Lạc đường

Chương 25: Thề không gặp lại
Mùa đông dài dằng dặc cuối cùng cũng đi qua, thời điểm trung tuần tháng hai, cha đã đến Kinh.
Cha thoạt nhìn cũng không khác mấy so với bốn năm trước, ông nhìn thấy tôi lại vỗ vỗ đầu tôi nói: "Thật sự đã trưởng thành rồi." Đúng, trưởng thành. Thân thể này từ năm mười ba đến mười bảy tuổi, là thay đổi từ bé gái đến thiếu nữ. Tôi liền hô lên "Cha", sau đó đứng cúi đầu. Đối với người cha này, tôi viết lại thoải mái hơn nói chuyện với ông nhiều.
Một hỏi một đáp vài câu về việc nhà liền lập tức nói đến hôn sự của tôi. Nhìn ra được, đối với thân phận tú nữ của tôi, ông rất cao hứng, tôi nghĩ vì việc này, cha cũng nhất định là tốn rất nhiều công sức và biện pháp, cũng chẳng phải đều hoàn toàn dựa vào may mắn. Ông đưa cho tôi một xấp phong thư, cười tủm tỉm nói: "Đây là mấy nhà cha đã tìm người hỏi thăm, người trẻ tuổi cũng đêu tìm cơ hội để gặp mặt, con xem, chọn trước đi."
Nói đúng là phẩm chất có đảm bảo. Lời nói của cha có độ tin cậy rất cao, nhưng ngoài gật đầu, tôi còn không nhịn được cân nhăc lá thư khẽ nói một câu: "Mà con còn chưa gặp được, vừa mắt mới được mà..."
Cha đang dùng nắp chén đẩy lá trà, nghe được tôi nói thầm, đùa vui nói: "Đúng, nên để con gặp mặt. Cha sẽ để bọn chúng đứng một hàng, tùy con lựa chọn nhé?"
Nói giống như chỉ người bị hiềm nghi vậy. Tôi cũng cười nói: "Con thuận miệng nói vậy thôi."
Cha nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Ừ, con yên tâm, đến lúc đó, cha nhất định sẽ cho con thấy trước. Dù sao cũng không đến mức bắt con phải gả ột người nhìn thấy ghét." Tôi đã từng nghe người ta nói về cách nhìn này, tìm cơ hội để nhà trai đến nhà, sau đó gọi nữ nhi đứng sau tấm bình phong, hoặc là đứng ngoài khe cửa nhìn trộm.
Tôi cười rút vài tờ giấy từ trong phong thư ra, gấp xếp lại ngay ngắn, chợt nghĩ tới lần trước mấy phần này dường như cũng chưa đọc kỹ.
Lúc này Lý Hạo vén rèm tiến vào, tâm tình cha rất tốt, cười nói với cậu ta: "Hạo nhi cũng tới đây, cho tỷ tỷ con nghiên cứu tường tận xem."
"Vâng." Cậu ta không có gì do dự đáp ứng, sau đó mượn xấp giấy trong tay tôi.
Lý Hạo ngồi trên chiếc ghế dựa bốn chân bên trái tôi, cau mày xem lướt qua. Tôi cười lắc đầu, quay sang nói với cha: "Cha, chờ công sự của cha xong xuôi, con với cha trở về nhà ở Thịnh Kinh được không? Làm nữ nhi của cha mà cứ ở lại trong Kinh, chưa từng hầu hạ một ngày."
Cha nhìn tôi, cười ấm áp nói: "Được được, cha cũng muốn ở lâu hơn với con."
Tôi lại hỏi tình hình của tiểu muội, cha lắc đầu nói: "Cũng giống như các con lúc nhỏ, nhìn tưởng như là hiểu chuyện, kỳ thực rất bướng bỉnh. Cũng may chỉ có một mình nó ở nhà, có thể tạo được quy củ."
Tôi tưởng tượng ra một nha đầu mười một tuổi bướng bỉnh, không khỏi mỉm cười. Tiểu tử Lý Hạo này, cũng là như thế mới được thế này. Nhịn không được nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta nhếch môi, lạnh lùng liếc nhìn chữ nghĩa trên trang giấy, liền cười hỏi: "Sao thế, đều là kẻ thù của tỷ à?"
Cậu ta phủi phủi giấy nói: "Cha, La Kỳ Miễn này, con ở phủ học có quen biết, nổi danh nhất chính là mấy chục chữ “Độc Mạnh Thường Quân Truyện”, đọc cả ngày cũng không thể lưu loát. Tỷ tỷ đọc sách hai ba lần là có thể thuộc lòng, đồ ngu ngốc này cũng xứng sao!"
Tôi đoán La Kỳ Miễn này hồi nhỏ chắc là có chút cà lăm, không ngờ bị Lý Hạo nói thành như vậy. Vừa định ngăn cản những lời cay nghiệt của cậu ta, lại nghe cậu ta nói: "Còn có Tân Thái của nhà Thư Mục Lộc, người nào cũng biết mẹ của hắn là người tàn nhẫn, trong nhà còn có một quả tỷ xảo quyệt, tỷ tỷ sao có thể gả cho hắn?"
Cha trầm ngâm nói: "Cha lại không biết sự thật nó lại như vậy..."
"Còn có Đới Cam này nữa, trong nhà có chín huynh đệ, hắn là nhỏ nhất, một phòng tẩu tẩu, nếu ai gả vào, danh xứng với thực 'tiểu tức phụ' (thiếp)!"
Nói thêm gì nữa đi, tôi dự tính là tôi sẽ không gả đi được, nín cười rút lại tư liệu trong tay Lý Hạo, tự mình lật sang mấy tấm sau cùng, chỉ vào một người trong đó hỏi: "Doãn Đức Hách thì sao? Đệ cũng biết sao?"

Cha cười nói: "Hắn là người của nhà Nạp Lạt, Nhị công tử của Tề Tô Lặc đại nhân, bằng tuổi con. Đứa nhỏ này cha đã gặp, bộ dạng nhân phẩm tài học đều không tệ.
Lý Hạo hừ lạnh, nói: "Tiểu tử ngây thơ chưa lớn, làm sao trông chờ hắn chiếu cố tỷ tỷ?"
Tôi lại từ những danh từ nhà Nạp Lạt và Tề Tô Lặc nhớ tới một người, quay sang hỏi cha: "Cha, nhà bọn họ có phải là Chính Bạch Kỳ không?" Thấy cha gật đầu, lại hỏi: "Chắc hắn phải có một ca ca chứ?"
Cha đáp: "Đúng, nhà bọn họ có hai người con trai, hình như hai huynh đệ hơn kém nhau bảy tám tuổi. Sao con lại hỏi cái này?" Tôi để xấp giấy xuống, nhìn cha nói: "Cha, con vừa ý người lớn nhà bọn họ." Cha trố mắt, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm tôi, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Hàm....Đứa con lớn cũng đã hai mươi bốn hay mươi lăm tuổi rồi, sao có thể còn chưa có gia đình chứ?"
Tôi đáp: "Cha yên tâm, con cũng không muốn làm bé. Con biết vợ của hắn đã qua đời nhiều năm rồi." Lại hướng về phía Lý Hạo bĩu môi nói, "À, Lý Hạo cũng biết hắn đó."
Cha nhìn về phía Lý Hạo, tiểu tử này "ừ" một tiếng, liền cúi đầu thổi trà không nói gì nữa. Cha lại nhìn tôi, do dự một hồi, vẫn nói: "Nhưng gả đi làm vợ kế, vậy..."
"Cha, tuổi nhỏ sợ là cũng không hợp với con. Vợ kế cũng không sao, con và Đạt Lan chơi thân..." Tôi nói với cha, nghiêng đầu nghĩ nghĩ còn nói, "Chỉ là kông biết đối phương có vui hay không."
Tay cha run lên, chén trà thoáng lung lay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, tôi hô lên "Cẩn thận", vội vàng chìa tay giúp ông giữ lại. Cha tiếp lấy chén trà đặt lên bàn, thân thiết hỏi: "Nóng không?"
Tôi lấy khăn xoa xoa nước trà bắn lên tay, cười nói với cha: "Không sao, đã lạnh rồi."
Cha yên tâm, lại cau mày nói: "Việc này, để cha nghĩ lại đã."
"Vâng." Tôi gật đầu đồng ý, "Con không vội."
Cha bắt đầu bận rộn với công việc ở kinh thành. Ngoại trừ thường hay chạy đến Binh Bộ nha môn, còn phải thăm viếng các đồng liêu quen biết và phải thay thế các quan viên bái kiến cấp trên, cũng đệ trình bài tử, xem hoàng đế có bớt chút thì giờ tiếp kiến hay không.
Ngoài ra, cha còn muốn chuyển quan võ thành quan văn. Ở Thịnh Kinh nói thiếu thành viên, ở địa phương dường như đã không có vấn đề gì, chỉ là Lại bộ còn đang có vướng mắc gì về chuyện thiếu người, để bù vào chỗ thiếu. Nhưng cha cũng không còn quá lo lắng, nói chuyện với cậu vài lần, thu được kết luận là, loại thiếu muốn thiếu giống như vậy, bình thường Lại bộ sẽ không bàn luận đề tài này ở các nơi, tiến hành tuyển chọn để bổ sung mà thôi.
Tôi không hiểu rõ, đều là Tứ phẩm, lại không thăng quan, đáng giá để tốn công như vậy sao?
Chuyện đề cập qua lần trước cũng tạm thời đặt xuống. Những đối tượng có khả năng kết hôn, phần lớn đều là mao đầu tiểu tử, thật đúng là khiến người ta vui không nổi. Cha thấy tôi không vừa lòng, cũng bổ sung thêm vài người đã tuyển chọn, tôi chỉ khẽ cau mày để bày tỏ.
Lập tức có thể trở về Thịnh Kinh rồi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, rời khỏi nơi này, tôi nghĩ là sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ có thể quên đi hết thảy. Nếu có thể không phải kết hôn sớm như vậy, còn có thể xúi giục cha đưa tôi đi các nơi ở Đông Bắc chơi đùa, so với Kinh Thành cũng thông thoáng hơn nhiều.
Cho nên, tôi thật sự là một chút cũng không vội.
Nhưng hơn mười ngày sau, cha lại hỏi tôi: "Tiểu Hàm, không phải con đã nhận định tiểu tử kia rồi à?"
Tôi thoáng sửng sốt mới phản ứng kịp là nói Đạt Lan, gật đầu nói: "Vâng, con thích hắn." Nói xong lại cảm thấy quá mức trực tiếp, không biết cha có chịu được nữ nhi không biết thẹn như vậy không. Nói không chừng còn tưởng rằng tôi đã quyết định theo người cả đời rồi. Đạt Lan đúng là rất thú vị, cũng cảm thấy cho dù là phương diện nào cũng đều thích hợp với tôi, nhưng chỉ sợ người ta lại không nghĩ như vậy. Suy xét tất cả, cũng không phải nghĩ là có thể thành, bèn cười nói với cha: "Nếu cha cảm thấy không thích hợp thì thôi đi. Con cũng không vội xuất giá, còn muốn chăm sóc cha vài năm nữa."
Cha nghe xong lại thẳng thừng lắc đầu, thở dài nói: "Ài, con đó, thật là một đứa nhỏ si ngốc..."

Tôi không rõ nguyên do, mở to mắt nhìn ông. Ông chỉ một mực than thở, sau đó sờ sờ đầu tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Vài ngày sau, mợ tới tìm tôi, cười nói: "Mấy ngày nay mãi lo chuyện tuyển chọn của hai muội muội con, không quan tâm chuyện của con." Cười tủm tỉm nhìn tôi, lại nói: "Sáng mai, nhà phu nhân kia sẽ tới, muốn gặp con một lần. Con hãy trưng diện vào...Ừm, không trưng diện cũng không quan trọng, như vậy là được rồi."
Tôi chẳng hiểu gì, hỏi: "Ai sẽ tới ạ?"
Mợ che miệng cười nói: "Đứa nhỏ này, cũng biết giả bộ hồ đồ sao? Cha con đã nói với ta rồi, ha ha. Tiểu tử kia...Mẹ hắn muốn gặp con."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là mẹ của Đạt Lan. Cha đúng là yêu thương ta!
Ngày hôm sau, tôi gặp được mẹ của Đạt Lan ở phòng mợ. Bà thoạt nhìn cũng cũng là một phu nhân trung niên có chút hiền từ, tôi cúi người thỉnh an bà, bà nắm tay tôi, quan sát kỹ càng, sau đó gật đầu cười nói: "Một cô nương xinh đẹp."
Tôi nghĩ thầm, con trai của bà tuấn tú có được hay không. Tôi cũng cười cười với bà, rất muốn nói lời cảm kích với bà rằng, 'đa tạ đã tán thưởng', nhưng ngẫm lại im lặng vẫn làm người ta có ấn tượng tốt hơn.
Chủ và khách ngồi vào chỗ của mình, bà cười hỏi tôi: "Lý cô nương ngày thường thích làm gì?"
Trả lời thế nào mới xem là trót lọt đây? Thêu thùa may vá gì đó tôi thật sự không am hiểu, nói mạnh miệng sẽ dễ dàng bị vạch trần; trồng hoa cắt cỏ sao, hiển nhiên cũng không phải việc của thục nữ, huống chi tôi cũng chẳng hiểu gì cả; cầm kỳ thi họa, cái này thì trình độ của tôi rất sợ bị mất mặt. Nghĩ nghĩ lại trả lời: "Lúc nhàn rỗi lại thích nghiên cứu các món ăn."
Bà hài lòng cười nói: "Tiểu thư mọi nhà, người bằng lòng học cái này cũng không nhiều, thật là một đứa nhỏ tài giỏi."
Ừm, thích ăn cũng coi như là ưu điểm, đây có được tính là mông muội trót lọt không?
Mợ ở bên cạnh nói với mẹ của Đạt Lan: "Đứa nhỏ này rất hiếu thuận, cha nó phải về phủ Phụng Thiên nhậm chức, nó cũng nhất định phải đi theo hầu hạ. Tính nết cũng dịu dàng, ngày thường cứ ở trong phòng đọc sách thôi."
Bà ấy nghe xong có hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu cười nói: "Hiểu biết chữ nghĩa, quả nhiên là dòng dõi thư hương. Tiểu tử nhà ta cũng là một đứa thích đọc sách..."
Sau đó cuộc xem mắt này xem như là kết thúc thuận lợi, lòng có hơi thấp thỏm, có tính là thành công chưa?
Vài ngày kế tiếp, nhà Đạt Lan sai người đưa lễ vật tới, ngỏ ý cầu hôn, là sáu lễ bước đầu tiên. Ngày hôm sau, tam thúc đến kinh.
Tam thúc đến kinh nghe nói là vì một vụ làm ăn và một khoản nợ, vốn năm trước đã đến rồi, nhưng vì tình hình của tổ phụ không tốt nên bị trì hoãn một thời gian dài. Cha và huynh đệ dường như đã nhiều năm không gặp, nói chuyện trong phòng thật lâu, lúc đi ra đôi mắt còn hơi phiếm hồng.
Lúc ăn cơm tối, cha bảo tôi và Lý Hạo thỉnh an tam thúc. Tam thúc từ phương nam mang đến rất nhiều quà, cho Lý Hạo giấy bút và một cây kiếm hình rồng đen, tôi lại được hai xấp vải dệt kim ở Giang Ninh, bốn xấp vải Hàng Châu rất rực rỡ, còn có một đôi trâm vàng được khảm trân châu và phỉ thúy, một đôi khuyên tai hồng ngọc khắc bướm và lan trắng, đầu trâm có khảm hồng bảo điểm xanh biếc.
Cha dường như có hơi khoe khoang kể về chuyện học của Lý Hạo, tam thúc nghe xong vuốt râu gật đầu không dứt. Tôi buồn cười liếc nhìn cậu ta, tiểu tử Lý Hạo này dù sao cũng là mặt mỏng, cúi đầu không nói lời nào. Tam thúc lại hỏi tôi có gả cho nhà nào chưa, cha đáp, vừa mới định một mối thân hôn rồi, sau đó bọn họ lại bắt đầu xác minh tổ tông ba đời của Đạt Lan. Loại tình huống này làm tôi có chút dở khóc dở cười, để dẫn dắt bọn họ rời khỏi trọng tâm đề tài, tôi rất không phúc hậu nhắc tới Dung Huệ. Tôi cho rằng, tương đối mà nói, bối cảnh xuất thân của Dung Huệ có vẻ đáng nghiên cứu hơn (trong ba đời liên tiếp có thể truy tố đến hoàng đế, có lẽ tối nay vẫn chưa đủ để lật danh sách tôn thất lên một lần đâu, tư chất nói nhiều như vậy sẽ không rãnh quay lại nói tôi đâu).
Cha kiêu hãnh lại có chút lo lắng, tam thúc thoạt nhìn thấy kinh ngạc lại hưng phấn, còn Lý Hạo thì đỏ ửng từ gò má đến tận cần cổ. Cậu ta hết cách trợn mắt nhìn tôi, nén giọng kêu lên: "Tỷ..." Cảm thấy hai mắt cậu ta ngập nước, giống như lúc bị tôi khi dễ.

Buổi tối nay thật vui vẻ dễ chịu, nhưng hôm sau đã nghe được tin thẻ bài của hai muội muội bị giữ lại. Mợ và Mạc di nương lại bắt đầu lo lắng, hai biểu muội về nhà được vài ngày, cậu đã có được tin tức xác thực, Thiền Tuyết được chọn vào cung, mà Thiền Vũ lại bị chỉ hôn ột tôn thất. Mợ cơ hồ khóc ngất đi, mà Mạc di nương và Thiền Vũ cũng lấy nước mắt rửa mặt, chỉ có Thiền Tuyết vẫn còn kiên cường mạnh mẽ.
Tỷ như hiện tại, một đống người buồn phiền ngồi bất động, vẫn là Thiền Tuyết bưng chung rượu lên cười nói: "Đều làm sao vậy? Mấy hôm nữa muội đã đi rồi, hầu hạ hoàng thượng cũng là chuyện vinh dự, không chúc mừng muội sao. Lại đây, uống với muội một ly!" Gượng cười như vậy lại làm cho người ta thương cảm, tôi lại đứng lên đầu tiên, giơ chung rượu lên, tiếp theo là Lý Hạo, Khánh Quân, Khánh Bồi và Thiền Vũ. Thiền Tuyết cười cười, hơi ngửa đầu uống cạn, dùng khăn lau khóe môi, lại nói: "Muội uống trước ba ly, tạ đại ca, nhị ca, Hạo ca ca, Hàm tỷ tỷ đã thiết yến đưa tiễn muội." Khánh Quân nắm tay nâng ly của cô, Thiền Tuyết cười đẩy ra, nói: "Đại ca đừng cản muội, cũng chẳng còn mấy ngày để chơi đùa thế này nữa, hôm nay hãy để muội thỏa thích được không?" Khánh Quân nghe vậy buông xuống, cô nàng liền uống cạn hai ly nữa, sợ rượu cay lại thè lưỡi, tiếp đó thản nhiên ngồi xuống, gắp mấy đũa rau hẹ xào khô bỏ vào miệng để át mùi rượu.
Mọi người đều im lặng ăn uống, có lẽ cảm thấy bầu không khí quá trầm, Khánh Bồi lảm nhảm: "Cũng nên chúc mừng nhị muội, Bình Quận vương tuổi trẻ tài cao, cửa hôn sự này cũng coi như là tốt..."
Khánh Quân nghe xong lời này nhíu chặt mi, nhưng không đợi anh ta phát tác, chợt nghe Thiền Tuyết nũng nịu nói: "Khá cái rắm! Cũng không phải ba mối sáu sính tám nâng đại kiệu đi làm phúc tấn chính thất, môn không đăng hộ không đối, hừ, còn không biết sau này phải nhìn sắc mặt của người ta thế nào!"
Khánh Quân giận dữ nói: "Đại muội..." Vốn cũng không nói được, chỉ đành uống cạn chung rượu trước mặt.
Thiền Vũ dứt khoát nằm sấp xuống bàn nức nở.
Bữa cơm này, thức ăn trên bàn gần như không người động vào, rượu lại uống đến gần hết. Khánh Quân và Khánh Bồi đưa Thiền Vũ khóc đến mê mệt, uống đến ói ra về phòng. Thiền Tuyết lôi kéo tôi ra vườn ngồi một lát, Lý Hạo trở về phòng.
Thiền Tuyết dựa vào tôi, nói khẽ: "Hàm tỷ tỷ, muội rất hâm mộ tỷ đó...Muội sau này, sợ sẽ không còn gặp được cha mẹ, không gặp được các ca ca, không gặp được Thiền Vũ, cũng không gặp được tỷ và Hạo ca ca nữa..." Bỗng nhiên cô đứng thẳng lên hỏi: "Hàm tỷ tỷ, tỷ có ý trung nhân chưa?"
Tôi lẳng lặng nhìn cô không trả lời. Cô nàng buồn bã cười nói: "Muội còn chưa có..."Sau đó rốt cuộc cũng không đè nén được nữa, khóc nói: "Hàm tỷ tỷ, muội không muốn tiến cung!"
Ôm tiểu cô nương nằm trên đầu vai tôi run run nức nở, tôi ngoại trừ vỗ nhẹ lưng cô trấn an, cũng không làm được gì khác.
Vài ngày sau, một đạo ý chỉ, một cỗ kiệu liền đưa Thiền Tuyết đi mất. Đã từng, tôi cũng từng có khả năng có số phận như vậy, nhưng tôi thật sự không thể vui mừng vì vận mệnh tốt của mình vào lúc này.
Sau tiết Thanh Minh, hai nhà hạ định (nam nữ kết hôn được gọi là văn định, hạ định..v..v). Nhà Đạt Lan đưa một thỏi bạc, một nhành như ý bằng vàng (lấy vận may là "nhất định như ý"), thêm mấy dải tơ lụa trang sức, đóng thành mười hộp đến nhà cậu báo định. Nhà tôi lại hồi đáp bút chương văn cụ.
Phóng định (trao lễ vật đính hôn) không lâu sau, Đạt Lan đến nhà cậu ra mắt cha. Nói là ra mắt, chỉ là hai nhà tìm cơ hội gặp mặt, cha và cha của Đạt Lan vốn có quen biết nên cứ thiết yến ở nhà, khoản đãi thông gia. Hôm nay, cha Đạt Lan dẫn theo hai đứa con trai, nhà của tôi lại có cậu, tam thúc là trưởng bối cũng tham dự, đương nhiên Lý Hạo cũng phải ngồi cùng.
Tiệc rượu quá nửa, cha bảo tôi kính rượu cha chồng tương lai. Tôi nghe hạ nhân truyền lời này, không khỏi mỉm cười, nghĩ cha nhất định là có hơi say, nhưng điều này đối với người Bát Kỳ cũng không tính là gì, bèn chỉnh trang lại đi vào phòng khách. Khởi Vân giúp tôi vén tấm rèm màu tím, tôi hơi cung kính khom người vào nhà, ngẩng đầu đảo mắt qua, ngoại trừ một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi và một người đàn ông trung niên hơi mập chưa gặp qua thì đều là người quen. Tôi nghĩ hai vị này chắc là cha và đệ đệ của Đạt Lan.
Thấy tôi đi vào, bầu không khí náo nhiệt bên trong liền đóng băng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Tôi cúi đầu gọi một tiếng: "Cha". Cha cười vẫy vẫy tay, để tôi gặp mặt cha Đạt Lan. Hạ nhân đã sớm chuẩn bị hai ly, tôi nâng miệng dài của bầu rượu sứ trắng, rót đầy hai ly, cúi chào ông trước, sau đó tự mình uống hết một chung, sau đó hai tay bưng lên một chung khác, kính đến cạnh ông. Cha Đạt Lan cười nói: "Tốt, tốt." Sau đó đưa tay nhận lấy, uống hết rượu bên trong.
Đạt Lan đứng phía sau cha anh ta, bắt đầu cảm thấy anh ta đang nhìn tôi, khi tôi nhìn anh ta, ánh mắt vừa chạm nhau, anh ta liền dời đi hướng khác. Tôi nói với cha: "Cha, con lui xuống trước."
Cha cười gật đầu: "Ừ, con về phòng trước đi."
Trước khi đi, lại quét mắt sang Đạt Lan, phát hiện anh ta đãng trí nhìn chằm chằm bát đĩa trên bàn, cũng không biết ngẩn người cái gì. Loại phản ứng này, thật đúng là làm người ta không thể yên lòng.
Thế là, ngày hôm sau tôi liền phái người đưa thư cho anh ta, hẹn anh ta ra nói chuyện.
Sau Sùng Phúc tự có một rừng cây hải đường, ngay tháng giêng nở sáng rực như mây ngũ sắc. Tôi vừa khéo đến sớm, liền tự mình đi dạo trong rừng, trước đây tôi không hề biết hải đường lại đẹp hơn cả hoa đào như vậy. Phần lớn cây hải đường đều không cao, nở vài đóa hoa, trong rừng nhiều nhất là hải đường đỏ, thỉnh thoảng có vài đóa màu trắng. Nhìn kỹ, phát hiện nụ hoa có màu đỏ tươi, nở rộ lại hơi nhạt, hiện ra màu hồng nhạt.
Tôi vừa ngắm hoa vừa chờ, ước chừng qua một khắc đồng hồ, chỉ thấy Đạt Lan rảo bước theo chái nhà đến. Anh ta thấy tôi lại đột ngột dừng chân, tôi cười với anh ta, anh ta liền cúi đầu có chút khẩn trương đến gần. Có lẽ tôi hiểu được ý nghĩ của anh ta, bước đến trước mặt, không đợi anh ta mở miệng, tôi đã nói: "Là ta đến sớm, không phải huynh đến muộn."
Lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra ngẩng đầu nhìn tôi, mà tôi cảm thấy ánh mắt anh ta có hơi cổ quái. Vì cuộc hẹn này, tôi còn đặc biệt mặc chiếc áo khoác mới may (tôi đưa vải gấm của tam thúc tặng cho người ta làm, tôi cảm thấy loại vải gấm này có lối vẽ đậm nhạt rất tỉ mỉ, thích nhất là trên nền ngọc trai trắng sáng được dệt một đóa mẫu đơn cực lớn. Lúc may cố ý yêu cầu để hoa văn nghiêng một bên, bên eo hơi bóp lại một chút). Đương nhiên, đó hoàn toàn là dựa vào sở thích của tôi, dù bản thân vừa ý, có lẽ trong mắt người khác lại có hiệu quả ngược lại.
Cũng không quan tâm cách ăn mặc này có thành công hay không, người trước mắt vẫn không có ý mở miệng, chỉ có tôi đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay hẹn huynh tới là muốn hỏi huynh một câu!"

Anh ta nghiêm túc nói: "Lý cô nương cứ nói."
"Huynh có nguyện ý cưới ta hay không?" Tôi nhìn ánh mắt anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Ta hỏi ý kiến của bản thân huynh, không phải cha mẹ huynh." Lần đầu tiên cầu hôn người ta, dùng từ ngữ không chắc chắn lắm, như vậy không sai chứ? Dù sao cũng có chút khẩn trương.
Đạt Lan nghe xong ngớ ra, đây là bình thường, trước khi nói tôi đã nghĩ nên giữ chút thời gian cho người ta thích ứng, nhưng vẫn làm bản thân toát mồ hôi. Tôi cũng không nghĩ da mặt tôi lại dày như vậy, nếu anh ta nói không, tôi nghĩ tôi chỉ có thể nói 'xin lỗi, đã làm phiền rồi', sau đó buông thả một lần, chấm dứt chuyện này. Chỉ sợ cha làm khó dễ thôi...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng nghe được anh ta nói: "Lần đầu tiên a mã nói chuyện hôn nhân này với ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng, có phải là nàng hay không...Biết là nàng, ta rất cao hứng, thật cao hứng, thật sự!" Anh ta đỏ mặt, nói đến mức kích động cầm tay của tôi, lúc cảm thấy khuôn mặt càng đỏ hơn thì lại nói, "Xin lỗi, xin lỗi." Lại quên buông ra.
Tôi cười nói: "Không sao." Sau đó cầm lại tay anh ta.
Anh ta cởi xuống một khối ngọc bội màu nâu bên hông, cỡ nửa bàn tay, hai mặt có khắc hoa văn cổ xưa, đặt vào tay tôi, nói: "Cái này tặng nàng..."
Tôi nhìn kỹ, nói: "Giống như cổ khí."
Anh ta khoát tay áo nói: "Không không, đường vân này là ta tự khắc đấy. Lúc trước tìm được chỉ cảm thấy viên ngọc này có hương thơm là lạ."
Đặt lên mũi khẽ ngửi, quả nhiên có một mùi hương như có như không, không phải đàn hương không phải xạ hương, nhiên tiện nói: "Quả nhiên là có mùi hương. Không biết là tại sao."
Anh ta cười đáp: "Ta cũng nghiên cứu nhiều năm, đoán có thể là trầm hương. Ngọc này chắc là có xuất xứ từ Hải Nam, bởi chỉ nơi đó mới có cây trầm hương. Gỗ hương và ngọc đều chôn trong đất, lâu năm ngọc sẽ thấm hương thơm này, mới có thể trở thành như vậy."
"Thú vị. Thật sự tặng cho ta sao?" Tôi hỏi.
Anh ta nhìn tôi cười nói: "Chẳng đáng gì đâu. Chỉ là ta đã mang theo người nhiều năm, cảm thấy mùi hương này có tác dụng an thần, nàng cứ giữ lấy."
Tôi cười cười, nhận lấy món quà.
Nói xong chuyện chính liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Đạt Lan nói với tôi, hải đường đỏ là của Tây phủ, cuống hoa dài mảnh, đóa hoa rũ xuống là hải đường rũ, màu trắng hoặc hơi đỏ thì chính là hải đường cánh trắng. Tôi cảm thán nói:"Không biết cảnh vật này có thể so với thược dược Phong đài tháng tư, hoa nhài hoa lan Tô Châu tháng sáu, hoa quế Hàng Châu tháng tám không..."
Đạt Lan nói tiếp: "Ta từng xem có người ghi chép lại, bạch mã tuyết sơn Điền Tây, khi băng tan vào khoảng cuối xuân đầu hè hàng năm, đỗ quyên đủ màu sắc nở rộ khắp núi đồi. Hoa màu trắng hoặc hồng hoặc đỏ đầy các sườn dốc khe núi, cảnh sắc như vậy, nhất định là rất đẹp..." Nghe miêu tả như vậy, cả tôi cũng không khỏi mê mẩn. Anh ta mỉm cười hỏi tôi: "Sau này, chúng ta cùng đi xem được không?"
Tôi cười gật đầu: "Ừ. Ta muốn rời khỏi kinh, được không?"
Anh ta không hỏi vì sao, chỉ nhìn tôi nói: "Được. Nên làm lễ trước đã, hoặc là để a mã nhậm chức qua cửa, nàng cảm thấy thế nào?"
"Hỏi lại ý kiến cả nhà đi." Tôi cười nói.
Anh ta bỗng nhiên lại nói: "Trên tóc nàng có cánh hoa."
Tôi nghiêng đầu dùng sức lắc lắc, hỏi: "Rơi xuống chưa?"
"Vẫn còn."
"Ở đâu?" Hôm nay búi tóc, tôi không dám làm loạn, sợ lại trở thành bà điên khi trở về, liền nói với anh ta. "Giúp ta lấy xuống được không?"
Anh ta mới lấy xuống từ đỉnh đầu tôi một cánh hoa tàn, lập tức một trận gió thổi qua, các cánh hoa đủ màu sắc rơi đầy người. Chúng tôi nhìn nhau, không nhịn được đều bật cười, anh ta lại ngâm một câu hiếm thấy: "Quả thật là 'Hải đường nở muộn vì ai, ngày ngày thôi thúc mưa hoa'. Tôi phủi hết cánh hoa trên người, thấy đầu vai anh ta còn sót lại vài cánh, liền chìa tay khẽ đảo qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận