Lạc đường

Trong lều trải rất nhiều chăn nỉ, trong đó để một chậu than, tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt. Thập Tứ nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt lúc ngủ còn non nớt hơn cả lúc tỉnh. Tôi sợ đánh thức cậu ta, nhẹ nhàng đến bên cạnh, mốc ra một hộp nhỉ đặt bên gối cậu ta. Chiếc nhẫn này tôi nghĩ mình không dùng đến, cũng nên vật về nguyên chủ.
Ra khỏi lều đã thấy Bát phúc tấn đang đến bên này. Cô kéo tôi cười hỏi: "Thăm đệ ấy rồi à? Sao không ở lại thêm một lát nữa."
Tôi cười nhạt đáp: "Muội cũng không phải đại phu, ở lại lâu thì có ích gì."
Bát phúc tấn cười nói: "Nếu muội chịu ở bên đệ ấy thêm một lát, đảm bảo còn hiệu nghiệm hơn cả đại phu ấy chứ."
Tôi rũ mắt xuống nói: "Muội muốn trở về. Cảm phiền phúc tấn thay muội nói lời bảo trọng đến Thập Tứ gia. Về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp lại." "Sao lại không có cơ hội..." Ban đầu cô vẫn cười, sau đó phát hiện ra chỗ không thích hợp, mới hỏi lại, "Lời này của muội có ý gì?"
Tôi nói: "Qua mùa xuân này muội sẽ về nhà ở Thịnh Kinh, không vào kinh nữa. Vài năm nay, thật muốn cảm ơn phúc tấn và Bát gia đã chiếu cố." Nói xong cúi người.
Sắc mặt cô có hơi tái đi, nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Muội...muội thật không muốn cùng Thập Tứ đệ?"
Tôi nhìn lại cô, quả quyết nói: "Muội không thích hợp với ngài ấy. Phiền phúc tấn giúp muội chuyển lời, nếu Thập Tứ gia có thể quên thì hãy quên đi."
Cô giận dữ nói: "Muốn nói thì tự muội đi mà nói."
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được. Có cơ hội muội sẽ nói với ngài ấy." Nói xong liền cúi người từ biệt.
Vuốt vuốt bờm lông của Bạo Tuyết, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, hai móng trước cào cào xuống đất, tôi vỗ cần cổ nó, nói: "Chúng ta về nhà thôi." Lúc ngẩng đầu, trông thấy lão Bát đang gác tay đứng ở xa nhìn bên này. Tư thế làm ra vẻ như vậy lại bị anh ta thể hiện vô cùng đẹp mắt, anh ta mỉm cười giơ tay, xem như là chào hỏi. Tôi cũng cười phất phất tay về phía anh ta, lòng thầm chúc anh ta nhiều may mắn, sau đó dẫm lên bàn đạp nhảy lên lưng ngựa, để lại bụi đất cho người phía sau.
Trước khi vào thành Nhiếp Tịnh đã cáo biệt với tôi, khôi phục lại kiểu cười khó hiểu thường ngày: "Sau này sẽ gặp lại. Hoanh nghênh chiếu cố lần nữa."
Tôi 'ừm' tỏ vẻ đáp lại. Cậu ta không hài lòng lắm với thái độ lãnh đạm của tôi, bắn một mũi tên về phía tôi, nhưng sức rất chậm. Bạo Tuyết cũng không trốn tránh, chờ mũi tên đến trước mặt, tôi lại có thể vươn tay bắt lấy. Nhìn mũi tên không có đầu tên lại cột một tờ giấy, tôi nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Cậu ta cười thúc ngựa đi, phút cuối vứt cho tôi một câu: "Một người nói thu ngươi nửa giá...."
Tôi gỡ tờ giấy xuống, thấy đúng là tờ ngân phiếu một trăm lượng. Người này, chẳng lẽ không thể đổi phương thức đưa gì cho người ta sao? Điệu bộ đó, bình thường có thể lý giải là thư khiêu chiến đấy.
Cây thủy tiên đặt trên án thư, từ đêm giao thừa vẫn nở rộ đến bây giờ. Bây giờ thời tiết đã tốt hơn, Xuyến Vân liền chuyển nó ra bậc thềm ngoài phòng phơi nắng. Tôi ngồi trên lan can, Mẫn Mẫn ngủ trưa trên đùi tôi. Hai biểu muội của tôi cùng ngồi xổm dưới hành lang, chỉ vẽ, nhẹ vỗ về, ngửi ngửi mùi thơm của đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng khẽ trò chuyện với nhau, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Khánh Bồi vào sân, thấy chúng tôi đều ở đây, liền cười nói: "Chỉ còn thiếu đại ca và Hạo ca ca thôi! Hôm nay là sinh nhật của Hàm tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải ăn chơi cho thống khoái!"
Đại biểu muội Thiền Tuyết đứng lên cười nói: "Chắc là Nhị ca lại muốn uống rượu càn quấy chứ gì, ỷ vào ngày sinh nhật của Hàm tỷ tỷ nên hông sợ cha giáo huấn."
Khánh Bồi cười hì hì nói: "Uống rượu cái gì? Chờ muội trải qua đợt tuyển chọn bị trả về nhà, chúng ta mới uống chúc mừng! Hai ngày trước ta vừa mới viết một bài thơ, tên là “Bài chúc mừng đại muội tử”, muội có muốn nghe không?"

Thiền Tuyết phun cho cậu ta một ngụm, lại đỏ mặt cúi chào cậu ta, nói nhỉ: "Nhận lời chúc của Nhị ca, chỉ hy vọng là thế."
Ài, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của thiếu nữ mười sáu xinh đẹp.
Khánh Bồi nghe cô nàng nói như vậy, sờ sờ cái ót im lặng.
Để phá vỡ bầu không khí có hơi ảm đạm, tôi cười nói với bọn họ: "Vào phòng chơi đùa đi. Khó có dịp huynh đệ tỷ muội chúng ta tụ tập thế này, lại là ngày sinh của tỷ nữa, đêm nay không say không về, Thiền Tuyết và Thiền Lâm cũng không cho trốn đâu đấy.
Có lẽ là tôi uống hơi nhiều, đầu choáng váng mờ mịt. Cho bọn nha đầu dọn dẹp xong bữa tiệc, cả Xuyến Vân cũng đuổi về phòng, một người ngồi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cây thủy tiên kiều diễm động lòng người dưới ánh nến sáng rực.
Giữa phiến lá xanh tươi dài mảnh đâm ra một đóa hoa, mỗi lần sẽ có ba đến bảy đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa trắng muốt, bên trong là múi vòng hình chung rượu vàng óng ánh, bảo vệ nhị hoa chính giữa. Tôi nhịn không được đưa tay vuốt ve, hơi dùng sức liền ngắt xuống một đóa, đưa đến bên mũi khẽ ngửi, hương thơm càng nồng đậm say lòng người, đậm tới mức tôi có hơi thở không nổi....Trong lúc mơ màng, tôi nghe được có người gọi: "Cô nương....Lý cô nương...."
Tôi đấu tranh mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xa lạ, sau đó, lại ngủ thiếp đi.
Dường như tôi bị người ôm đi, lúc nhanh lúc chậm, đi một chút thì ngừng. Tiếc là tôi đã chẳng còn bất khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể để tinh thần mình trôi nổi lơ lửng trong hư vô "Nàng sao vậy?" Tiếng quát khẽ làm tôi bừng tỉnh. Giọng nói này thật quen thuộc.
Chỉ nghe người ôm tôi đáp: "Bẩm, bẩm gia, Lý, Lý cô nương nàng....uống say."
"Đưa cho ta!" Theo mệnh lệnh của anh ta, tôi được giao vào lòng anh.
Tôi giật giật, anh ta đưa tay sang bên cạnh rồi đè túi lạnh vào mặt tôi, vừa thấy đôi mắt giận dữ của anh ta, mặt anh ta đã áp sát vào má tôi, cau mày nói nhỏ: "Lại uống rượu, hả?"
Tôi "ưm" một tiếng. Anh ta liền ôm tôi muốn đi vào nội viện. Tôi tỉnh rượu hơn phân nửa, thở nhẹ nói: "Ta không vào."
Anh ta bỗng dừng bước, không vui nhìn tôi, tôi nói với anh ta: "Thả ta xuống."
Anh ta theo lời buông tôi xuống. Mặc dù hai chân chạm đất nhưng vẫn không đứng vững, thoáng lung lay, vẫn bị anh ta ôm lấy. "Vẫn ấm áp hơn chứ?" Anh ta đè tôi trong ngực khẽ cười nói.
Đúng là ấm áp, nhưng loại ấm áp này tôi cũng không thể không cự tuyệt. Đẩy nhẹ anh ta ra, anh ta hơi buông lỏng tôi ra, tôi ngửa đầu nói: "Đừng đứng gần như vậy."
Anh ta không để ý, khuôn mặt lại càng thêm tiến sát vào, nói khẽ: "Ta không cảm thấy gần..." Sau đó liền in lên môi tôi, bắt đầu là nhẹ nhàng ma sát, sau đó là đầu lưỡi ướt át va chạm nhau, tiếp đó thì không thể kiềm chế được nữa mà dây dưa không ngớt. Loại tình huống hiện tại, đối với phản ứng của tôi mà nói thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là "muốn nghênh còn cự". Không có sức giãy giụa, anh ta làm không tốt còn tưởng rằng chính là tăng thêm thú vị, dứt khoát không nỗ lực vô nghĩa nữa, để cả hai đều hưởng thụ thật tốt.
"Rượu Vô Tích Huệ Tuyền?" Sau khi chấm dứt, anh ta vuốt ve mặt tôi, hỏi bằng giọng nói khàn khàn. Anh ta cũng không uống sao? Tôi có thể ngửi thấy mùi vị trên vạt áo anh ta. Vì thế cũng hỏi: "Rượu ở ngõ sát vách sao?"
Anh ta chạm chạm vào môi tôi nói: "Sai rồi, là rượu xanh Thương Châu mười năm của nước Trần."

Tôi gật đầu nói: "À, tôi không có hiểu biết gì về rượu cả.”
Anh ta hôn lên tóc tôi, nói: "Nàng vẫn không nên tìm hiểu mới tốt."
"Ta khát nước." Tôi đẩy anh ta ra nói. Cổ họng rất khó chịu, dường như là do di chứng của việc say rượu.
"Vậy thì theo ta vào nhà uống nước."
Tôi lại lướt qua anh ta đi vào vườn, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Anh ta đuổi theo, hỏi: "Nàng đang nhìn gì thế?"
"Tìm hồ nước." Tôi đáp.
Anh ta đỡ lấy thân hình chao đảo của tôi, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là nàng đã uống bao nhiêu vậy?"
"Không nhiều. Lý Hạo uống nhiều hơn ta nhiều, nó say...." Tôi nắm cánh tay anh ta, cuối cùng cũng đứng vững vàng, "Không được rồi, ta phải đi đã, tỉnh rượu."
Anh ta than một tiếng, đỡ tôi đi ven theo đường mòn đá sỏi vào sâu trong vườn. Sau đó trèo lên lương đình trên núi giả, đón chút gió lạnh, thật sự là thanh tỉnh không ít.
Thấy đằng trước có vài bóng dánh đi vào sân trong đèn đuốc sáng trưng, liền hỏi: "Ngài có tiệc rượu?"
"Ừ, còn chưa tan." Anh ta đáp.
"Vậy mà còn ở đây nói chuyện với ta?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau: "Ai cho nàng có dáng vẻ của "khách quý" lớn hơn tất cả thế hả!" Giọng điệu tựa hồ là mỉa mai đạm nhạt bình thường, nhưng lực bóp eo tôi lại lớn như vậy, bụng bị ép chặt, tôi sợ nếu anh ta dùng thêm lực, cơm chiều cũng sẽ bị tôi nôn ra hết.
Tôi nhéo một cái, anh ta liền đặt lên vai tôi, cảm thấy...có hơi thư thái, nhưng không biết eo có lưu lại dấu tay hay không. Tôi cau mày hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Anh ta cười nhạt, nói khẽ bên tai tôi: "Nàng nói ta vui vẻ thế nào đây?"
Tôi cúi đầu không đáp. Anh ta xoay người tôi lại để tôi đối mặt với anh ta, nâng cằm tôi hỏi: "Hơn một tháng không gặp, nàng không có lời nào nói với ta sao?"
Tôi híp mắt nhìn anh ta, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh ta, nhưng không có sinh lực để đối mặt. Tôi hất tay anh ta ra, lãnh đạm nói: "Bây giờ ta không tỉnh táo, nói không rõ ràng, hẹn ngày mai gặp lại đi." Xem ra là vẫn nên nói thẳng mới được, nói rõ ràng một lần, có lẽ chúng tôi đều có thể nhẹ nhõm hơn.

Lúc này có thái giám bưng nước trà lên, tôi ừng ực nuốt xuống một bụng nước, thỏa mãn thở ra một hơi, đặt cốc trở về, nói: "Ngân Châm Bạch Hào thật tốt, tốt nhất là nên ngâm lâu hơn một chút nữa, còn chưa đủ vị."
Anh ta nhíu mi nhìn tôi, không nói gì.
Thái giám mang theo khay trà còn chưa lui xuống, cúi đầu nhẹ giọng bẩm: "Bẩm gia, Tam gia và mọi người đang chờ ngài..." Anh ta phất tay nói: "Biết rồi, ngươi cứ lui xuống đi." Thái giám kia khom người lui ra. Nghe bước chân xa dần, tôi nói với anh ta: "Ta về nhà ngủ, ngày mai..." Lời còn chưa nói xong đã bị anh ta ôm chặt lấy. Cái ôm gần như là dùng sức rất thô bạo, khiến tim tôi chịu áp lực vì rượu lại càng đập kịch liệt hơn, cơ thể có loại cảm giác bị nhào nặn. Anh ta chôn vào cổ tôi, giọng nói rầu rĩ, lại cực kì rõ ràng: "Sáng mai giờ Tỵ một khắc gặp ở Đào Nhiên đình, nếu nàng dám không đến..."
"Ta sẽ không đến trễ." Tôi lập tức đáp. Cũng không phải dạo chơi, làm sao lỡ hẹn được!
Cuối cùng anh ta buông tôi ra, nói câu: "Chờ ở đây, ta sai Chung Bình đưa nàng trở về." Sau đó liền xoay người xuống 'núi'.
Sau khi anh ta đi, tôi dựa vào lan can hóng gió. Ước chừng hai ba phút sau, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi giật nảy mình, chỉ là đoán anh ta đi lại quay lại, xoay người hỏi: "Sao..." Lời chưa nói xong, nhìn đến khuôn mặt của người kia thì nghẹn ngay cổ họng.
"Thì ra là thế!" Đôi mắt Thập Tứ bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc nào, khóe miệng lại mang theo nụ cười khiến người ta kinh hãi: "Ha ha ha...Thật sự là ca ca tốt của ta!"
Tiểu tử này đến đây lúc nào? Cậu ta không gặp anh ta, chắc là đến từ một con đường khác. Vẫn theo phản xạ hỏi: "Ngài nghe thấy gì rồi hả?"
Cậu ta cười lạnh, nói: "Nhìn thấy ca ca của ta và nữ nhân của ta ở cùng nhau, còn nghe được cái gì nữa?"
Nói cách khác là không nghe thấy, điều này cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, Tôi cũng không muốn để cậu ta khuấy đảo kế hoạch của ngày mai. Cảm giác khẩn trương nhất thường tụt xuống, liền lạnh nhạt nói với cậu ta: "Đừng nói những lời "ai của ai" với tôi." Nói xong liền gạt cậu ta ra đi về.
Thập Tứ bị tôi đụng phải lảo đảo lui một bước, tôi đi không đến hai bước, chợt nghe thấy cậu ta quát khẽ: "Đứng lại!" Tôi dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta, dùng ánh mắt hỏi, còn có chuyện gì?
Nhưng cậu ta lại không nhìn tôi, chỉ một mặt âm u nhìn chằm chằm mặt đất, lạnh lùng nói: "Cắt đứt với huynh ấy đi!"
"Không cần ngài phải nhọc lòng, tôi sẽ không cùng ngài ấy!" Tôi lạnh lùng trả lời.
Cậu ta đột ngột ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tôi: "Vậy là tốt nhất. Nàng đừng ép ta!"
"Thập Tứ gia." Tôi cười nói với cậu ta, "Ngài cứ coi như trước giờ chưa từng gặp tôi thì chuyện gì cũng không có." Cuối cùng liếc cậu ta một cái, sau đó bước xuống bậc thang.
Xem ra cũng không cần lo lắng cậu ta sẽ gây ra chuyện, thật ra cậu ta cũng không lỗ mãng như vậy, có đủ lý trí để kiểm soát sự xúc động của bản thân. Tôi chỉ đau đầu bản thân làm sao có thể rơi vào loại quan hệ này, cũng may là sẽ có thể giải quyết được ngay.
Lúc ra ngoài, trời đã bắt đầu có mưa phùn, làm tôi có loại ảo giác như đang ở phương Nam. Loại lạnh lẽo thấu xương thấu cốt này vẫn luôn là đặc quyền của mùa đông Giang Nam. Mùa đông ở phía Bắc chỉ là đóng băng nghìn dặm, bao bọc bởi màu trắng đơn thuần.
Khí trời tháng giêng lại không tốt, Đào Nhiên đình không có du khách nào khác, thật dễ dàng để đặt một phòng trà trang nhã.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, vừa hong khô bên lò than, vừa nhìn màn mưa rì rào bên ngoài. Tăng nhân bưng trà nóng hổi đến, hiếu kỳ liếc nhìn vị khách duy nhất là ta, nói: "Công tử thật có nhã hứng." Tôi cười cười với anh ta, anh ta liền đặt cốc trà xuống, nói câu, "Mời chậm dùng", rồi lui ra ngoài. Vừa mới uống xong nửa cốc trà liền thấy anh ta xuất hiện trong tầm mắt, một mình một người, cầm ô chậm rãi đi tới. Mặc dù chỉ nhìn thấy vạt áo màu chàm và đôi giày màu đen, tôi cũng biết là anh ta. Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong giây phút đối mặt nhau, tôi khẽ động khóe miệng cười cười với anh ta.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã lên lầu, câu nói đầu tiên khi gặp mặt là: "Nàng lại hóa trang thành thế này."
Tôi rót một cốc trà cho anh ta, trả lời: "Thuận tiện khi ra ngoài mà thôi."

Anh ta không nhận cốc trà, lại cầm tay tôi. Tay anh lạnh như băng, có lẽ là vì vừa đi bên ngoài. Tôi nói với anh ta: "Đi sưởi ấm đi."
"Ta muốn nàng thu hồi lời nói lần trước." Giọng điệu của anh ta cũng lạnh giống như tay của anh ta vậy.
Tôi rút tay về, nhìn thẳng mắt anh ta nói: "Không."
"Vì sao? Vì Bát đệ, hay là Thập Tứ đệ?" Câu hỏi của anh ta mang theo châm chọc.
Tôi lắc đầu, nói: "Không quan hệ gì tới bọn họ cả. Chỉ là ta cảm thấy chúng ta không thích hợp."
Anh ta nắm tay tôi, dùng ngón cái đè mu bàn tay tôi, cười lạnh, nói: "Không thích hợp? A, lúc nào thì nàng đã bắt đầu cảm thấy không thích hợp rồi?"
"Ngay từ đầu." Tôi trả lời, "Ngay từ đầu đã nên cảm thấy, để trở thành thế này, là ta sai." Anh ta nghiêng đầu, áp chế cơn giận nói nhỏ: "Trước không nói đến điều đó. Trước đó vài ngày nàng đã làm gì chính nàng hiểu rõ. Tại sao vì Bát đệ lại đắc tội thái tử? Căn bản nàng không cần phải đứng ở giữa vũng nước đục này."
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, hỏi: "Cái gì Thái tử nước đục? Ngài đang nói gì vậy?"
Anh ta sửng sốt một lát, tiện đà nhốt chặt tôi, cười nói: "Đúng, nàng không cần hiểu, vậy thì tốt rồi." Sau đó hôn lên bên tai tôi, nói: "Qua hai ngày nữa, ta sẽ sai người dâng tấu với a mã muốn có nàng, được không?"
Tôi tránh vòng ôm ấp của anh ta, lạnh lùng thốt lên: "Cưới ta không có lợi gì cho ngài hết."
"Ta cũng không thấy có chỗ nào xấu." Anh ta kéo tôi vào lòng nói, "Nàng không cần phải lo nghĩ gì cả. Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta là được."
"Ta không muốn." Tôi nói.
Anh ta buông tôi ra, mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc là nàng muốn ta thế nào mới bằng lòng? Ta chỉ là muốn nàng, muốn chúng ta ở chung một chỗ, muốn luôn luôn yêu thương nàng, vì điều đó ta đã nhân nhượng đủ điều còn chưa đủ sao?"
Tôi nhắm chặt mắt, nói: "Ta biết ta làm ngài rất mệt. Nhưng ta cũng biết rõ, nếu ta gả cho ngài, ta không hẳn sẽ vui vẻ, ngài cũng sẽ không thể hài lòng. Ngài hiểu rõ, chúng ta đã không giống trước kia nữa rồi."
Anh ta mặt không biểu cảm nhìn tôi. Tôi cúi đầu, nói nhỏ: "Ta không thể đứng bên cạnh ngài trợ giúp ngài, nhưng, đây cũng là lần cuối ta gây trở ngại cho ngài."
Chúng tôi im lặng đối mặt, không biết qua bao lâu, anh ta đột nhiên hỏi: "Từ Kiệt ở đâu?" Tôi ngẩn ngơ, cả buổi mới phản ứng kịp anh ta hỏi tai mắt tao nhã bị dọa sợ kia, thản nhiên trả lời: "Ta xử lý rồi." Anh ta nắm cổ họng tôi, tôi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, tôi biết anh ta sẽ không bóp chết tôi, ít nhất sẽ không đích thân động thủ vào thời điểm này. Nhưng anh ta vẫn cứ từ từ dùng sức, càng bóp càng chặt, tôi chỉ biết ngửa ra sau, tranh thủ cho khí quản được nhiều thêm không gian.
Lúc tôi đã không nhịn được phản kháng lại, tay anh ta thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi lại buông lỏng ra, dời lên trên nâng chặt mặt tôi vuốt ve. Tôi mở mắt ra, nghĩ có lẽ anh ta đã tạm thời phát tiết xong rồi, hoặc là khắc chế được rồi. Cổ họng rất khó chịu, không đợi tôi ho lên, anh ta liền cúi người hung hăng hôn tôi, răng môi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn. Đầu tóc tôi rõ ràng là thiếu dưỡng khí, nếu không được hít thở, tôi dám chắc sẽ hôn mê.
Anh ta rất nhanh liền rời khỏi môi tôi, nắm thật chặt cổ áo tôi, dịu dàng nói: "Nàng sợ lạnh như vậy, về sau nhớ phải mặc ấm một chút." Sau đó buông ra, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói, "Về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."
Tôi gật đầu nói: "Ta hiểu, cho ta thêm mấy tháng." Trước lúc anh ta xoay người, tôi giữ chặt anh ta lại, đưa bức tranh hồng mai vào tay anh ta, nói nhỏ: "Còn ba đóa vẫn chưa vẽ xong." Anh ta thản nhiên lướt nhanh qua tôi, ném cuộn tranh ra ngoài cửa sổ, chỉ nắm quyền thật chặt bước ra cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta biến mất ngay chỗ rẽ ở cầu thang, vội chạy tới trước cửa sổ, nhìn anh ta càng chạy càng xa trên con đường nhỏ hơi lầy lội, một lần cũng không hề quay đầu lại.
Lúc cuối cùng cũng không nhìn thấy anh ta nữa, tôi trở lại phát hiện ô của anh ta dựng dưới bệ cửa sổ, lại nhìn ra bên ngoài, mưa đã tạnh rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui