Lá Thư Trong Chai

Theresa dành cả buổi chiều còn lại để khám phá thị trấn trong lúc Garrett làm việc ở cửa hàng. Không biết rõ Wilmington, cô bèn hỏi đường tới khu phố cổ và dành vài giờ đồng hồ ngắm nghía các cửa hàng. Hầu hết đều phục vụ khách du lịch, và cô tìm thấy một vài thứ mà Kenvin sẽ thích, mặc dù chẳng có gì hợp gu cô cả. Sau khi mua cho thằng bé vài chiếc quần soóc mà nó có thể mặc khi từ California trở về, cô quay về khách sạn để chợp mắt. Hai ngày vừa qua đã đến lúc phát huy tác dụng, và cô mau chóng ngủ thiếp đi.
Trái lại, Garrett thì phải đương đầu với mấy rắc rối nhỏ liên tiếp. Một lô thiết bị mới được gửi tới ngay khi anh vừa về tới nơi, và sau khi đóng gói những thứ không cần, anh gọi cho công ty kia thoả thuận về việc gửi trả số hàng còn lại. Sau đó, đến chiều, anh lại được biết rằng ba người đã có lịch học lặn cuối tuần này sẽ rời khỏi thị trấn và phải huỷ lịch. Anh kiểm tra nhanh danh sách chờ nhưng cũng vô ích.
Tầm sáu rưỡi thì anh đã mệt nhoài, và anh thở phào một tiếng khi cuối cùng cũng đóng cửa ra về được. Sau giờ làm việc, anh lái xe qua cửa hàng tạp hoá trước và mua vài món cần cho bữa tối. Anh tắm rửa, mặc một chiếc quần jean sạch và áo sơ mi cotton, rồi ra tủ lạnh lấy một lon bia. Đoạn, mở nắp lon, anh ra ngoài hiên sau và ngồi xuống một cái ghế sắt uốn. Xem đồng hồ, anh nhận ra, Theresa sắp tới.
Garrett vẫn đang ngồi ở hiên sau thì nghe thấy tiếng động cơ chậm rãi đi qua dãy nhà. Anh bước xuống hiên và đi vòng qua hông nhà, đứng nhìn trong lúc Theresa đỗ lại ở ngoài đường, ngay phía sau xe tải của anh.
Cô bước ra, mặc quần jean và chiếc áo sơ mi mà cô đã mặc lúc trước, chiếc áo tôn dáng cô tuyệt vời. Bước về phía anh, trông cô có vẻ thoải mái, và khi cô mỉm cười ấm áp với anh, anh nhận ra rằng kể từ bữa trưa nay, anh càng lúc càng bị cô cuốn hút mạnh mẽ, điều đó khiến anh hơi bứt rứt vì một lý do mà anh không muốn thừa nhận.
Anh bước lại phía cô bình thản hết sức có thể, và Theresa gặp anh giữa đường, cô xách theo một chai vang trắng. Khi lại gần cô, anh ngửi thấy mùi nước hoa, dù cô chưa hề xức trước đó.
“Tôi có mang rượu đến,” cô nói, đưa nó cho anh. “Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ hợp với bữa tối.” Rồi, ngừng một lát: “Buổi chiều của anh thế nào?”
“Bận bịu. Khách hàng tới liên tục mãi đến khi chúng tôi đóng cửa, và tôi phải xử lý cả đống giấy tờ. Thật ra tôi chỉ vừa về nhà cách đây một lúc thôi.” Anh đi về phía cửa trước, Therese đi ngay sau. “Thế còn cô? Rốt cuộc cô làm gì suốt thời gian còn lại vậy?”
“Tôi đi ngủ một lúc,” cô nói như thể muốn chọc anh, và anh bật cười.
“Tôi quên mất không hỏi cô từ trước, nhưng cô có muốn món gì đặc biệt cho bữa tối không?” anh hỏi.
“Anh định làm món gì vậy?”
“Tôi đã nghĩ tới việc nướng một chút thịt bò, nhưng lại không biết liệu cô có ăn những món như vậy không?”
“Anh đùa à? Anh quên là tôi đã lớn lên ở Nebraska sao? Tôi thích thịt bò hảo hạng.”
“Thế thì cô sắp có được sự ngạc nhiên thú vị rồi.”
“Sao cơ?’’
“Tình cờ là tôi làm được món thịt bò ngon nhất thế giới.”
“Ồ, thế sao?”
“Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy,” anh nói, và cô bật cười, một âm thanh du dương.
Khi họ tới gần cửa, Theresa mới ngắm ngôi nhà. Nó khá nhỏ - một tầng và có hình chữ nhật – bằng ván ghép gỗ sơn màu đang bong tróc tệ hại ở nhiều chỗ. Không giống những ngôi nhà ở bãi biển Wrightsville, căn nhà này nằm ngay trên nền cát. Khi cô hỏi tại sao nó không được xây dựng như những ngôi nhà khác thì anh giải thích rằng ngôi nhà được xây từ trước khi những đạo luật về việc xây nhà chống bão có hiệu lực. “Bây giờ nhà cửa phải được xây tôn cao lên để thuỷ triều có thể luồn qua bên dưới kết cấu chính. Thêm một trận bão to nữa là có thể sẽ cuốn phăng căn nhà cũ kỹ này ra biển, nhưng cho đến giờ thì tôi vẫn còn may mắn.”
“Anh không lo lắng về chuyện đó sao?”
“Không lo lắm. Chẳng có gì nhiều ở chỗ này cả, và đó là lý do duy nhất khiến tôi đủ tiền mua nó. Tôi nghĩ chủ cũ của nó cuối cùng đã phát mệt vì căng thẳng mỗi lần có trận bão lớn tràn qua Đại Tây Dương.”
Họ đi lên cái cầu thang ọp ẹp trước nhà và bước vào trong. Thứ đầu tiên mà Theresa nhận ra khi bước vào là cảnh tượng nhìn từ căn phòng chính. Các cửa sổ kéo dài suốt từ sàn đến tận trần nhà và chạy dọc hết phần sau của ngôi nhà, nhìn ra hiên sau và biển Carolina.
“Quang cảnh thật tuyệt vời,” cô kinh ngạc nói.
“Đẹp nhỉ? Sống ở đây vài năm rồi nhưng tôi vẫn không tin nổi đấy.”
Cạnh đó là một cái lò sưởi, xung quanh treo hàng chục bức ảnh chụp dưới nước. Cô tiến lại gần chúng. “Anh có phiền không nếu tôi đi xem một vòng?”
“Không, cô cứ xem đi. Tôi phải sửa soạn bếp nướng ở phía sau. Nó cần được lau rửa một chút.”
Garrett đi ra sau cái cửa kính trượt.
Anh đi rồi, Theresa bèn ngắm nghía những tấm ảnh một lát rồi đi dạo xem phần còn lại. Giống như nhiều ngôi nhà trên bờ biển khác cô từng thấy, ở đây không có chỗ cho nhiều hơn một hoặc hai người sống. Chỉ có một phòng ngủ thông với phòng khách qua một cái cửa. Giống như căn phòng chính, nó cũng có cửa sổ từ sàn đến trần nhìn ra bãi biển. Phần phía trước của ngôi nhà – phía gần đường nhất – gồm có bếp, một khu ngồi ăn nho nhỏ (không hẳn là một phòng), và phòng tắm. Mặc dù mọi thứ vẫn rất gọn gàng nhưng trông ngôi nhà dường như chưa thay đổi gì trong suốt mấy năm rồi.
Lúc quay lại phòng chính, cô dừng lại ở phòng ngủ của anh và liếc vào bên trong. Cô lại thấy những bức ảnh chụp dưới nước trang trí trên tường. Ngoài ra, còn có một tấm bản đồ lớn chụp bờ biển Bắc Carolina treo ngay trên đầu giường anh, đánh dấu địa điểm của gần năm trăm chiếc tàu đắm. Nhìn về phía kệ đầu giường, cô thấy bức ảnh một người phụ nữ lồng trong khung. Để ý cho chắc chắn là Garrett vẫn đang ở ngoài kia lau rửa bếp nướng, cô bước vào để nhìn cho kỹ.
Khi chuyện đó xảy ra, Catherine hẳn là khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Giống như những bức ảnh khác treo trên tường, trông nó như thể Garrett đã tự tay chụp, và cô tự hỏi không biết nó được đóng khung trước hay sau vụ tai nạn. Nhấc tấm ảnh lên, cô thấy Catherine thật hấp dẫn – nhỏ bé hơn cô một chút – với mái tóc vàng ươm chấm vai. Mặc dù bức ảnh hơi sạn và trông như thể được sao lại từ một bức ảnh nhỏ hơn, cô vẫn nhìn thấy đôi mắt của Catherine. Xanh lục sẫm và gần như mắt mèo, nó khiến cô ấy có một vẻ kỳ lạ và dường như cặp mắt đó đang nhìn cô chằm chằm. Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống, đảm bảo là nó được đặt đúng góc độ như trước. Quay đi rồi mà cô vẫn có cảm giác như thể Catherine đang quan sát từng cử động của mình vậy.
Lờ đi cảm giác đó, cô nhìn đến tấm gương gắn vào chiếc tủ ngăn kéo của anh. Ngạc nhiên thay, ở đó cũng chỉ thấy một tấm ảnh nữa có Catherine. Bức ảnh chụp Garrett và Catherine đang đứng trên sàn Happenstance, cười rất tươi. Vì chiếc thuyền trông như vừa mới được khôi phục, cô đoán rằng bức ảnh hẳn đã được chụp trước khi cô ấy mất vài tháng.
Biết là anh có thể vào nhà bất cứ lúc nào, cô ra khỏi phòng ngủ, cảm thấy hơi tội lỗi vì chưa gì đã sục sạo khắp nơi. Cô bước tới chỗ mấy cái cửa trượt bằng kính nối phòng chính với hiên và mở ra. Garret đang rửa cái vỉ bếp nướng, anh mỉm cười với cô khi nghe thấy tiếng cô bước ra. Cô sải bước tới rìa hiên nơi anh đang làm và tựa mình vào một thanh chắn, chân bắt chéo.
“Anh đã chụp tất cả những bức ảnh treo trên tường đấy à?” cô hỏi.
Anh đưa mu bàn tay lên hất tóc buông trên mặt. “Vâng. Có thời tôi mang máy ảnh theo hầu hết những chuyến đi lặn. Tôi đã treo hầu hết ở cửa hàng, nhưng vì nhiều quá nên tôi nghĩ nên treo một số bức ở đây.”
“Trông chuyên nghiệp lắm.”
“Cảm ơn cô. Nhưng tôi nghĩ chất lượng của chúng là nhờ số lượng lớn mà tôi đã chụp. Cô phải xem tất cả những tấm ảnh không được rửa ra cơ.”
Vừa nói, Garrett vừa giơ cái vỉ nướng lên. Mặc dù nhiều chỗ vẫn bị ám đen, nhưng trông nó có vẻ dùng được rồi, và anh đặt nó sang một bên. Anh với lấy một túi than và ném vài cục vào trong cái bếp nướng trông như đã ba mươi năm tuổi, dùng tay sao cho chắc là chúng đã được dàn đều ra. Đoạn anh đổ thêm một ít dung dịch mồi lửa và tưới từng cục một lúc cho thấm.
Cô nói bằng giọng trêu chọc y như lúc nãy. “Anh biết không, giờ người ta dùng bếp nướng bằng khí propane rồi.”
“Tô biết, nhưng tôi thích làm theo cách mà chúng tôi đã làm khi lớn lên. Hơn nữa, thế này thì mùi vị sẽ ngon hơn. Nấu ăn bằng khí propane khác gì nấu trong nhà.”
Cô mỉm cười. “Và anh đã hứa đãi tôi món thịt bò ngon nhất mà tôi từng được ăn đấy nhé.”
“Cô sẽ được toại nguyện. Tin tôi đi.”
Dùng xong lọ đựng dung dịch mồi lửa, anh đặt nó bên cạnh túi than. “Tôi để vài phút cho ngấm đã. Cô có muốn uống gì không?’”
Theresa hỏi, “Anh có gì?”
Garrett hắng giọng. “Bia, soda, hoặc rượu vang cô mang theo.”
“Bia có vẻ được đấy.”
Garrett nhấc túi than và lọ đựng dung dịch mồi lửa lên, cất vào cái hòm đựng đồ của thuỷ thủ cũ kỹ đặt cạnh nhà. Sau khi phủi sạch cát khỏi giày, anh bước vào nhà, để ngỏ cái cửa trượt.
Trong lúc anh đi, Theresa quay ra nhìn khắp bãi biển. Lúc này mặt trời đang lặn, hầu hết mọi người đều đã ra về, số ít còn ở lại thì đang chạy bộ hoặc đi bộ. Dù không đông nhưng trên bãi biển vẫn còn hơn chục người đi ngang qua căn nhà trong lúc anh đi vào.
“Anh có bao giờ thấy ngán cảnh có ngần ấy người xung quanh không?” cô hỏi khi anh quay lại.
Anh đưa bia cho cô. “Không hẳn. Mà tôi cũng đâu có ở đây nhiều đến thế. Thường thì lúc tôi về nhà bãi biển đã khá vắng rồi. Còn mùa đông thì chẳng có ma nào ngoài đó cả.”
Trong một lúc, cô tưởng tượng ra cảnh anh đang ngồi trên sàn tàu, ngắm nhìn mặt biển, một mình như mọi khi. Garrett thò tay vào túi và lôi ra một hộp diêm. Anh châm lửa cho mấy cục than, lùi lại khi ngọn lửa bùng lên. Gió nhẹ thổi làm ngọn lửa nhảy múa vòng tròn.
“Than bắt đầu cháy rồi, tôi chuẩn bị làm bữa tối đây.”
“Tôi giúp được gì không?”
“Chẳng có việc gì mấy cả,” anh đáp. “Nhưng nếu cô may mắn thì có lẽ tôi sẽ chia sẻ công thức bí mật với cô.”
Cô hếch đầu lên và nhìn anh đầy tinh quái. “Anh có biết là anh đang đặt tiêu chuẩn hơi cao cho món thịt bò này không?”
“Tôi biết. Nhưng tôi có niềm tin.”
Anh nháy mắt với cô, cô bật cười rồi đi theo anh vào trong bếp. Garrett mở cái tủ ngăn kéo và lôi ra vài củ khoai tây. Đứng trước bồn rửa, anh rửa tay trước rồi rửa khoai tây. Sau khi bật lò lên, anh bọc mấy củ khoai trong giấy bạc và đặt lên giá.
“Tôi có thể làm gì?”

“Tôi đã bảo rồi, không có việc gì nhiều đâu. Tôi nghĩ tôi xử lý được hầu hết việc này. Tôi đã mua xa lát đóng gói sẵn rồi, và chẳng còn thứ gì khác trong thực đơn cả.”
Theresa đứng sang một bên trong lúc Garrett cho nốt củ khoai tây cuối cùng vào lò và lôi món xa lát ra khỏi tủ lạnh. Từ khoé mắt, anh liếc nhìn cô trong lúc trút xa lát ra một cái bát. Điều gì ở cô khiến anh đột nhiên muốn ở gần cô hết mức có thể vậy nhỉ? Vừa tự hỏi, anh vừa mở tủ lạnh và lôi những miếng thịt bò mà anh đã nhờ cửa hàng cắt cho buổi tối nay. Anh mở cái tủ ngăn kéo bên cạnh tủ lạnh ra và lấy nốt những thứ cần thiết. Gom lại xong, anh đặt mọi thứ xuống bên cạnh Theresa.
Cô mỉm cười thách thức anh. “Nào, món thịt bò này có gì đặc biệt đến thế?”
Tĩnh trí lại, anh rót chút rượu mạnh vào một cái bát nông. “ Có vài điều. Trước hết, cô phải có vài miếng phi lê dày như thế này. Không phải lúc nào cửa hàng cũng cắt dày thế đâu, vì vậy cô phải yêu cầu riêng. Rồi cô ướp một chút muối, tiêu, bột tỏi, rồi đem ngâm rượu mạnh trong lúc than bốc.”
Anh làm như vừa nói, và lần đầu tiên kể từ lúc cô gặp anh, trông anh ở đúng độ tuổi của mình. Dựa trên những điều anh vừa nói với cô, anh phải thua cô ít ra là bốn tuổi.
“Đó là bí mật của anh à?”
