Lá Thư Trong Chai

“Con bảo sao, hôm nay con không thể ăn trưa với bố được à? Chúng ta vẫn làm vậy suốt mấy năm nay rồi còn gì – sao lại quên được?”
“Con không quên, bố à, chỉ là hôm nay con không thể. Mình dời sang tuần sau nhé?”
Ở đầu dây bên kia, Jeb Blake ngừng lại, gõ gõ tay lên bàn.
“Sao bố cứ có cảm giác là con đang giấu bố chuyện gì đó nhỉ?”
“Có gì đâu ạ.”
“Con chắc chứ?”
“Vâng, con chắc.”
Từ trong phòng tắm, Theresa gọi Garrett, nhờ anh mang cho cô một cái khăn. Garrett bịt ống nghe lại và bảo với cô là anh sẽ ra ngay. Khi quay lại với cái điện thoại, anh nghe thấy bố anh đột ngột hít vào.
“Cái gì vậy?”
“Có gì đâu.”
Rồi, bằng một giọng chợt hiểu ra: “Cái cô Theresa đó đang ở đấy phải không?”
Biết rằng giờ thì không giấu được ông nữa, Garrett đáp: “Vâng, cô ấy đang ở đây.”
Jeb huýt sáo, rõ ràng là hài lòng. “Đến lúc cha nó rồi còn gì.”
Garrett cố giảm bớt tầm quan trọng của nó xuống. “Bố, đừng có quan trọng hoá chuyện này lên thế…”
“Ừ - bố hứa.”
“Cảm ơn bố.”
“Nhưng bố hỏi con cái này được không?’’
“Vâng.” Garrett thở dài.
“Cô ấy có làm con hạnh phúc không?”
Phải mất một lúc anh mới trả lời. “Có ạ,” cuối cùng anh nói.
“Đến lúc cha nó rồi còn gì,” ông lại nói, bật cười trước khi cúp máy. Garrett nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong lúc đặt nó lên giá.
“Cô ấy thật sự đã làm mình hạnh phúc,” anh thì thầm với chính mình, miệng khẽ mỉm cười. “Cô ấy thật sự đã làm mình hạnh phúc.”
Vài phút sau Theresa bước ra từ phòng ngủ, trông thư thái và tươi tỉnh. Ngửi thấy mùi cà phê đang pha, cô đi vào bếp để uống một tách. Sau khi đặt một miếng bánh mì vào lò nướng, Garrett đi tới bên cô.
“Lại chào buổi sáng nào,” anh nói, hôn lên gáy cô.
“Chào anh.”
“Xin lỗi vì đêm qua anh đã rời khỏi phòng ngủ.”
“Này, không sao đâu… em hiểu mà.”
“Em nói thật chứ.”
“Đương nhiên rồi.” Cô quay lại phía anh, mỉm cười.
“Em đã có một đêm rất tuyệt.”
“Anh cũng thế,” anh nói. Lấy một cái tách uống cà phê ra khỏi tủ chén cho Theresa, anh ngoái lại hỏi, “Hôm nay em có muốn làm gì không? Anh đã gọi tới cửa hàng và bảo họ là anh nghỉ.”
“Anh có dự định gì rồi?”
“Đưa em đi thăm thú Wilmington thì thế nào?”
“Thế cũng được.” Nghe giọng cô có vẻ không chắc lắm.
“Có chuyện gì khác mà em muốn làm không?”
“Hôm nay chỉ quanh quẩn ở đây thôi có được không?”
“Và làm gì?”
“À, em có thể nghĩ ra vài việc,” cô nói, vòng tay ôm anh. “Tức là, nếu anh không thấy có vấn đề gì với chuyện đó.”

“Không đâu,” anh nói cười toét miệng. “Không có vấn đề gì hết.”
Bốn ngày tiếp theo, Theresa và Garrett dính nhau như sam.Garrett nhường quyền điều hành cửa hàng cho Ian, thậm chí còn đồng ý để anh ta đi dạy mấy buổi học lặn vào thứ Bảy, một việc mà anh chưa làm bao giờ. Theresa và Garrett đi thuyền ra biển hai lần; vào hôm thứ hai họ ở ngoài biển cả đêm, nằm bên nhau trong cabin, lắc lư trên những cồn sóng nhẹ nhàng của Đại Tây Dương. Tối muộn hôm đó cô bảo anh kể cho cô nghe thêm những câu chuyện phiêu lưu của những thuỷ thủ thuở xa xưa, rồi vuốt ve mái tóc anh khi giọng nói của anh dội lại trong cabin ở thân tàu.
Có điều cô không biết là sau khi cô ngủ say, Garrett lại rời khỏi cô như anh đã làm đêm đầu tiên họ bên nhau và đi ra sàn thuyền một mình. Anh nghĩ về Theresa đang ngủ bên trong kia và chuyện ít ngày nữa cô sẽ ra đi, và cùng với ý nghĩ đó, một ký ức từ nhiều năm trước lại ùa về.
“Thật sự là anh nghĩ em không nên đi.” Garrett nói, nhìn Catherine với ánh mắt lo lắng.
Cô ngồi cạnh cửa ra vào, vali đặt bên cạnh, nản lòng vì câu nói của anh. “Thôi nào, Garrett, chúng ta đã nói về chuyện này rồi còn gì. Em chỉ đi vài ngày thôi.”
“Nhưng dạo này em lạ lắm.”
Catherine cảm thấy muốn giơ tay đầu hàng. “Em phải nói bao nhiêu lần nữa là em ổn? Em gái em thật sự cần em – anh biết con bé mà. Nó lo lắng về đám cưới, còn mẹ thì chẳng giúp gì được mấy.”
“Nhưng anh cũng cần em.”
“Garrett – và anh phải ở cửa hàng cả ngày không có nghĩa là em cũng phải ở đây. Chúng ta đâu cứ phải dính lấy nhau như hình với bóng.”
Garrett miễn cưỡng nhượng bộ một chút, như thể cô đã đánh trúng điểm yếu của anh. “Anh đâu có nói vậy. Anh chỉ không chắc là liệu em có nên đi không khi em đang cảm thấy như thế này.”
“Anh có bao giờ muốn em đi đâu đâu.”
“Anh biết làm sao nếu anh nhớ em trong lúc em đi vắng?”
Nét mặt cô dịu lại một chút. “Em có thể đi, Garret ạ, nhưng anh biết là em sẽ luôn trở lại mà.”
Khi ký ức đó tan đi, Garrett lại vào cabin, nhìn Theresa đang nằm trong chăn. Anh lặng lẽ chui vào nằm bên và ôm chặt cô vào lòng.
Ngày hôm sau họ ở ngoài bãi biển, ngồi gần cầu tầu nơi họ đã cùng nhau ăn trưa lần đầu. Thấy Theresa bị cháy nắng bởi ánh nắng buổi sớm, Garret liền tới một trong số hàng loạt cửa hàng ngay trên bãi biển để mua lọ kem chống nắng. Anh bôi lên lưng cô, xoa cho thấm vào da cô, nhẹ nhàng như thể cô là một đứa bé, và mặc dù cô không muốn tin nhưng trong sâu thẳm cô có thể cảm nhận được rằng có những khoảnh khắc tâm trí anh lại trôi tới một nơi nào đó. Nhưng rồi, đột nhiên những khoảnh khắc đó lại qua đi ngay và cô tự hỏi liệu mình có nhầm không.
Họ lại đi ăn trưa ở nhà hàng Hank, nắm tay nhau và nhìn nhau qua bàn. Họ nói chuyện rất nhỏ, không để ý tới đám đông xung quanh, dường như cả hai đều không nhận thấy hoá đơn được đưa ra bàn và đám thực khách rời đi lúc nào.
Theresa nhìn Garrett chăm chú, tự hỏi liệu anh có hiểu Catherine bằng trực giác như có vẻ vậy với cô hay không. Dường như anh có thể đọc được suy nghĩ của cô bất cứ lúc nào họ ở bên nhau – nếu cô muốn anh nắm tay cô, anh sẽ nắm lấy nó khi cô còn chưa kịp nói gì. Nếu cô chỉ muốn nói một lúc mà không bị ngắt lời thì anh sẽ im lặng lắng nghe. Nếu cô muốn biết anh đang cảm thấy thế nào về cô ở một thời điểm cụ thể nào đó thì cách anh nhìn cô sẽ tỏ rõ tất cả. Không ai – kể cả David – từng hiểu cô rõ như Garrett dường như đã làm được, mà cô mới quen anh bao lâu? Vài ngày? Cô tự hỏi, sao có thể như thế được nhỉ? Đến khuya, cô cứ nghĩ về câu trả lời trong lúc anh nằm ngủ bên cạnh, và câu trả lời luôn trở lại với những cái chai mà cô đã tìm thấy lúc đầu. Càng hiểu Garrett, cô càng tin rằng việc cô tìm thấy những lá thư anh gửi cho Catherine là định mệnh, như thể có một thế lực vĩ đại nào đó đã đẩy chúng đến cho cô, với ý định đưa họ đến với nhau.
Vào tối thứ Bảy, Garrett nấu một bữa tối nữa cho cô, rồi họ ngồi ăn ở hiên sau dưới ánh sao. Sau khi làm tình, họ nằm trên giường, ôm nhau. Cả hai đều biết rằng ngày hôm sau cô sẽ phải về Boston. Đấy là chủ đề mà cả hai đều tránh nhắc đến cho tới lúc này.
“Em sẽ được gặp lại anh chứ?” cô hỏi.
Anh im lặng, gần như lặng thinh. “Anh hy vọng thế,” cuối cùng anh nói.
“Anh có muốn không?”
“Đương nhiên là anh muốn.” Khi nói điều đó, anh ngồi dậy, hơi nhích khỏi cô một chút. Một lát sau, cô ngồi dậy và bật đèn ngủ lên.
“Có chuyện gì vậy, Garrett?”
“Chỉ là anh không muốn kết thúc,” anh nói, nhìn xuống. “Anh không muốn chúng ta kết thúc. Anh không muốn tuần này kết thúc. Ý anh là, em bước vào đời anh, làm xáo trộn tất cả, rồi giờ em lại ra đi.”
Cô nắm lấy tay anh và nói khẽ.
“Ôi, Garrett – em cũng không muốn chuyện này chấm dứt. Đây là một trong những tuần đẹp nhất trong cuộc đời em. Như thể em đã biết anh từ thuở nào. Chúng ta có thể duy trì nó mà, nếu chúng ta cố gắng. Em có thể về đây hoặc anh có thể lên Boston. Một trong hai cách, chúng ta có thể cố gắng được mà, phải vậy không?”
“Bao lâu anh mới được gặp em một lần? Một tháng một lần? Hay ít hơn thế?”
“Em không biết. Em nghĩ rằng điều đó còn tuỳ vào chúng ta và tuỳ chúng ta sẵn sàng làm gì. Em nghĩ nếu cả hai chúng ta đều sẵn sàng hy sinh một chút thì chúng ta có thể duy trì được.”
Anh không nói gì một lúc lâu. “Em có thật sự nghĩ là có thể làm được khi mà chúng ta không gặp gỡ thường xuyên không? Khi nào anh mới được ôm em? Khi nào anh mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của em? Nếu chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau thì chúng ta sẽ không thể làm những chuyện mà chúng ta cần phải làm để … để duy trì cảm xúc như bây giờ. Mỗi lần gặp nhau chúng ta đều biết sẽ chỉ được vài ngày. Sẽ chẳng có đủ thời gian để cho thứ gì phát triển cả.”
Lời lẽ của anh khiến cô đau nhói, một phần là sự thật, một phần là vì hình như anh chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ này ngay tại đây và ngay lúc này. Cuối cùng anh cũng quay về phía cô, một nụ cười tiếc nuối nở trên mặt anh khiến cô không biết nói gì. Cô buông tay anh ra, bối rối.
“Anh không muốn cố gắng, phải không? Đó là điều anh đang muốn nói phải không? Anh chỉ muốn quên đi chuyện đã xảy ra…”
Anh lắc đầu. “Không – anh không muốn quên. Anh không thể quên được. Anh không biết nữa… Anh chỉ muốn gặp em nhiều hơn mức mà có vẻ như chúng ta có thể.”
“Em cũng thế. Nhưng chúng ta không thể, vì thế hãy cố gắng hết mức trong khả năng của mình. Được không?”
Anh lắc đầu gần như thô bạo. “Anh không biết…”
Cô nhìn anh chăm chú trong khi anh nói, cảm thấy sự hiện diện của thứ gì đó khác.
“Garrett, có chuyện gì thế?”
Anh không trả lời cô, cô bèn hỏi tiếp. “Có lý do gì đó khiến anh không muốn cố gắng đúng không?”

Anh vẫn làm thinh. Trong im lặng, anh quay về phía tấm ảnh Catherine trên kệ đầu giường.
“Chuyến đi thế nào? Garrett nhấc cái túi của Catherine ở ghế sau trong lúc cô bước ra khỏi xe. Catherine mỉm cười, mặc dù anh có thể thấy là cô mệt mỏi.
“Tốt, nhưng em gái em vẫn không hài lòng. Nó muốn mọi thứ phải hoàn mỹ, và bọn em phát hiện ra rằng Nancy đang có bầu mà váy của phù dâu con bé thì không vừa.”
“Thì sao? Con bé chỉ cần nhờ người sửa lại thôi mà?”
“Thì em cũng đã nói thế, nhưng anh biết nó thế nào rồi đấy. Cái gì cũng bé xé ra to.”
Catherine chống tay lên hông và ưỡn ngực, hơi nhăn nhó.
“Em ổn chứ?”
“Chỉ bị tê cứng một chút thôi. Suốt thời gian ở đó lúc nào em cũng thấy mệt, và cái lưng của em thì cứ nhưng nhức suốt mấy ngày nay.”
Cô bước về phía cửa trước, Garrett đi bên cạnh.
“Catherine, anh chỉ muốn nói với em rằng anh xin lỗi về cách cư xử của anh hôm em đi. Anh vui vì em đi, nhưng anh còn vui hơn khi em về.”
“Garrett, nói chuyện với em đi.”
Cô nhìn anh đăm đăm, lo lắng. Cuối cùng anh cũng nói:
“Theresa… ngay lúc này chuyện đó quá khó. Những chuyện anh đã trải qua…”
Anh nói nhỏ dần, và Theresa chợt hiểu ra điều anh định nói. Anh cảm thấy lòng mình thắt lại.
“Là về Catherine phải không? Có phải là chuyện này liên quan đến cô ấy đúng không?”
“Không, chỉ là…” Anh ngừng lại, và đột nhiên cô hiểu ra với một sự chắc chắn đến thấm thía rằng mình đã đúng.
“Là thế phải không? Anh thậm chí còn không muốn cố gắng cho chúng ta… vì Catherine.”
“Em không hiểu rồi.”
Dù không muốn nhưng cô vẫn cảm thấy một cơn giận vụt loé lên. “Ồ, em hiểu chứ. Anh có thể dành thời gian ở bên em cả tuần qua chỉ vì anh biết rõ là em sẽ đi. Rồi khi em đã đi thì anh có thể trở lại với những gì anh có trước đây. Em chỉ là một vụ xả hơi thôi, phải không?”
Anh lắc đầu. “Không, không phải thế. Em không phải là vụ xả hơi. Anh thật lòng quan tâm đến em…”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Nhưng vẫn không đủ để cố gắng duy trì mối quan hệ?”
Anh nhìn cô, mắt lộ rõ vẻ đau đớn. “Đừng như thế…”
“Em phải làm sao? Thấu hiểu à? Anh có muốn em cứ xưng xưng nói rằng, ‘Được thôi, được thôi, Garrett, mình chấm dứt tại đây thôi vì chuyện này rất khó khăn và chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên. Em hiểu mà. Rất vui được gặp anh’. Có phải anh muốn em nói thế không?”
“Không, không phải anh muốn em nói thế.’’
“Thế thì anh muốn gì? Em đã nói là em sẵn sàng cố gắng… em đã bảo là em muốn cố gắng…”
Anh lắc đầu, không thể nhìn vào mắt cô. Theresa có thể cảm thấy nước mắt bắt đầu dâng lên.
“Nghe này, Garrett, em biết anh từng mất vợ. Em biết anh đã đau đớn khủng khiếp vì chuyện đó. Nhưng giờ anh hành động như vị thánh tử vì đạo vậy. Anh còn cả một cuộc đời phía trước. Đừng ném nó đi để sống với quá khứ.”
“Anh đâu sống với quá khứ,” anh cự.
Theresa cố gắng kìm nước mắt. Giọng cô dịu lại.
“Garrett… có thể em không mất vợ, nhưng em cũng đã từng mất đi người mà em thực lòng yêu thương. Em hiểu rõ về nỗi đau đớn và sự tổn thương. Nhưng thật lòng mà nói, em mệt mỏi với việc phải sống một mình suốt thời gian đó. Chuyện đó xảy ra với em ba năm rồi – y như với anh – và em chán lắm rồi. Em đã sẵn sàng đi tiếp và tìm kiếm ai đó thật đặc biệt để chung sống. Và anh cũng nên như vậy.”
“Anh biết. Em nghĩ là anh không hiểu sao?”
“Ngay lúc này thì em không chắc. Đã có một điều tuyệt vời xảy ra giữa chúng ta, và em không muốn chúng ta đánh mất nó.”
Anh ngừng lại một lúc lâu.
“Em nói đúng,” anh lên tiếng, vật lộn để diễn đạt ý mình. “ Lý trí của anh hiểu em nói đúng. Nhưng con tim anh… anh cũng không biết nữa.”
“Thế còn trái tim em thì sao? Nó không quan trọng chút nào với anh sao?”

Cách cô nhìn anh khiến họng anh thắt lại.
“Đương nhiên là có chứ. Nó quan trọng hơn em nghĩ.” Khi anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, cô ngập ngừng và anh nhận ra đã làm tổn thương cô đến nhường nào. Anh nói dịu dàng, cố gắng kiểm soát những cảm xúc của chính mình.
“Theresa, anh xin lỗi vì đã đẩy em – đẩy chúng ta – vào chuyện này trong đêm cuối cùng của hai người. Tin anh đi, em không hề là một vụ xả hơi của anh. Chúa ơi – không đời nào là như thế cả. Anh đã nói là thực sự quan tâm đến em, và anh nói thật.”
Anh dang rộng vòng tay, mắt anh van vỉ cô hãy tới bên anh. Cô lưỡng lự giây lát, rồi cuối cùng cũng ngả vào lòng anh, vô số cảm xúc mâu thuẫn cứ dâng lên trong lòng. Cô cúi xuống ngực anh, không muốn nhìn thấy vẻ mặt anh. Anh hôn lên tóc cô, nói dịu dàng trong khi môi anh mấp máy bên trên cô.
“Anh thực sự quan tâm. Anh quan tâm đến mức điều đó khiến anh phát sợ. Lâu lắm rồi anh mới lại cảm thấy như vậy, dường như anh đã quên mất cảm giác có ai đó quan trọng với mình. Anh không nghĩ là anh có thể cứ thế để em ra đi và quên em, anh không muốn vậy. Dứt khoát là anh không muốn chúng ta chấm dứt ngay lúc này.” Trong một lúc chỉ còn tiếng thở nhẹ, đều đều của anh. Cuối cùng, anh thì thầm, “Anh hứa sẽ làm mọi việc có thể để gặp em. Và chúng ta sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ này.”
Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến nước mắt cô tuôn rơi. Anh nói tiếp, hầu như khẽ đến mức cô không nghe rõ.
“Theresa, anh nghĩ là anh yêu em mất rồi.”
Anh nghĩ là anh yêu em mất rồi, cô nghe lại. Anh nghĩ…
Anh nghĩ…
Không muốn trả lời, cô chỉ thì thầm. “Ôm em thôi, được không? Đừng nói thêm gì nữa.”
Buổi sáng, họ làm tình trước tiên rồi cứ thế ôm nhau cho đến khi mặt trời lên cao đủ để biết rằng đã tới lúc Theresa phải chuẩn bị đi. Mặc dù biết mình không ở khách sạn mấy và cũng đã mang vali tới nhà Garrett nhưng cô vẫn chưa làm thủ tục trả phòng, đề phòng Kevin hoặc Deanna gọi.
Họ tắm chung, và sau khi mặc đồ, Garrett làm bữa sáng cho Theresa trong lúc cô gói ghém đồ đạc. Kéo khoá va li, Theresa nghe thấy tiếng xèo xèo trong bếp, cùng lúc mùi thịt lợn xông khói toả khắp nhà. Sấy khô tóc và trang điểm qua một chút, cô đi vào bếp.
Garrett đang ngồi bên bàn ăn, uống cà phê. Anh nháy mắt với cô khi cô bước vào. Trên quầy bếp, anh để một cái tách bên cạnh máy pha cà phê, cô bèn tự rót cho mình một chút. Bữa sáng đã sắp sẵn trên bàn – trứng bác, thịt xông khói và bánh mỳ nướng. Theresa ngồi vào cái ghế gần anh nhất.
“Anh không biết bữa sáng em thích ăn gì,” anh nói, chỉ về phía cái bàn.
“Em không đói, Garrett ạ, anh thấy được là được mà.”
Anh mỉm cười. “Thế thì tốt. Anh cũng không đói.”
Cô đứng dậy khỏi ghế, tiến lại ngồi lên lòng anh. Cô vòng tay ôm và rúc mặt vào cổ anh. Đáp lại, anh ôm chặt lấy cô, đưa tay vuốt tóc cô.
Cuối cùng cô buông ra. Thời gian đi phơi nắng tuần này khiến cô rám nắng. Mặc quần soóc jean và áo sơ mi trắng sạch sẽ, trông cô như một cô gái mới lớn vô tư lự. Cô nhìn xuống những hoạ tiết hoa nhí thêu trên xăng đan của mình một lúc. Va li và túi xách của cô đã chờ sẵn ở cửa phòng ngủ.
“Chuyến của em sẽ bay sớm, mà em còn phải trả phòng ở khách sạn và đi trả xe nữa,” cô nói.
“Em có chắc là không muốn anh đi cùng không?”
Cô gật đầu, mím môi. “Không, em sẽ phóng đi bắt kịp chuyến bay của mình như bình thường thôi, mà hơn nữa, anh vẫn phải lấy xe tải đi theo em mà. Chúng mình không thể tạm biệt dễ dàng như thế ở đây được.”
“Tối nay anh sẽ gọi cho em.”
Cô mỉm cười. “Em hy vọng là vậy.”
Mắt cô lại bắt đầu rơm rớm, anh bèn kéo cô sát lại.
“Anh sẽ nhớ lúc có em ở đây,” anh nói trong lúc cô bắt đầu khóc thật. Anh đưa tay lên gạt nước mắt của cô, sự đụng chạm của anh trên làn da cô thật khẽ.
“Còn em sẽ nhớ lúc anh nấu ăn cho em,” cô thì thầm, cảm thấy thật ngốc nghếch.
Anh bật cười, phá tan sự căng thẳng. “Đừng rầu rĩ thế chứ. Mấy tuần nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau phải không?”
“Trừ phi anh nghĩ lại.”
Anh cười. “Anh sẽ ngồi đếm từng ngày. Và lần này em sẽ mang theo cả Kevin nữa chứ?”
Cô gật đầu.
“Tốt, anh muốn được gặp nó. Nếu nó có giống em chút nào, anh chắc chắn là bọn anh sẽ rất hợp.”
“Em cũng chắc chắn là cả hai sẽ hợp nhau.”
“Và từ giờ tới lúc đó, anh sẽ luôn nghĩ về em.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên. Giờ anh đã nghĩ về em rồi đây này.”
“Đó là vì em đang ngồi trong lòng anh.”
Anh lại bật cười, và cô tặng anh một nụ cười đẫm nước mắt. Rồi cô đứng dậy lau vệt nước trên má. Garrett đi tới chỗ va li của cô và nhấc lên, đoạn cả hai ra khỏi nhà. Bên ngoài, mặt trời đã lên, nhiệt độ đang nhanh chóng tăng. Theresa lấy cặp kính mát để ở ngăn bên hông chiếc túi xách, cầm trong tay trong lúc họ đi tới chỗ chiếc xe thuê của cô.
Cô mở thùng xe, anh đặt đồ của cô vào trong. Ôm cô trong tay, anh nhẹ nhàng hôn cô một lần nữa rồi mới buông ra. Sau khi mở cửa xe cho cô, anh giúp cô ngồi vào trong, đoạn cô cắm chìa khoá vào ổ khoá điện.
Để cửa mở, họ nhìn nhau cho đến khi cô khởi động máy.
“Em phải đi thôi, nếu muốn kịp chuyến bay.”
“Anh biết.”
Anh lùi khỏi cửa xe và đóng lại. Cô kéo cửa kính xuống và đưa tay ra. Garrett nắm lấy một lúc. Rồi cô lùi xe.
“Tối nay anh sẽ gọi chứ?”

“Anh hứa mà.”
Cô rút tay lại, mỉm cười với anh, rồi từ từ lái đi. Garrett nhìn theo trong lúc cô vẫy tay lần cuối trước khi phóng xe đi, tự hỏi làm thế quái nào mình có thể sống nổi qua hai tuần nữa đây.
Dù đường đông nhưng Theresa vẫn nhanh chóng tới được khách sạn để trả phòng. Có ba tin nhắn từ Deanna, tin sau lại có vẻ tuyệt vọng hơn tin trước. “Mọi chuyện dưới đó thế nào rồi? Chuyện hẹn hò của cô ra sao?” là tin nhắn đầu tiên; “Sao cô không gọi gì thế? Tôi đang nóng lòng được nghe tất cả đây,” là tin nhắn thứ hai; và tin nhắn thứ ba chỉ vỏn vẹn, “Cô đang giết tôi đấy! Làm ơn, gọi cho tôi kể xem nào!” Cũng có một tin nhắn của Kevin – lúc ở nhà Garrett cô đã gọi cho thằng bé hai lần – và có vẻ như tin đó từ ít ra là hai ngày trước.
Cô trả chiếc xe đã thuê và tới sân bay trước giờ bay gần nửa tiếng. May sao hàng người kiểm tra hành lý tới lượt cô cũng ngắn nên cô đã tới được cửa soát vé khi người ta đang lên máy bay. Sau khi đưa vé cho cô tiếp viên, cô lên máy bay và tới ghế của mình. Chuyến bay tới Charlotte còn nửa số ghế trống, và chỗ cạnh cô bỏ không.
Theresa nhắm mắt lại, nghĩ về những chuyện ly kỳ suốt tuần qua. Không chỉ tìm thấy Garrett mà cô còn hiểu được về anh nhiều hơn so với những gì cô có thể tưởng tượng ra. Anh khuấy động những cảm xúc từ sâu thẳm trong cô, những cảm xúc mà từ lâu cô cứ nghĩ là đã bị chôn vùi.
Nhưng cô có yêu anh không?
Cô rụt rè tiếp cận câu hỏi đó, cảnh giác bởi không rõ việc thú nhận như vậy sẽ có ý nghĩa thế nào.
Cô vẩn vơ nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua. Những nỗi sợ hãi của anh về việc phải từ bỏ quá khứ, những cảm xúc của anh về chuyện sẽ không được gặp cô nhiều như anh muốn. Những chuyện đó cô hoàn toàn hiểu được. Nhưng…
Anh nghĩ là anh yêu em rồi.
Cô cau mày. Sao anh lại thêm từ “nghĩ” vào? Hoặc là anh yêu hoặc anh không yêu… phải vậy không? Có phải anh nói thế là để dỗ dành cô? Hay anh nói thế vì lý do nào khác?
Anh nghĩ là anh yêu em.
Cô nghe thấy anh nói đi nói lại câu đó trong đầu, giọng anh nghe đượm vẻ bởi… gì nhỉ? Thái độ nước đôi chăng? Lúc này nghĩ về chuyện đó, cô hầu như ước rằng anh chưa nói gì cả. Ít ra thì sau đó cô sẽ không phải cố gắng đoán xem chính xác ý anh là gì.
Nhưng còn cô? Cô có yêu Garrett không?
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chợt thấy không sẵn lòng đối diện với những cảm xúc đang giằng xé lòng mình. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là… cô sẽ không bao giờ nói với anh rằng cô yêu anh cho đến khi nào cô chắc chắn là anh có thể quên đi Catherine.
Đêm đó, trong giấc mơ của Garrett, một trận bão dữ dội đang hình thành. Mưa trút ào ào bên hông nhà, và Garrett điên cuồng chạy từ phòng nọ sang phòng kia. Đó chính là ngôi nhà hiện giờ anh đang sống, và mặc dù anh biết chính xác là mình đang chạy đi đâu nhưng nước mưa mù mịt tạt vào qua những ô cửa sổ mở toang khiến anh khó nhìn thấy gì. Biết rằng phải ra đóng cửa lại, anh hối hả chạy vào phòng ngủ thì thấy mình bị vướng vào những tấm rèm khi chúng thổi vào phía trong. Gỡ chúng ra xong, anh vừa tới được chỗ cửa sổ thì đèn tắt.
Căn phòng tối om. Át tiếng cơn bão, anh nghe thấy tiếng còi báo động ở phía xa xa, cảnh báo bão lớn. Chớp loé sáng cả bầu trời trong lúc anh vật lộn với cái cửa sổ. Nó không nhúc nhích. Mưa vẫn tiếp tục hắt vào trong nhà, làm ướt nhẹp tay anh, khiến anh không thể nắm chặt được như cần thiết.
Trên đầu anh, mái nhà bắt đầu kêu cót két trước sức mạnh của cơn bão.
Anh tiếp tục vật lộn với cái cửa sổ, nhưng nó vẫn kẹt và không hề dịch chuyển. Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc, thử cái cửa sổ bên cạnh. Y như cái đầu, nó cũng bị kẹt.
Anh nghe thấy tiếng ván lợp bị giật ra khỏi mái nhà, theo sau là tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Anh quay đầu chạy vào phòng khách. Cửa sổ ở đó đã vỡ bung vào phía trong, kính vỡ văng khắp sàn. Mưa hắt từ một phía vào phòng, và gió thổi ghê rợn. Cửa trước giật ầm ầm trong khung.
Bên ngoài cửa sổ, anh nghe thấy Theresa cất tiếng gọi.
“Garrett, anh phải ra ngoài ngay.”
Lúc đó, cửa sổ phòng ngủ cũng vỡ loảng xoảng vào phía trong. Gió, thốc vào trong nhà, bắt đầu xé toạc một lỗ hổng trên trần. Ngôi nhà không chịu được thêm chút nào nữa.
Catherine.
Anh phải nắm lấy tấm ảnh của cô và những món đồ khác mà anh cất ở chỗ cái bàn góc phòng.
“Garrett! Không còn thời gian nữa đâu!” Theresa lại hét lên.
Dù mưa và tối, anh vẫn có thể thấy cô bên ngoài, ra hiệu cho anh đi theo.
Tấm ảnh. Cái nhẫn. Những tấm thiệp Valentine.
“Đi thôi!” cô tiếp tục hét. Tay cô vẫy điên cuồng.
Rầm một cái, mái nhà tách rời khỏi khung nhà và bị gió cuốn bay. Theo bản năng, anh giơ tay lên trên đầu đúng lúc một phần mái nhà đổ sụp xuống người.
Một lát nữa thôi mọi thứ đều sẽ mất hết.
Không màng đến hiểm nguy, anh phăm phăm chạy vào phòng ngủ. Anh không thể để chúng lại được.
“Anh vẫn còn thoát được đấy!”
Có gì đó trong tiếng hét của Theresa khiến anh dừng lại. Anh liếc về phía cô, rồi về phía phòng ngủ, tê liệt.
Thêm những mảng trần rơi xuống quanh anh. Sau một tiếng vỡ vụn răng rắc, chói tai, mái nhà tiếp tục sụp xuống.
Anh tiến một bước về phía phòng ngủ, và cùng lúc đó, anh thấy Theresa ngừng vẫy tay. Anh thấy dường như cô đã đột ngột bỏ cuộc.
Gió vẫn thổi giật qua căn phòng, một tiếng rú đáng sợ dường như thốc xuyên qua người anh. Đồ đạc vương vãi khắp phòng, chặn đường anh.
“Garrett! Xin anh đấy!” Theresa gào lên.
Giọng nói của cô lại khiến anh dừng lại, và nó khiến anh nhận ra rằng nếu cứ cố gắng cứu lấy những thứ từ quá khứ kia, có thể anh sẽ chẳng kịp thoát ra ngoài.
Nhưng có đáng làm vậy không?
Câu trả lời thật rõ ràng.
Anh không cố nữa mà vội vã chạy về lỗ hổng lúc trước vốn là cái cửa sổ. Bằng một cú đấm, anh đập vỡ những mảnh kính còn lại và bước ra hiên sau vừa lúc mái nhà bị giật phăng đi hoàn toàn. Những bức tường bắt đầu oằn oại, và khi anh nhảy ra hiên, chúng sụp xuống thành đống với một tiếng nổ như sấm rền.
Anh tìm kiếm Theresa để xem cô có sao không, nhưng lạ thay, anh chẳng thấy cô đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui