Tiêu Thần có chút không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Gì cơ?
- Tôi nói. TÔI TÌM THẤY CHU ĐINH RỒI! - Lương Vỹ nhấn mạnh từng tiếng, còn nói với âm lượng cực lớn.
Bây giờ mà Tiêu Thần còn nghe không rõ thì chắc chắn tai có vấn đề rồi.
Hắn kích động nhào tới trước, nắm lấy bả vai Lương Vỹ lay mạnh, gấp gáp hỏi dồn:
- Tìm thấy rồi? Em ấy ở đâu? Cậu tìm thấy em ấy ở đâu? Em ấy hiện tại sao rồi? Sống có tốt không? Sao cậu không đem em ấy về đây? Hả? Trả lời đi Lương Vỹ!
- Tôi...
- Sao lại không trả lời? Cậu mau nói đi!
- Ừ thì...
- Nói nhanh lên!
- Cậu ấy...
- Cậu bị làm sao thế hả? Nói mau lên xem nào!
Lương Vỹ thật sự muốn nổi điên, nãy giờ không phải cậu ngập ngừng không nói, mà căn bản cậu cứ mở miệng ra liền bị Tiêu Thần chặn họng, bảo cậu làm sao nói đây?
- Đủ rồi! Anh có cho tôi nói không? Con mẹ nó anh cứ móc họng người ta như thế có thánh cũng không nói nhanh được.
Tiêu Thần dường như nhận ra mình có phần hơi quá khích, cúi đầu bình ổn cảm xúc một chút, kéo Lương Vỹ ngồi xuống ghế sofa để cậu nói cho rõ ràng.
Thì ra hôm nay cậu vốn xin nghỉ phép để đi cùng Mạc Chính Phong đến nhà anh trai của anh - Mạc Chính Thuần - gặp mặt. Ba mẹ hai người đều mất rồi nên hiện tại trưởng bối trong nhà chỉ còn có ông anh trai này thôi. Lương Vỹ có chút lo lắng, sợ Mạc Chính Thuần sẽ không đồng ý cậu và Chính Phong ở bên nhau. Nhưng Chính Phong ngược lại rất vui vẻ, chẳng tỏ vẻ gì là quá bận tâm. Bởi vì vốn dĩ, anh và anh trai của mình... là cùng một loại người. Mạc Chính Thuần hiện cũng giữ một người trong nhà, là một nam thanh niên còn rất trẻ, ngoại hình miễn chê. Nghe nói Chính Thuần rất mê đắm cậu ấy, thế nhưng người ta cứ như trước giữ khoảng cách, gần một năm hai người vẫn không có tiến triển. Lương Vỹ nghe chuyện máu tò mò liền nổi lên, dứt khoát muốn nhanh chóng gặp mặt cậu thanh niên kia. Ai ngờ, đến khi gặp lại là... Chu Đinh! Đúng đó. Lương Vỹ này giỏi gì không nói, nhưng nhận người tuyệt đối không bao giờ nhận sai. Chỉ cần là người cậu từng gặp qua, dù có thay đổi thế nào sau này gặp lại nhất định vẫn nhớ. Cho nên cậu có thể chắc chắn, cậu thanh niên kia chính là Chu Đinh.
Tiêu Thần ngồi nãy giờ không nói một lời, đã nôn nóng sắp chết. Gấp đến nỗi tưởng chừng hắn muốn phi ngay đến nhà Mạc Chính Thuần để gặp Chu Đinh. Cậu đi một năm, một chút tin tức cũng không có, ai biết hắn nhớ cậu đến nhường nào. Vốn đã nói từ trước, Tiêu Thần là người cứng rắn mạnh mẽ, trầm ổn lãnh tĩnh, nhưng đối với chuyện tình cảm luôn là không kìm chế được cảm xúc, đôi lúc vì yêu trở nên ngốc đến đáng giận. Huống hồ, hắn yêu Chu Đinh rất nhiều, trong yêu thương lại còn thêm cả sự hối hận dằn vặt vì lỡ làm tổn thương cậu, những đau đớn giày vò hắn phải chịu trong một năm qua thật sự một lời khó mà nói hết.
Lương Vỹ nhìn hắn sốt ruột, liền lộ ra vẻ mặt khó xử nói:
- Bất quá... Tiêu Thần à... Tôi... Thật sự thì... tôi... Chu Đinh cậu ấy...
- Hả? Làm sao? Chu Đinh làm sao? Bây giờ tôi đi gặp em ấy được không?
- Chỉ sợ là có gặp cũng như không...
Tiêu Thần nhíu mày, cái gì gọi là có gặp cũng như không? Sao lại thế? Chẳng lẽ Chu Đinh vẫn còn giận hắn sao? Không vấn đề gì, lần này hắn quyết tâm rồi, dù cậu có đuổi hắn đánh hắn, hắn cũng sẽ không để cậu rời đi lần nữa đâu. Hắn có thể làm mọi thứ, chỉ cần cậu trở về bên hắn thôi.
Lương Vỹ dĩ nhiên hiểu trong lòng Tiêu Thần đang nghĩ gì, nhưng mà, sự thật không phải như hắn tưởng tượng. Chuyện này... aiz, bảo cậu làm sao nói ra miệng đây? Chu Đinh... Chu Đinh hiện tại...
- Tiêu Thần à... anh đừng nghĩ nhiều. Thực ra thì vấn đề không phải do anh. Mà là...
- Cái gì? - Thấy cậu ấp a ấp úng, Tiêu Thần đâm ra bực mình - Lúc nãy thì mắng tôi chặn họng cậu, giờ để cậu nói thì cậu không nói.
- Tiêu Thần, tôi nói cái này anh đừng kích động, Chu Đinh cậu ấy hiện tại... mất trí nhớ rồi! Cậu ấy không nhận ra tôi, cũng không nhớ những chuyện xảy ra trước đây nữa...
- Mất trí? Đùa tôi à? - Tiêu Thần thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lời này là thật. Lúc Lương Vỹ gặp cậu, xúc động biết bao nhiêu, vui mừng biết bao nhiêu nhào tới ôm cậu. Ấy vậy mà cậu lại không chút cảm xúc, cười nhẹ đẩy Lương Vỹ ra, hơi hơi kinh ngạc nói: “Anh... sao vậy? Lần đầu chúng ta gặp nhau đâu cần nhiệt tình đến thế.” Lương Vỹ không hiểu gì, tuôn ra một tràng thắc mắc, rõ ràng quen thân sao lại như người dưng vậy? Đáp lại Lương Vỹ, Chu Đinh chỉ gãi gãi đầu vẻ ngượng ngùng: “Thật ngại quá! Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không phải Chu Đinh. Tôi là Lâm Dương.” Lương Vỹ không tin, mắt nhìn của cậu chưa bao giờ sai. Cậu còn cố nói thêm một hồi, đến lúc Chu Đinh hình như nhớ ra gì đó, cậu đã vui mừng không thôi. Xong lập tức thấy Chu Đinh ôm đầu nhăn nhó kêu đau, Mạc Chính Phong sắc mặt đen đi vài phần dìu cậu lên phòng nghỉ, mặc kệ phép lịch sự hạ lệnh đuổi khách. Dựa và tình trạng đó, Lương Vỹ chắc chắn là mất trí nhớ.
Trên đường về có hỏi qua Mạc Chính Phong, đại khái cũng đã rõ bảy tám phần. Một năm trước Mạc Chính Thuần lái xe đâm phải Chu Đinh, liền đưa cậu về nhà, gọi bác sĩ riêng đến chữa trị. Cậu hôn mê mấy tháng liền, tỉnh lại không nhớ gì cả. Chính Thuần liền giữ cậu lại bên mình, từ đó yêu thương chăm sóc chưa bao giờ lơ là. Về căn nguyên sâu xa tại sao gã đối với cậu nảy sinh tình cảm sâu đậm thì Chính Phong không rõ. Lương Vỹ cũng không có hứng tìm hiểu, đổi lại, cậu càng chắc chắn Lâm Dương chính là Chu Đinh. Hẳn là một năm trước cậu bỏ đi đã gặp tai nạn, lại điều dưỡng ở phòng khám tư, bảo sao tìm kiểu gì cũng không ra.
Lương Vỹ vắn tắt kể lại mọi chuyện cho Tiêu Thần, cũng không dám nhìn bộ dạng lúc này của hắn nữa. Thực sự vô cùng đáng sợ! Vừa hung dữ vừa ẩn chứa bi thương vô hạn người ngoài khó thấu.
Lương Vỹ bối rối một hồi, định an ủi Tiêu Thần thì hắn đã mở miệng trước:
- Tôi không quan tâm, nhất định tôi phải đem em ấy quay về. Không nhớ tôi sẽ khiến em ấy nhớ ra, không nhớ ra nữa thì tôi sẽ theo đuổi lại từ đầu!
- Ừm, anh biết thế là được. - Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít ra tên này cũng thông minh lên chút, không tự trách tự kỷ - À phải rồi, tôi có cách để anh tiếp cận cậu ấy, muốn làm không?
- Cách gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...