“Mới chỉ là khởi đầu thôi,” anh hứa hẹn, chợt nhận thấy trông cô mới đẹp làm sao. “Ngay trước khi đặt chúng lên vỉ nướng, tôi sẽ cho một ít chất làm mềm thịt. Phần còn lại là cô sẽ nướng thế nào, không phải là chúng được ướp gia vị gì.”
“Anh nói nghe cứ như đầu bếp chính hiệu vậy.”
“Không, không hẳn thế. Tôi làm một số món khá ngon, nhưng dạo này tôi không nấu nướng nhiều. Lúc về đến nhà, tôi thường có tâm trạng muốn thứ gì đó không mất công sức lắm.”
“Tôi cũng thế đấy. Nếu không phải vì Kevin thì tôi nghĩ mình cũng chẳng còn nấu nướng gì nhiều.”
Lúc này, đã làm xong món thịt bò, anh lại đi tới chỗ tủ, lấy một con dao rồi trở lại bên cạnh cô. Anh lấy hai quả cà chua trên bệ bếp và bắt đầu thái hạt lựu.
“Nghe có vẻ như cô và Kevin rất thân thiết.”
“Đúng thế. Tôi chỉ hy vọng sẽ tiếp tục như vậy. Giờ nó sắp sang tuổi dậy thì rồi, và tôi lo là khi lớn hơn nó sẽ muốn ở bên tôi ít đi.”
“Là tôi thì tôi chẳng lo nhiều thế đâu. Nghe cách cô nói về thằng bé thì tôi nghĩ là hai mẹ con sẽ vẫn luôn thân thiết thôi.”
“Tôi hy vọng là vậy. Giờ, nó là tất cả những gì tôi có – tôi không biết phải làm gì nếu nó đẩy tôi ra khỏi cuộc đời nó. Tôi có vài người bạn, con trai họ lớn hơn nó một chút, và họ bảo tôi là điều đó không tránh được.”
“Tôi chắc là nó sẽ thay đổi một chút. Ai chẳng thế, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không nói chuyện với cô nữa.”
Cô ngoái lại nhìn anh. “Anh đang nói dựa theo kinh nghiệm hay chỉ đang nói điều tôi muốn nghe đấy?”
Anh nhún vai, lại ngửi thấy mùi nước hoa của cô. “Tôi chỉ đang nhớ lại những gì tôi đã trải qua với bố tôi. Bố con tôi vẫn luôn thân thiết khi tôi lớn lên, và đến khi tôi bắt đầu vào trung học thì điều đó vẫn chẳng thay đổi. Tôi bắt đầu làm những việc khác đi và gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện suốt.”
“Tôi hy vọng với tôi cũng vậy,’’ cô nói.
Trong lúc việc chuẩn bị vẫn tiếp tục, một sự im lặng thanh bình bao trùm lên họ. Một việc đơn giản như đứng cạnh cô thái cà chua cũng làm vơi bớt nỗi lo lắng mà anh vẫn cảm thấy cho tới tận lúc này. Theresa là người phụ nữ đầu tiên Garrett mời tới nhà, và anh nhận ra rằng có cái gì đó thật dễ chịu khi cô ở đây.
Khi đã xong xuôi đâu đấy, Garret trút cà chua vào cái bát đựng xa lát và lau tay vào khăn giấy. Rồi anh cúi xuống để dọn chai bia thứ hai.
“Cô có muốn thêm chai nữa không?”
Cô hớp nốt số bia còn lại trong chai, ngạc nhiên không hiểu sao mình lại uống nhanh đến thế. Cô gật đầu, đặt cái chai rỗng lên quầy bếp. Garrett vặn nắp và đưa cho cô một chai khác, rồi mở một chai cho mình. Theresa thả lỏng người tựa vào quầy bếp, và khi cô cầm lấy cái chai, có gì đó trong cách cô đứng khiến anh cảm thấy thật quen thuộc: nụ cười nở trên môi, có lẽ vậy, hoặc cái liếc của cô trong lúc cô nhìn anh đưa chai bia lên miệng. Anh lại nhớ tới buổi chiều mùa hè lười nhác đó bên Catherine, khi anh trở về nhà vào bữa trưa khiến cô ngạc nhiên – một ngày mà mỗi khi hồi tưởng lại dường như đầy những điềm báo … nhưng làm sao mà anh có thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra? Họ đã đứng trong bếp, y như anh và Theresa đang làm lúc này.
“Anh có thể thấy là em đã ăn rồi,” Garrett nói trong lúc Catherine đứng trước cái tủ lạnh đang mở.
Catherine liếc nhìn anh. “Em không đói lắm,” cô nói. “Nhưng em khát. Anh có muốn một ít trà đá không?”
“Trà nghe có vẻ hay đấy. Em có biết là thư đã đến rồi hay chưa?”
Catherine gật đầu trong lúc lôi cái bình trà ở ngăn trên cùng ra. “Nó ở trên bàn ấy.”
Cô mở tủ chén với lấy hai cái cốc. Sau khi đặt cốc đầu lên quầy bếp, cô đang rót cốc thứ hai thì nó trượt khỏi tay cô.
“Em không sao đấy chứ?” Garrett bỏ lá thư xuống, lo lắng.
Catherine vọc tay lên tóc, ngượng ngùng, đoạn cúi xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh vỡ. “Em cảm thấy hơi chóng mặt một tí ấy mà. Em sẽ ổn thôi.”
Garret lại gần cô và bắt đầu giúp cô dọn dẹp. “Em lại bị ốm à?”
“Không, nhưng có lẽ sáng nay em đã ở ngoài quá lâu.”
Anh im lặng một lúc trong khi nhặt thuỷ tinh vỡ lên.
“Em có chắc là anh nên quay lại làm không? Tuần qua khá là vất vả cho em rồi.”
“Em sẽ ổn thôi mà. Hơn nữa, anh biết là anh còn nhiều việc phải làm ở đó.”
Mặc dù cô nói đúng, nhưng cuối cùng, khi quay lại làm việc, anh cứ có cảm giác rằng có lẽ anh không nên nghe theo lời cô.
Anh nặng nhọc nuốt vào, chợt nhận ra sự yên lặng trong gian bếp. “Tôi đi xem than thế nào đã,” anh nói, cần phải làm một việc gì đó, bất cứ việc gì. “ Hy vọng là sắp bốc rồi.”
“Tôi dọn bàn trong lúc anh đi xem nhé?”
“Được. Hầu hết những thứ cô cần đều có ở ngay đây này.”
Sau khi chỉ cho cô nơi tìm những thứ cần thiết, anh đi ra ngoài, ép mình bớt căng thẳng và gạt bỏ những ký ức ma mị ra khỏi đầu. Ra tới chỗ bếp nướng, anh kiểm tra than, dồn tâm trí vào công việc trước mắt. Gần trắng rồi, chỉ cần thêm vài phút nữa là được, anh đoán. Anh lại tới chỗ cái hòm của thuỷ thủ, và lần này lôi ra một cái ống bễ nhỏ cầm tay. Anh đặt nó lên thanh chắn bên cạnh bếp nướng và hít một hơi sâu. Không khí ngoài biển thật trong lành, gần như khiến người ta say lòng, và lần đầu tiên anh chợt nhận ra rằng dù mấy phút trước còn mường tượng thấy Catherine nhưng anh vẫn thấy vui vì Theresa đang ở đây. Thật ra là anh thấy hạnh phúc, một điều mà lâu lắm rồi anh mới lại cảm thấy.
Không chỉ ở cách họ cư xử ăn ý, mà còn ở những việc nhỏ nhặt mà Theresa đã làm. Cách cô cười, cách cô nhìn anh, thậm chí cả cách cô nắm lấy tay anh buổi chiều hôm nay – bắt đầu có cảm giác như thể anh đã biết cô lâu hơn so với thực tế. Anh tự hỏi liệu có phải vì cô giống Catherine ở rất nhiều điểm hay là vì bố anh nói đúng về chuyện anh cần dành chút thời gian cho một người khác.
Trong lúc anh đi ra ngoài, Theresa dọn bàn ăn. Cô đặt một ly rượu vang bên cạnh mỗi cái đĩa và lục tìm trong tủ ngăn kéo vài món đồ bằng bạc. Bên cạnh mấy cái thìa dĩa là hai ngọn nến kèm giá cắm nhỏ. Tự hỏi liệu như thế có hơi quá không, rồi cô vẫn quyết định đặt chúng lên bàn. Cô sẽ để tùy anh châm hay không châm, Garret bước vào đúng lúc cô vừa sửa soạn xong.
“Chúng ta có vài phút. Cô muốn ngồi ngoài kia trong lúc đợi không?”
Theresa cầm chai bia của cô lên và đi theo anh ra ngoài. Như đêm trước, gió vẫn thổi, nhưng còn xa mới mạnh bằng. Cô ngồi xuống ghế, Garret ngồi ngay bên cạnh, hai chân bắt chéo. Cái áo sơ mi mỏng của anh làm lộ rõ làn da rám đậm, Theresa quan sát anh trong khi anh nhìn ra ngoài mặt biển. Cô nhắm mắt lại một lát, lâu lắm rồi mới cảm nhận được mình đang sống rõ rệt như thế này.
“Tôi cá là từ nhà cô ở Boston không có quang cảnh như thế này,” anh lên tiếng giữa khoảng im lặng đột ngột.
“Anh nói đúng” cô nói. “Chỗ tôi không có. Tôi sống trong một căn hộ. Bố mẹ tôi nghĩ là tôi điên vì chọn sống ở trung tâm. Họ nghĩ tôi nên sống ở ngoại ô.”
“Tại sao cô không làm thế?”
“Tôi đã từng sống ở đó, trước khi ly hôn. Nhưng giờ thì sống ở trung tâm thuận lợi hơn nhiều. Tôi chỉ mất vài phút là tới chỗ làm, trường của Kevin thì ở ngay góc đường bên cạnh, và tôi chưa bao giờ phải đi ra đường cao tốc trừ phi rời khỏi thành phố. Hơn nữa, tôi muốn điều gì đó khác đi sau khi cuộc hôn nhân của tôi kết thúc. Tôi không thể chịu được ánh mắt của hàng xóm sau khi họ biết David đã ra đi.”
“Ý cô là sao?”
Cô nhún vai, giọng dịu lại. “Tôi không bao giờ kể với ai trong số họ là tại sao chúng tôi chia tay. Tôi chỉ nghĩ đó không phải là chuyện của họ.”
“Đúng thế mà.”
Cô ngừng một lát, nhớ lại. “Tôi biết thế, nhưng trong tâm trí họ, David là người chồng tuyệt vời. Anh ta đẹp trai, thành đạt, và họ không muốn tin rằng anh ta đã làm bất cứ việc gì sai trái. Ngay cả khi chúng tôi còn bên nhau, anh ta cư xử như thể mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi không hề biết chút nào về việc anh ta ngoại tình cho đến phút cuối cùng.”
Cô quay sang anh, vẻ mặt thảm não. “Như người ta thường nói, vợ luôn là người biết sau cùng.”
“Làm sao cô phát hiện ra?”
Cô lắc đầu. “Tôi biết là nghe thì cũ rích, nhưng tôi phát hiện ra nhờ nhân viên tiệm giặt khô, chứ không phải ai khác. Khi tôi đi lấy quần áo cho anh ta, nhân viên tiệm giặt đưa cho tôi mấy cái biên lai ở trong túi. Một cái là của một khách sạn ở khu trung tâm. Và nhìn vào ngày tháng tôi biết rằng anh ta đã về nhà vào buổi tối hôm đó, vậy là chắc chuyện xảy ra chỉ mất buổi chiều. Khi tôi đưa nó ra chất vấn thì anh ta chối bay, nhưng qua cái cách mà anh ta nhìn tôi, tôi biết là anh ta đang nói dối. Cuối cùng, toàn bộ sự việc vỡ lở, và tôi đệ đơn xin ly hôn.”
Garrett lặng im lắng nghe, để cô nói hết, tự hỏi làm sao cô lại phải lòng một kẻ có thể làm điều đó với cô. Như đọc được suy nghĩ của anh, cô nói tiếp:
“Anh biết không, David là một trong những người đàn ông có thể nói bất cứ điều gì anh cũng tin. Tôi nghĩ thậm chí anh ta cũng tin vào hầu hết những điều mà anh ta nói với tôi. Chúng tôi gặp nhau hồi đại học, và tôi bị choáng ngợp bởi những thứ anh ta dựng lên về bản thân. Anh ta thông minh, quyến rũ, và tôi như lên mây khi thấy anh ta thích một người như tôi. Hồi đó, tôi còn là một con bé vừa từ Nebraska tới, còn anh ta chẳng giống với bất kỳ ai tôi từng gặp. Và khi chúng tôi kết hôn, tôi cứ ngỡ là mình đã có một cuộc đời như trong tiểu thuyết. Nhưng tôi đoán đó là điều xa vời nhất với suy nghĩ của anh ta. Sau này tôi phát hiện ra rằng chỉ năm tháng sau khi cưới anh ta đã ngoại tình lần đầu tiên.”

Cô ngừng lại một lát, Garrett bèn nhìn xuống chai bia của anh. “Tôi không biết phải nói gì.”
“Anh không nên nói gì cả,” cô nói với vẻ dứt khoát. “Nó kết thúc rồi, và như tôi đã nói ngày hôm qua, điều duy nhất mà tôi mong muốn ở anh ta lúc này là hãy làm một người cha tốt của Kevin.”
“Cô nói nghe có vẻ dễ dàng quá.”
“Tôi không có ý thế. David đã làm tổn thương tôi ghê gớm, tôi đã phải mất mấy năm và mấy đợt trị liệu với một bác sĩ giỏi để được như thế này. Tôi đã học được nhiều điều từ bác sĩ trị liệu của tôi, và tôi cũng rút ra nhiều điều về chính mình trong thời gian đó. Một lần, khi tôi lảm nhảm rằng anh ta là một tên đểu cáng như thế nào, bà ấy đã chỉ ra rằng nếu tôi cứ tiếp tục bám lấy nỗi tức giận của mình thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục điều khiển được tôi, và tôi không muốn chấp nhận điều đó. Vì thế tôi đã để chuyện đó qua đi.”
Cô nhấp một hớp bia nữa. Garrett nói: “Cô còn nhớ bác sĩ điều trị nói gì khác nữa không?”
Cô nghĩ một lúc, rồi mỉm cười yếu ớt. “Thật ra là bà ấy có nói. Bà ấy bảo rằng nếu có khi nào tôi gặp một người làm tôi nghĩ tới David thì tôi nên quay đầu xách dép chạy lên đồi đi cho xong.”
“Tôi có làm cô nghĩ tới David không?”
“Chẳng chút mảy may. Anh khác David một trời một vực.”
“Thế thì tốt,” anh nói với một vẻ nghiêm túc giả hiệu. “Ở xứ này chẳng có nhiều đồi đâu, cô biết đấy. Cô sẽ phải chạy một quãng đường dài lắm.”
Cô cười khúc khích, Garrett liền ngó cái bếp nướng. Thấy than đã được, anh hỏi, “Cô đã sẵn sàng nướng thịt bò chưa?”
“Anh sẽ bật mí với tôi phần còn lại của công thức bí mật chứ?”
“Rất sẵn lòng,” anh nói khi họ đứng dậy khỏi ghế. Ở trong bếp, anh tìm lọ làm mềm thịt và rắc một chút lên mặt thịt bò. Rồi, nhấc hai miếng phi lê bò ra khỏi rượu, anh rắc thêm một chút lên cả các cạnh. Anh mở tủ lạnh và lôi một cái túi ni lông nhỏ ra.
“Đó là cái gì vậy?” Theresa hỏi.
“Là mỡ - phần chất béo của miếng thịt bò vẫn luôn bị lọc ra ấy. Lúc mua, tôi đã bảo người bán thịt giữ lại một chút.”
“Nó để làm gì thế?”
“Rồi cô sẽ thấy,” anh nói.
Sau khi quay lại chỗ bếp nướng với hai miếng thịt bò và cái kẹp thịt, anh đặt chúng lên thanh chắn bên cạnh ống bễ. Rồi, cầm cái ống bễ lấy ra lúc nãy lên, anh bắt đầu thổi lớp tro ra khỏi những cục than, vừa làm vừa giải thích với cô.
“Một phần trong việc nướng một món thịt bò ngon tuyệt là phải đảm bảo rằng than luôn nóng. Cô dùng cái ống bễ này để thổi tro đi. Làm vậy thì sẽ không còn thứ gì cản trở hơi nóng.”
Anh đặt cái vỉ nướng trở lại bếp, để nó nóng trong khoảng một phút rồi dùng một cái kẹp gắp thịt bò lên đó. “Cô thích thịt bò thế nào?”
“Tai tái thôi.”
“Với miếng thịt bò cỡ này, nướng mỗi mặt khoảng mười một phút.”
Cô nhướng mày. “Anh rất kỹ tính trong toàn bộ công việc này đúng không?”
“Tôi đã hứa đãi cô món thịt bò hảo hạng mà, và tôi nhất định phải làm được.”
Trong khoảng thời gian ngắn nướng thịt, Garrett liếc nhìn sang Theresa. Có gì đó thật gợi cảm ở dáng người in trên nền mặt trời đang lặn của cô. Bầu trời đang ngả màu cam, và thứ ánh sáng ấm nóng đó khiến cô xinh đẹp một cách đặc biệt, khiến đôi mắt nâu của cô sẫm lại. Tóc cô bay bay như trêu ngươi trong cơn gió đêm.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Anh trở nên căng thẳng khi nghe thấy giọng cô, và chợt nhận ra rằng mình chưa hề nói gì từ lúc bắt đầu nướng thịt.
“Tôi chỉ đang nghĩ chồng cũ của cô quả là một gã đần,” anh nói, quay sang cô, và thấy cô mỉm cười. Cô vỗ nhẹ vào vai anh.
“Nhưng nếu vẫn còn là vợ anh ta thì bây giờ tôi đâu có ở đây với anh.”
“Và nếu vậy,” anh nói, vẫn còn cảm thấy cái chạm tay của cô, “sẽ thật đáng tiếc.”
“Đúng thế,” cô nhắc lại, mắt họ gặp nhau trong thoáng chốc. Cuối cùng Garrett quay đi và với lấy miếng mỡ. Anh hắng giọng:
“Tôi nghĩ là chúng ta đã sẵn sàng cho việc này rồi.”
Anh lấy phần mỡ đã được cắt thành nhiều mẩu nhỏ, đặt chúng lên trên than, ngay bên dưới hai miếng thịt bò. Rồi anh cúi xuống thổi cho đến khi chúng cháy bùng.”
“Anh đang làm gì thế?”
“Lửa từ mỡ bò sẽ làm khô nước và giữ cho miếng thịt được mềm. Đó chính là lý do cô dùng cái kẹp thịt chứ không phải dĩa.”
Anh ném thêm vài miếng mỡ nữa lên than và lặp lại quá trình đó. Nhìn quanh, Theresa nhận xét:
“Ngoài này yên ả thật. Tôi có thể hiểu vì sao anh lại mua chỗ này.”
Hoàn tất việc cần làm, anh hớp một ngụm bia nữa cho đỡ khát. “Có gì đó ở biển khiến người ta cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao rất nhiều người tới đây để nghỉ ngơi.”
Cô quay sang anh. “Nói cho tôi biết đi, Garrett, anh nghĩ gì khi ở ngoài này một mình?”
“Rất nhiều chuyện.”
“Có gì cụ thể không?”
Tôi nghĩ về Catherine, anh muốn nói vậy nhưng lại thôi.
Anh thở dài, “Không, không hẳn. Có lúc tôi nghĩ về công việc, có lúc tôi nghĩ về những địa điểm mới mà tôi muốn khám phá khi đi lặn. Những khi khác tôi lại mơ ước dong thuyền đi thật xa và để lại mọi thứ đằng sau.”
Cô nhìn anh chăm chú trong lúc anh nói đến câu cuối. “Anh có thể làm điều đó thật không? Lái thuyền đi xa và không bao giờ trở lại ấy?”
“Không rõ, nhưng tôi thích nghĩ là mình có thể. Không giống cô, ngoài bố ra, tôi không còn người thân nào khác, và ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ ông sẽ hiểu. Ông và tôi giống nhau rất nhiều, và tôi nghĩ rằng nếu không phải vì tôi thì chắc là ông đã bỏ đi từ lâu rồi.”
“Nhưng như thế khác nào chạy trốn?”
“Tôi biết.”
“Tại sao anh lại muốn làm vậy?” cô gặng hỏi, không hiểu sao đã biết trước câu trả lời. Thấy anh không đáp lại, cô ngả lại gần và nói nhẹ nhàng.
“Garrett, tôi biết là chẳng liên quan gì đến tôi cả, nhưng anh không thể chạy trốn khỏi những chuyện đã trải qua.” Cô mỉm cười trấn an anh. “Mà hơn nữa, anh có quá nhiều thứ có thể đem lại cho ai đó.”
Garret vẫn im lặng, nghĩ về điều cô vừa nói, tự hỏi làm sao cô lại có thể biết chính xác phải nói gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn như vậy.
Vài phút sau, những âm thanh duy nhất xung quanh họ từ đâu đó vẳng tới. Garrett lật miếng thịt bò, và chúng kêu xèo xèo trên bếp nướng. Cơn gió nhẹ buổi tối khiến cho cái chuông gió nơi xa xôi nào đó kêu vang. Những con sóng cuộn vào bờ, tạo nên chuỗi ì ầm êm dịu, liên tiếp.
Tâm trí Garrett mải nhớ lại hai ngày vừa qua. Anh nghĩ về khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô, những giờ họ ở trên con thuyền Happenstance, và lúc đi dạo trên bãi biển trưa nay, khi anh kể với cô về Catherine lần đầu tiên. Sự căng thẳng mà anh cảm thấy lúc trước giờ đây gần như tan biến, và khi họ đứng bên nhau trong buổi chiều tà đang ngả về đêm, anh có cảm giác rằng buổi tối hôm nay còn có gì đó hơn thế mà chẳng ai trong hai người muốn thừa nhận.
Ngay trước khi món thịt bò sẵn sàng, Theresa đi vào trong làm nốt phần việc còn lại để chuẩn bị bàn ăn. Cô lấy khoai tây ra khỏi lò, gỡ lớp giấy bạc và đặt lên mỗi đĩa một củ. Tiếp theo là món xa lát, cô đặt nó vào giữa bàn cùng với một vài thứ nước xốt thấy ở cánh tủ lạnh. Cuối cùng, cô đặt muối, hạt tiêu, bơ và hai cái khăn ăn lên. Vì trong nhà đang tối dần nên cô bật đèn bếp lên, nhưng thế có vẻ quá sáng. Cô lại tắt đi. Bị thôi thúc, cô xông xáo đi châm nến, rồi lùi ra xa bàn để xem liệu thế có hơi quá không. Nghĩ rằng trông cũng có vẻ ổn, cô nhấc chai rượu lên và đang đặt nó lên bàn thì Garrett đi vào.
Sau khi đóng cái cửa trượt lại, Garrett nhìn thấy những gì cô đã làm. Bếp tối om, chỉ có những ngọn lửa nhỏ bé trỏ thẳng lên trời, và ánh sáng ấm áp đó khiến Theresa trông thật đẹp. Mái tóc sẫm màu của cô trông thật bí ẩn trong ánh nến, còn mắt cô dường như bắt trọn những ngọn lửa đang vờn múa. Trong một lúc, không nói lên lời, tất cả những gì Garret có thể làm chỉ là nhìn cô, và trong chính giây phút đó anh đã biết chính xác điều mình cứ cố gắng tự phủ nhận suốt từ đầu.

“Tôi nghĩ thêm vào mấy thứ này cũng đẹp mắt đấy chứ,” cô nói khẽ.
“Tôi nghĩ cô nói đúng.”
Họ vẫn tiếp tục nhìn nhau từ hai phía của căn phòng, trong một lúc cả hai đều tê liệt trước điềm báo về những triển vọng xa xôi. Rồi Theresa liếc nhìn đi chỗ khác.
“Tôi không tìm thấy đồ mở rượu,” cô nói, tóm lấy một chuyện gì để nói.
“Để tôi đi lấy,” anh nói nhanh. “Tôi không hay dùng, vì thế có lẽ nó đã bị bỏ quên trong cái ngăn kéo nào đó rồi.”
Anh mang hai đĩa thịt bò ra bàn, rồi đi tới chỗ cái tủ ngăn kéo. Lục tìm vào tận trong cùng đống đồ dùng nhà bếp mới thấy cái mở chai, anh liền mang nó ra bàn. Bằng vài động tác dễ dàng anh đã mở được cái chai và rót một lượng vừa đủ vào mỗi ly. Rồi, ngồi xuống, anh dùng cái kẹp thịt gắp thịt vào đĩa của mỗi người.
“Thời điểm quyết định đây,” cô nói trước khi cắn miếng đầu tiên. Garret mỉm cười trong lúc nhìn cô nếm thử. Theresa ngạc nhiên đầy thích thú khi phát hiện ra rằng ngay từ đầu anh đã nói đúng.
“Garret, ngon quá đi mất,” cô nói thành thật.
“Cảm ơn cô.”
Những ngọn nến cháy lụi dần khi buổi tối chậm rãi trôi qua, và Garrett nói với cô tới hai lần rằng anh rất mừng vì tối nay cô đã tới. Cả hai lần Theresa đều cảm thấy có gì đó nhói lên sau gáy, cô phải nhấp một hớp rượu để xua tan cảm giác đó.
Ngoài kia, biển vẫn chậm rãi dâng thuỷ triều lên cao, những con sóng triều bị điều khiển bởi vầng trăng lưỡi liềm dường như chẳng biết từ đâu hiện ra.
Sau bữa tối, Garrett đề xuất đi dạo trên bờ biển một lần nữa. “Ban đêm biển đẹp lắm,” anh bảo vậy. Khi cô đồng ý, anh liền dọn hai cái đĩa và bộ dao dĩa bằng bạc khỏi bàn để vào bồn rửa.
Họ rời khỏi bếp và đi ra ngoài. Garrett đóng cánh cửa sau lưng lại. Đêm thật êm dịu. Họ bước xuống hiên nhà, đi qua một đụn cát nhỏ và đặt chân lên bãi biển.
Ra tới mặt nước, họ lặp lại những việc làm như lúc trưa, cởi giày và để lại trên bãi biển, vì chẳng còn ai khác quanh đó cả. Họ bước đi chậm rãi, kề bên nhau. Garrett nắm lấy tay cô khiến cô ngạc nhiên. Cảm nhận được hơi ấm của anh, Theresa thoáng tự hỏi rằng không biết sẽ thế nào nếu để anh chạm vào thân thể cô, nấn ná trên làn da cô. Ý nghĩ đó khiến có gì đó bên trong cô thắt lại, và khi liếc nhìn anh, cô tự hỏi liệu anh có biết cô đang nghĩ gì không.
Họ tiếp tục sải bước, cả hai đều đang ngắm màn đêm. “Lâu rồi tôi chưa có một đêm như thế này,”cuối cùng Garrett lên tiếng, giọng anh nghe như đang hồi tưởng.
“Tôi cũng thế,” cô nói.
Cát dưới chân họ đã nguội. “Garrett này, anh có nhớ lần đầu tiên anh rủ tôi đi thuyền không?” Theresa hỏi.
“Có.”
“Sao anh lại rủ tôi đi cùng anh?”
Anh nhìn cô vẻ tò mò. “Ý cô là sao?”
“Ý tôi là trông anh như thể đã hối hận ngay lúc vừa nói ra điều đó ấy.”
Anh nhún vai. “Tôi không chắc ‘hối hận’ có phải là từ mà tôi sẽ dùng không. Tôi nghĩ tôi đã ngạc nhiên khi mời như vậy, nhưng tôi không hối hận.”
Cô cười. “Anh chắc chứ?”
“Vâng, chắc chắn. Cô phải nhớ rằng tôi chưa từng rủ ai đi ra biển suốt ba năm nay. Khi cô bảo cô chưa từng đi thuyền ra biển – tôi nghĩ phần nào đó tôi cũng chợt nhận thấy là tôi đã chán lúc nào cũng đi về một mình rồi.”
“Ý anh là tôi đã tới đúng lúc đúng chỗ à?”
Anh lắc đầu. “Tôi không định nói khiến cô nghe ra như thế. Tôi muốn đưa cô đi cùng tôi – tôi không nghĩ là mình sẽ mời nếu đó là người khác. Hơn nữa, toàn bộ chuyện này hoá ra lại tốt đẹp hơn rất nhiều so với tôi tưởng. Hai ngày vừa qua là những ngày vui vẻ nhất mà lâu lắm rồi tôi mới có.”
Cô cảm thấy ấm lòng khi nghe anh nói vậy. Trong khi bước đi, cô cảm thấy anh từ từ di chuyển ngón cái, vẽ những vòng tròn nhỏ lên da cô. Anh nói tiếp.
“Cô có từng nghĩ rằng chuyến đi nghỉ của mình sẽ thành ra thế này không?”
Cô ngập ngừng, quyết rằng chưa phải lúc để nói cho anh biết sự thật.
“Không.”
Họ lăng lẽ đi bên nhau. Còn vài người khác nữa trên bãi biển, mặc dù họ ở xa đến mức Theresa không nhìn rõ gì trừ mấy cái bóng.
“Cô có nghĩ sẽ quay lại đây không? Ý tôi nói là trong một kỳ nghỉ khác ấy?”
“Tôi không biết nữa. Sao nào?”
“Vì tôi hơi hy vọng là cô sẽ quay lại.”
Cô có thể nhìn thấy những bóng đèn dọc theo một cái cầu tầu ở đằng xa. Cô lại cảm thấy bàn tay anh chuyển động trên tay cô.
“Nếu tôi quay lại anh có làm bữa tối đãi tôi nữa không?”
“Tôi sẽ nấu bất cứ món gì cô muốn. Miễn là thịt bò.”
Cô khẽ cười. “Thế thì tôi sẽ xem xét. Tôi hứa đấy.”
“Thế nếu thêm cả buổi học lặn có bình dưỡng khí nữa thì sao?”
“Tôi nghĩ Kevin sẽ thích khoản đó hơn tôi.”
“Vậy thì đưa nó đi cùng.”
Cô liếc anh. “Anh không phiền chứ?”
“Không hề. Tôi muốn gặp nó mà.”
“Tôi cược là anh sẽ thích nó.”
“Tôi biết.”
Họ bước đi trong im lặng, cho đến khi Theresa buột miệng nói, “Garrett… tôi hỏi anh một chuyện được không?”
“Được.”
“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ kỳ cục, nhưng…”
Cô ngừng một lát, anh liền nhìn cô với vẻ dò hỏi. “Sao?”
“Việc tồi tệ nhất anh từng làm là gì?”
Anh cười ngất. “Ở đâu ra ý tưởng đó vậy?”
“Tôi chỉ muốn biết thôi. Tôi vẫn luôn muốn hỏi mọi người câu đó. Nó cho tôi biết mọi người thật sự là như thế nào.”
“Việc tồi tệ nhất à?”
“Việc cực kỳ tồi tệ ấy.”
Anh nghĩ một lúc. “Tôi đoán việc tệ nhất tôi làm là khi đám bạn và tôi đi chơi vào một tối tháng Mười hai – chúng tôi đang uống rượu và la ó ầm ĩ thì xe chạy tới một con phố được trang trí toàn bằng đèn Giáng sinh. Ừm, chúng tôi đã dừng xe lại và ngay tại đấy tháo trộm hết những bóng đèn tháo được.”
“Anh không làm thế chứ?”
“Chúng tôi đã làm vậy. Bọn tôi có năm đứa, chúng tôi nhét những cái đèn Giáng sinh ăn cắp đó lên xe tải. Và chúng tôi để trơ lại mấy sợi dây – đó là phần tệ hại nhất. Trông như thể yêu tinh Grinch đã ghé qua con phố đó. Chúng tôi ở đấy gần hai tiếng, cười ầm ĩ về việc mình đã làm. Con phố từng được miêu tả trên báo chí như một trong những con phố trang trí đẹp nhất của thành phố, và khi chúng tôi làm xong việc đó … tôi không thể tưởng tượng ra những người đó sẽ nghĩ gì. Hẳn là họ phải tức điên lên.”
“Thật kinh khủng.”
Anh lại cười. “Tôi biết. Nghĩ lại tôi biết chuyện đó thật kinh khủng. Nhưng vào lúc ấy, nó lại rất nhộn.”
“Thế mà lúc này, tôi cứ ngỡ anh là người tử tế…”
“Tôi là người tử tế mà.”
“Anh là con yêu tinh Grinch thì có.” Cô lại gặng hỏi tiếp vì tò mò. “Vậy anh và các bạn anh còn làm gì khác nữa không?”
“Cô thật lòng muốn biết à?”
“Vâng.”
Anh bắt đầu đãi cô chuyện về những tai nạn thời mới lớn khác – từ vụ xát xà phòng cửa kính xe tới vụ ném những cuộn giấy vệ sinh khắp xung quanh nhà các cô bạn gái cũ. Anh còn kể có lần đang đi hẹn hò thì thấy một người bạn lái xe đi bên cạnh. Người bạn đó ra hiệu cho anh hạ cửa kính xuống, anh bèn làm theo – và ngay lập tức bạn anh phóng một quả tên lửa bằng chai vào trong xe anh và nó nổ ngay cạnh chân anh.
Hai mươi phút sau anh vẫn đang kể chuyện, cô thì vô cùng thích thú. Cuối cùng, khi anh ngừng kể, anh hỏi cô đúng câu đã khơi mào cho cuộc trò chuyện này.

“Ồ, tôi chưa bao giờ làm những chuyện như anh cả,” cô nói gần như e lệ. “Lúc nào tôi cũng là một cô gái ngoan.”
Anh lại cười, cảm tưởng như mình đang bị xỏ mũi – nhưng lại không thấy phiền gì – và biết tỏng là cô không hề nói thật.
Họ đi hết chiều dài của bãi biển, kể cho nhau nghe thêm những câu chuyện hồi nhỏ. Trong khi anh kể, Theresa cố gắng tưởng tượng ra anh hồi thanh niên, tự hỏi mình sẽ nghĩ gì về anh nếu gặp anh hồi đại học. Cô có thấy anh hấp dẫn như bây giờ không, hay là cô sẽ vẫn mê mệt David? Cô muốn tin rằng cô sẽ đánh giá đúng những điểm khác biệt giữa hai người, nhưng liệu cô có làm thế không? David hồi đó có vẻ hoàn hảo mà.
Họ dừng lại một lát và nhìn ra mặt biển. Anh đứng sát bên cô, vai họ gần chạm nhau.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Garrett hỏi.
“Tôi chỉ đang nghĩ là sự im lặng khi ở bên anh thật thú vị.”
Anh mỉm cười. “Còn tôi thì đang nghĩ rằng tôi đã kể với cô quá nhiều chuyện mà tôi chẳng kể với ai bao giờ.”
“Có phải là vì anh biết tôi sẽ trở lại Boston và không kể được với ai khác không?”
Anh cười lặng lẽ. “Không, không phải như thế.”
“Thế thì là gì?”
Anh nhìn cô với vẻ tò mò. “Cô không biết sao?”
“Không.”
Cô cười khi nói vậy, gần như thách anh dám nói tiếp. Anh tự hỏi làm thế nào để lý giải cái điều mà đến bản thân cũng còn thấy khó hiểu. Rồi, sau một hồi lâu suy ngẫm, anh nói khẽ:
“Tôi đoán là vì tôi muốn cô biết tôi là người thế nào. Vì nếu cô thật sự hiểu về tôi, và vẫn muốn dành thời gian bên tôi…”
Theresa không nói gì, nhưng cô hiểu rõ điều mà anh đang cố diễn đạt. Garrett nhìn đi chỗ khác.
“Tôi xin lỗi vì chuyện đó. Tôi không có ý làm cô cảm thấy không thoải mái.”
“Điều đó đâu có làm tôi thấy không thoải mái,” Theresa nói. “Tôi rất vui vì anh đã nói vậy…”
Cô ngừng lại. Một lát sau họ lại chầm chậm bước đi.
“Nhưng cô không cảm thấy giống như tôi.”
Cô quay sang nhìn anh. “Garrett… tôi…’’ cô nói nhỏ dần.
“Không, cô không cần phải nói gì cả…”
Cô không để anh nói hết. “Có, tôi phải nói. Anh muốn một câu trả lời, và tôi muốn trả lời cho anh.” Cô ngừng lại, nghĩ cách diễn đạt tốt nhất. Rồi, hít một hơi sâu: “Sau khi David và tôi chia tay, tôi đã trải qua một thời kỳ khủng khiếp. Và ngay khi nghĩ là mình đã vượt qua được, tôi đã bắt đầu hẹn hò trở lại. Nhưng những người đàn ông mà tôi gặp… tôi không biết nữa, có vẻ như thế giới đã thay đổi trong lúc tôi lập gia đình. Họ đều muốn nhận, nhưng chẳng ai muốn cho cả. Tôi đoán là tôi thấy chán ngán đàn ông nói chung rồi.”
“Tôi không biết phải nói gì…”
“Garrett, nếu mà tôi nghĩ anh cũng như thế thì tôi đã không nói với anh chuyện này. Tôi nghĩ anh khác họ một trời một vực. Và điều đó làm tôi hơi sợ. Vì nếu tôi nói với anh rằng tôi quan tâm đến anh nhiều đến mức nào… thì theo một cách nào đó, tôi cũng đang tự nói với mình điều ấy. Và nếu làm thế thì tôi nghĩ rằng tôi lại đang mở lòng mình ra để nhận lấy tổn thương.”
“Tôi sẽ không bao giờ làm cô tổn thương,” anh nói nhẹ nhàng.
Cô dừng lại không bước nữa và bắt anh phải đối diện với cô. Cô nói khẽ.
“Tôi biết anh tin là thế, Garrett. Nhưng anh vẫn đang phải đương đầu với những bóng ma của quá khứ ba năm trước. Tôi không biết liệu anh đã sẵn sàng để đi tiếp hay chưa, và nếu anh vẫn chưa thì tôi sẽ là người bị tổn thương.”
Những lời lẽ đó đã điểm trúng huyệt, và phải mất một lúc anh mới trả lời được. Garrett bắt cô nhìn vào mắt anh.
“Theresa… từ lúc chúng ta gặp nhau… tôi không biết…”
Anh ngừng lại, nhận ra rằng không tài nào diễn đạt được những cảm xúc của mình bằng lời.
Thay vì vậy, anh đưa tay lên và chạm một ngón vào một bên má cô, lướt xuống nhẹ nhàng đến mức có cảm giác như thể một cái lông vũ chạm vào da cô vậy. Lúc anh chạm vào cô, cô nhắm mắt lại, và, dù bản thân còn hoài nghi, cô vẫn cứ để cho cảm giác râm ran đó lan toả khắp cơ thể, khiến cho cổ và hai bầu ngực cô nóng ran lên.
Nó khiến cô cảm thấy mọi thứ đều bắt đầu trôi tuột đi hết, và đột nhiên cô cảm thấy tới đây là đúng. Bữa tối mà họ cùng ăn với nhau, cuộc dạo chơi trên bãi biển, cái cách anh đang nhìn cô lúc này – cô không thể tưởng tượng ra bất cứ điều gì tốt đẹp hơn việc đang xảy ra vào chính lúc này.
Những con sóng cuộn lên bãi biển, làm ướt chân họ. Cơn gió hè oi nồng thổi qua tóc cô, càng tăng thêm cảm giác về cái đụng chạm của anh. Ánh trăng mang đến cho mặt biển vẻ rực rỡ phi phàm, trong khi bóng mây trùm lên bãi biển, khiến khung cảnh dường như phi thực.
Họ nhượng bộ cho mọi thứ đã hình thành kể từ lúc họ gặp nhau. Cô ngả vào người anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, còn anh buông bàn tay cô ra. Rồi, chậm rãi vòng cả hai tay ôm lấy cô, anh kéo cô vào lòng và nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Đoạn, hơi nhích ra để nhìn cô, anh lại hôn cô dịu dàng. Cô cũng hôn lại anh, cảm thấy bàn tay anh vuốt ngược lên trên lưng, rồi dừng lại ở mái tóc cô, vọc những ngón tay vào trong đó.
Họ cứ đứng đó quấn lấy nhau, hôn nhau dưới ánh trăng, suốt một lúc lâu, không ai buồn để ý xem có người nào nhìn thấy không. Cả hai đều đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi, và cuối cùng, khi rời nhau ra, họ nhìn nhau đắm đuối. Rồi, lại nắm lấy tay anh, Theresa đưa anh trở về nhà.
Khi họ vào tới trong nhà, mọi thứ cứ như mơ. Garrett lại hôn cô ngay khi đóng cửa lại, lần này cuồng nhiệt hơn, và Theresa cảm thấy cơ thể cô run lên vì háo hức. Cô đi vào bếp, cầm lấy hai cây nến trên bàn và dẫn anh tới phòng ngủ. Cô đặt hai cây nến lên bàn giấy của anh, còn anh lấy bao diêm từ trong túi ra, châm nến trong lúc cô đi tới chỗ cửa sổ và buông rèm.
Khi cô quay lại, Garrett đang đứng cạnh cái bàn giấy. Đứng sát lại gần, cô đưa tay vuốt ve ngực anh, cảm nhận những bắp thịt chắc nịch dưới làn áo, phó mặc cho khao khát nhục cảm của mình. Nhìn vào mắt anh, cô cởi cúc áo của anh và từ từ kéo nó qua người anh. Nâng cánh tay anh lên, cô lôi tuột nó qua đầu và ngả vào người anh, nghe tiếng nó rơi xuống sàn. Cô hôn lên ngực anh, rồi cổ anh, run lên khi tay anh di chuyển về phía trước ngực áo cô. Nhường chỗ cho anh, cô ngả ra sau trong khi anh chậm rãi lần xuống phía dưới, thận trọng cởi từng nút áo.
Khi chiếc áo của cô đã mở hết, anh lướt tay ra sau lưng cô và kéo cô vào lòng, cảm nhận sức nóng của làn da cô trên da mình. Anh hôn cổ cô và cắn nhẹ vào dái tai cô trong lúc tay vuốt ve sống lưng cô. Môi cô hé mở, cảm nhận sự dịu dàng trong sự đụng chạm của anh. Những ngón tay anh dừng lại ở áo ngực của cô, anh tháo nó ra bằng một cú xoắn thành thạo khiến cô thở dốc. Rồi, vẫn tiếp tục hôn, anh kéo cái dây áo tuột khỏi vai cô, giải phóng cho bộ ngực của cô.
Anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên hai bầu ngực cô, lần lượt từng bên một, và cô ngửa đầu ra sau, cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh và sự ẩm ướt của miệng anh mỗi khi chạm vào người cô.
Cô nín thở khi chạm vào cúc quần jean của anh. Lại nhìn vào mắt anh, cô mở cái cúc, rồi từ từ kéo khoá xuống. Vẫn nhìn anh, cô đưa tay lên vuốt ve quanh eo anh, nhẹ nhàng lướt móng tay phía trên rốn anh, rồi kéo mạnh cạp quần anh. Nó hơi nới ra, anh bèn lùi lại một lát để cởi. Rồi, lại bước tới để hôn cô, anh bế cô trên tay và dịu dàng đưa cô đi qua căn phòng, đặt cô lên giường.
Nằm bên anh, cô lại đưa tay vuốt ve khắp ngực anh, giờ đã ướt mồ hôi, và cảm thấy bàn tay anh nhẹ nhàng di chuyển tới quần jean của cô. Anh mở cúc và nhổm lên một chút, cô cởi nó ra, từng ống một, trong lúc hai bàn tay anh vẫn tiếp tục khám phá cơ thể cô. Cô mơn trớn lưng anh và cắn nhẹ vào cổ anh, lắng nghe tiếng thở trở nên gấp gáp. Anh bắt đầu cởi chiếc quần lót rộng trong lúc cô cũng cởi quần chíp của mình, và cuối cùng, khi cả hai đều đã loã thể, họ ghì chặt lấy nhau.
Dưới ánh nến, cô thật đẹp. Lưỡi anh lướt giữa hai bầu ngực của cô, xuống tận bụng, rồi qua rốn, và lại ngược lên. Tóc cô bắt ánh nến, sáng lấp lánh, làn da cô mềm mại và mời gọi khi họ quấn chặt lấy nhau. Anh cảm thấy bàn tay cô trên lưng anh, kéo anh sát lại hơn.
Thay vì thế anh lại tiếp tục hôn lên cơ thể cô, lần này không hối hả nữa. Anh áp một bên mặt lên bụng cô và nhẹ nhàng cọ xát lên đó. Râu trên cằm anh cọ xát vào da cô, cảm giác thật gợi tình, và cô nằm ngửa trên giường, hai tay vọc vào tóc anh. Anh tiếp tục cho đến khi cô không chịu nổi nữa, rồi anh nhích lên và lặp lại như vậy với ngực cô.
Cô kéo anh lên với cô, ưỡn lưng trong lúc anh chậm rãi di chuyển bên trên. Anh hôn lên tay cô, từng ngón một, và cuối cùng, khi họ hoà làm một, cô nhắm mắt lại thở dài một tiếng. Hôn dịu dàng, họ làm tình với nỗi đam mê bị kìm nén suốt ba năm trời.
Hai cơ thể chuyển động thật ăn khớp, người nọ hiểu thấu những nhu cầu của người kia, người nọ cố gắng làm cho người kia thoả mãn. Garrett hôn cô gần như không nghỉ, sự ẩm ướt của miệng anh cứ lưu lại mãi ở mỗi nơi nó chạm đến, và cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rực lên cơn thôi thúc ngày càng tăng của một điều gì đó tuyệt vời. Khi cuối cùng nó cũng xảy ra, cô bấm mạnh những ngón tay của mình vào lưng anh, nhưng vào khoảnh khắc nó kết thúc, một cơn khác lại bắt đầu hình thành, và cô lên đỉnh nhiều lần liên tiếp, hết lần này tới lần khác. Khi họ ngừng làm tình, Theresa đã mệt nhoài, cô bèn vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô nằm nghỉ bên cạnh anh, tay anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, và cô nhìn những ngọn nến từ từ cháy đến tận đế, hồi tưởng lại khoảnh khắc mà họ vừa chia sẻ với nhau.
Họ nằm bên nhau suốt đêm, làm tình hết lần này tới lần khác, ôm chặt lấy nhau sau đó. Theresa ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, cảm thấy thật tuyệt vời, còn Garrett ngắm nhìn cô trong lúc cô ngủ cạnh. Ngay trước khi ngủ thiếp đi, anh dịu dàng gạt tóc ra khỏi mặt cô, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Trời sắp hửng thì Theresa mở mắt, bằng trực giác, cô nhận ra là anh đã đi. Nằm trên giường, cô quay sang tìm anh. Không thấy anh, cô nhổm dậy và đi tới tủ quần áo của anh, tìm một cái áo choàng tắm. Quấn nó quanh người, cô rời khỏi phòng ngủ và liếc về phía bóng tối của gian bếp. Không có ở đó. Cô ngó vào phòng khách, nhưng cũng không thấy anh, và đột nhiên cô biết chính xác là anh đang ở đâu.
Bước ra ngoài, cô thấy anh đang ngồi trên ghế, chỉ mặc mỗi quần lót và áo rét chui đầu màu xám. Quay lại, nhìn thấy cô, anh mỉm cười.
“Đằng này.”
Cô đi về phía anh, và anh ra hiệu cho cô ngồi lên lòng mình. Anh vừa hôn vừa kéo cô vào lòng, và cô vòng tay ôm cổ anh. Rồi, cảm thấy có gì đó không ổn, cô lùi lại, chạm vào má anh.
“Anh ổn chứ?”
Một lúc sau anh mới trả lời.
“Ừ,” anh nói nhỏ, không nhìn cô.
“Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu, vẫn không nhìn vào mắt cô, cô bèn xoay anh lại, bắt anh phải đối diện với cô. Cô nói dịu dàng:
“Trông anh có vẻ hơi… buồn.”
Anh cười yếu ớt nhưng không nói gì.
“Anh buồn vì chuyện đã xảy ra à?”
“Đâu có,” anh nói. “Không đâu. Anh không hề hối tiếc gì về chuyện đó cả.”
“Vậy thì là gì?”
Anh không trả lời, mắt lại lảng đi chỗ khác.
Cô nói nhẹ nhàng. “Anh ra đây vì Catherine phải không?”
Anh đợi một lúc, không trả lời, rồi nắm lấy tay cô. Cuối cùng, anh cũng nhìn vào mắt cô.
“Không. Anh không ra đây vì Catherine,” anh nói, gần như thì thầm. “Anh ra đây vì em.”
Rồi, với sự dịu dàng khiến cô nghĩ tới một đứa bé, anh nhẹ nhàng kéo cô sát lại và ôm cô mà chẳng nói gì nữa, không buông cô ra cho đến lúc bầu trời bắt đầu sáng lên và có người đầu tiên xuất hiện trên bãi biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận