cho tôi một chén: "Nếm thử đi, Mẫn trà đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng đó."
Tôi đẩy cốc trà ra một chút, nói: "Cũng không nói nhiều, không thấy khát."
Cậu ta chặn tay tôi trên mặt bàn, nhìn tôi hỏi: "Nàng không chịu nói thêm mấy câu với ta sao?"
Tôi dùng sức rút ra, lạnh lùng nói: "Muốn nói gì cũng đều đã nói, hôm nay ngài cứ nói."
"Thế thì tốt quá." Cậu ta hớp một ngụm trà nói, "Ta chỉ muốn nói với nàng, cùng người khác, nghĩ nàng cũng đừng nghĩ."
Tôi là con rối của cậu ta sao? Cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó sao. Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, nói: "Ngài đã mười tám rồi, hẳn là hiểu rõ không phải bất cứ thứ gì muốn có là có thể có được." Tôi đã có thể buông xuống, tại sao cậu ta lại không?
Cậu ta cả giận nói: "Đừng dùng loại khẩu khí này nói với ta, ta không phải đệ đệ nàng!"
Tôi cười lạnh nói: "Khẩu khí tôi thế nào? Chính ngài đã làm gì thì tự mình biết."
Thập Tứ hừ lạnh, bình tĩnh nhìn tôi ngoan độc nói: "Nàng nên thấy vui vì tên tiểu tử kia chưa chạm vào nàng, nếu không..." Quả nhiên là cậu ta! Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không thì thế nào?"
"Nếu không ta sẽ giết hắn!" Cậu ta bình tĩnh trả lời.
Lòng tôi giống như bắt lửa, nhắm mắt lại thật lâu, cũng không thể làm cảm xúc bình yên lại, chậm rãi đứng lên nói: "Không cần thiết nữa. Việc này kết thúc rồi, ngài nên hài lòng rồi."
Cậu ta cũng đứng lên: "Vừa lòng? Nàng biết vẫn chưa có."
Tôi đến trước cửa nói: "Vậy thì rất xin lỗi không thể cho ngài vừa lòng. Đúng, có lẽ tôi sẽ không gả đi được, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ theo ngài. Mãi mãi không có khả năng."
Cậu ta xoải bước tới trước ngăn tôi lại, nhìn chằm chằm tôi thật lâu, sau đó hỏi: "Ta quen nàng bốn năm, đợi nàng bốn năm, nàng cứ đối xử với ta như vậy sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta nói: "Nếu có thể, tôi thà rằng chưa bao giờ quen biết ngài."
Sắc mặt cậu ta xanh mét, cắn răng vang lên ken két, nắm chặt nấm đắm. Lúc cậu ta vươn tay ra, tôi cho rằng cậu ta sẽ đánh tôi, theo trực giác né tránh, nhưng cậu ta chỉ dùng sức đẩy đầu vai tôi, tôi bị cậu ta đẩy ra sau, lảo đảo đụng phải cái bàn, may mắn là không bị đâm quá nặng. Cậu ta lại lách mình đi ra ngoài, đóng cửa, tôi lập tức đến gõ cửa, nhưng kéo cũng kéo không ra, sau đó lại nghe thấy tiếng khóa cửa. Tôi giận dữ hét lên: "Ngươi tên vô lại..."
Nhưng âm thanh của tôi không ảnh hưởng đến cậu ta, chợt nghe cậu ta ở bên ngoài gào lên: "Đừng cho nàng ra khỏi đây, cũng không cho bất kỳ kẻ nào vào trong!" Sau đó là tiếng bước chân cậu ta đi xa. Bắt đầu có tiếng hạ nhân xì xào bàn tán, sau nữa thì đã không còn. Tôi nhìn bên ngoài qua khe cửa, chỗ rơi vào tầm mắt, không thấy một bóng người. Tôi liền hiểu được, muốn ra ngoài, trừ khi phá nát cánh cửa dày chắc này cũng đừng hy vọng bất luận kẻ nào đến giải cứu tôi.
Căn phòng này rất lớn, bề rộng chừng mười thước, bề sâu hơn mười lăm thước, chính giữa chỉ dùng một bức bình phong bát cổ hoa điểu tám cánh để ngăn cách. Ngoại trừ một số đồ gia dụng thiết yếu và mấy bức chữ treo tường cũng không có gì khác, lộ rõ vẻ trống trải, vừa liếc qua đã thấy --- thông ra bên ngoài chỉ có một cửa chính hai cánh cửa sổ.
Cánh cửa kia vừa nhìn đã biết rất dày, tôi vốn không hề ôm hy vọng, nhưng nhìn cửa sổ có vân hoa củ ấu tinh xảo vẫn còn chút mong đợi. Nhưng sau khi thử nghiệm lại phát hiện đã uổng phí công sức: đẩy, không thành công; dùng chân đá, tôi đau chân (nếu như có ủng quân nhân đế cao su thì kết quả có lẽ sẽ khác); buộc phải lấy một băng ghế đập vào góc cửa sổ, phát ra tiếng vang thật lớn...Băng ghế dội trở về, thiếu chút nữa đã đè lên chân tôi. Tôi Bắt đầu hoài nghi có ai đã đóng thêm đinh vào cửa sổ.
Loại khung gỗ của căn phòng này rắn chắc hơn so với tưởng tượng. Cực khổ cả nửa ngày, mệt đến bản thân đầy mồ hô, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát lại có thể ngủ thiếp trên bàn. Dường như nghe được tiếng reo của bao tử mới tỉnh lại. Trời đã tối, lần mò lấy đồ lấy lửa trong một ngăn tủ, đốt sáng ngọn nến.
Sau bữa sáng, tôi vẫn chưa ăn chút gì --- thế mà không có ai tới đưa cơm cho tôi! Nghĩ đến lời Thập Tứ đã nói không cho bất cứ kẻ nào vào đây, nhưng ngờ lại tạo nên hậu quả không được no bụng thế này. Không phải cậu ta định bỏ tôi đói chết đó chứ? May mà trên bàn còn có nước trà, xem như cũng là thứ an ủi duy nhất. Trà tử nhung là trà ướp thượng hạng, mùi thơm xông vào mũi, sau cảm giác mát lạnh còn có chút vị ngọt, lúc đói thì nhấp một ngụm.
Trong nhà tám phần là tưởng tôi ngủ lại ở phủ của Bát a ca, mà người hầu nô tỳ của Thập Tứ, chỉ sợ trước khi chủ của bọn họ trở lại sẽ không dám thả ta ra ngoài. Nghĩ vậy thật có chút phiền lòng, cũng không biết tiểu tử kia khi nào thì nguôi giận. Tôi đã bình tĩnh lại, hy vọng cậu ta cũng vậy. Việc đã đến nước này, tôi cũng không còn khí lực để nghĩ ai đúng ai sai. Chờ cậu ta quay lại, cứ nói lời tạm biệt để chấm dứt thôi.
Hành lý đều đã thu dọn xong, ngày mai chờ Tam thúc và Lý Hạo làm việc ở huyện ngoại thành trở về sẽ xuất phát. Đi đường bộ đến Tam Gia Dinh, đến cửa biển Tự Thanh Giang thuê một con thuyền là có thể xuôi đến Hàng Châu phía Nam.
"Rắc----" Cuối cùng cũng mở cửa.
Bụng tôi ục ục không hề cản trở, ngược lại thúc giục tôi đứng lên đi tới ngưỡng cửa.
Thập Tứ cúi thấp đầu, đứng dựa vào cánh cửa, tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, tiểu tử này uống rượu sao? Cậu ta xoải bước về phía trước một bước, nhưng dường như đứng không vững, cả người va vào góc bàn, tôi liền đưa tay đỡ cậu ta. Cậu ta cầm tay tôi, cũng không buông ra, dùng tay kia chống lên bàn, ngẩng đầu nhìn tôi. Vì uống rượu nên mặt cậu ta hơi ửng đỏ, ánh mắt cũng vô cùng trầm tĩnh. Tôi dùng hết sức muốn rút tay về, nhưng giống như cậu ta chẳng cảm giác được, nắm tay tôi đặt lên môi, hôn nhẹ từng ngón tay, nói: "Nàng biết không? Ta vẫn luôn muốn làm như vậy..."
Một dòng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, thậm chí không hề kịp suy nghĩ, tay trái tự do liền vung lên một cái tát. "Bốp" một tiếng, má phải của cậu ta in vài dấy vân tay. Nhưng cậu ta cũng chẳng để ý đến cái tát đó, chỉ bắt luôn cả tay trái tôi đang rút về, dùng môi vuốt ve lòng bàn tay, khẽ hỏi: "Có đau không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...