Ngụy Hàn nâng bàn tay đang truyền dịch của Đổng Tây lên rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, anh không biết nói gì, cũng không biết làm gì bây giờ, chỉ là, đau lòng.
***
Ngụy Hàn vẫn nhìn theo bóng cô nhưng vừa thấy cô như người mất hồn mà bước xuống lòng đường trong khi đèn xanh vẫn bật thì anh mới giật mình chạy về phía cô, không ngừng thét lớn gọi cô, nhưng cô chẳng hề nghe và vẫn ngơ ngẩn cúi đầu bước đi. Tiếng kèn xe vang lên in ói cũng là lúc đánh thức Ngụy Hàn, anh biết rằng, quyết định vừa rồi của mình là sai lầm, buông tay cô như thế, anh thề rằng chẳng bao giờ lặp lại nữa. Cũng như lúc này đây, anh thấy cô nghiêng đầu nhìn thấy nguy hiểm nhưng vẫn không tìm chịu nhích chân, bản thân anh cố chạy đến đấy, nhưng đã quá muộn màng. Chân anh như bị chôn tại chỗ khi trong mắt là hình ảnh một chiếc xe taxi màu xanh tông thẳng vào người con gái ấy, cô ngã xuống lòng đường, bất động.
"Tiểu Tây!"
Quả tim nơi lồng ngực cũng muốn ngừng đập vào thời khắc đó, anh nhìn cô ngã xuống mặt đường thì không biết làm gì hơn. Ngụy Hàn cố sức chạy nhanh hơn nữa về phía trước rồi khụy xuống đỡ người cô dậy, không có bất kì phản ứng nào, mi mắt bất động, chưa khi nào anh sợ hãi đến vậy, sợ rằng mình chỉ cần chạy chậm một giây thôi thì đã có thể mất cô bất kì lúc nào. Anh như kẻ điên mà ôm cô gào thét.
"Tiểu Tây! Tiểu Tây! Em tỉnh lại đi! Tiểu Tây!"
Giây phút này đây, cả thế giới có biết rằng anh đã đau đớn như thế nào khi ôm cô trong lòng mà gào, mà thét nhưng không hề nhận được hồi âm. Anh đã phải trải qua nhiều nỗi đau, thế mà cảm giác nghĩ rằng sẽ mất cô lại khiến anh như trượt chân té ngã xuống vực thẳm không thấy đáy...
*****
Không biết đã bao lâu anh đứng đợi ở ngoài phòng cấp cứu, cũng không biết những ai đã đi qua. Anh hiện tại chỉ bị hình ảnh vừa rồi ám ảnh đến từng tri giác, đôi khi lại ngỡ là mình vừa tỉnh mộng. Đến lúc Lương Ứng Nhiên chạy vào mà Ngụy Hàn vẫn chưa thể tỉnh táo.
"Anh Ngụy? Cô Đổng làm sao vậy?"
Ngụy Hàn không trả lời, chỉ lặng thinh ngồi đó thất thần. Lương Ứng Nhiên nhìn dáng vẻ chưa từng có này của người trước mặt, áo vest đã bị ném sang ghế bên cạnh, trên áo sơ mi vẫn còn lấm tấm máu tươi, vết máu đã khô như minh chứng rằng chuyện xảy ra là sự thật.
Đúng lúc này điện thoại của Lương Ứng Nhiên lại reo, anh nhìn dãy số lạ rồi đến một góc nghe máy, sau khi người bên kia hỏi vài câu, Lương Ứng Nhiên quay nhìn Ngụy Hàn vẫn còn đang ngồi như người mất hồn ở đó, anh đành đi lại dè dặt hỏi: "Anh Ngụy! Nhà hàng lúc sáng anh bảo tôi đặt chỗ gọi lại nói..."
"Hủy đi!"
Vốn dĩ anh đặt nhà hàng là vì cô, giờ cô đang nằm ở trong đó, anh còn tâm trạng để nói đến chuyện này nữa sao.
Lương Ứng Nhiên 'Vâng' một tiếng rồi nói vài câu đã có thể giải quyết chuyện đơn giản đó. Chưa đầy năm phút sau, điện thoại Lương Ứng Nhiên lại reo, lần này là cửa hàng hoa gọi đến hỏi tại sao đã tối như vậy mà chưa đến lấy hoa. Lương Ứng Nhiên không dám hỏi đến Ngụy Hàn nữa nên tự ý quyết định dặn dò người bán hoa.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ từ trong phòng bước ra, ông gỡ khẩu trang nhìn Ngụy Hàn đang căng thẳng đến hai mắt đỏ ngầu.
"Cũng may lực tông không mạnh lắm nên cô Đổng không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng ống quyển chân trái bị nứt xương nên phải bó bột. Ngoài ra mấy vết trầy xướt trên người không có gì đáng ngại. Hiện giờ cô Đổng đã được chuyển vào phòng hồi sức. Ngụy Tổng đừng quá lo lắng."
"Cảm ơn bác sĩ."
Lương Ứng Nhiên giúp Ngụy Hàn nói câu này, còn Ngụy Hàn đã không còn ở đó. Anh đi thẳng đến phòng hồi sức rồi đẩy cửa vào. Sau đó tiến đến bên giường bệnh nắm chặt tay Đổng Tây.
"Tiểu... Tây..."
Anh vén mớ tóc mai dính chặt vào trán cô, vuốt ve gương mặt nhợt nhạt không lấy giọt máu của cô. Ngụy Hàn nâng bàn tay đang truyền dịch của Đổng Tây lên rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, anh không biết nói gì, cũng không biết làm gì bây giờ, chỉ là, đau lòng.
Khi Đổng Tây tỉnh dậy thì đã trưa ngày hai ngày sau, cô mơ màng mở mắt đã nhìn thấy ngay ánh mắt trìu mến của Ngụy Hàn. Đổng Tây mệt mỏi nhắm mắt lại không thèm mở mắt nữa, anh cũng không nói gì chỉ để cho cô ngủ. Đến chiều, Đổng Tây không thể ngủ được nữa, cô lại mở mắt, người bên cạnh vẫn là Ngụy Hàn, cô lại nhắm mắt, nhưng lần này anh lại hỏi han.
"Em có thấy chỗ nào khó chịu không Tiểu Tây?" Cô vẫn im lặng không thèm lên tiếng, Ngụy Hàn thở dài, chạm tay vào má cô, nhỏ giọng dịu dàng: "Anh xin lỗi, nhưng em có thể nghe anh giải thích được không?" Anh rõ ràng thấy hai hàng nước mắt đua nhau chảy xuống hai bên thái dương của cô, Ngụy Hàn càng đau xót, anh giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: "Tiểu Tây! Nghe anh nói đi. Không phải như em thấy đâu... Cô ta..."
"Tôi rất mệt."
Cắt ngang lời giải thích của anh bằng một câu lạnh lùng hơn tảng băng ngàn năm. Ngụy Hàn không nói về vấn đề đó nữa, chỉ sợ làm cô kích động.
"Vậy thì em nghỉ ngơi đi."
Cả buổi tối, cô không ngủ được, anh cũng không ngủ mà ngồi đó trông chừng cô, khẽ khàng lau những dòng nước mắt liên tục tuôn rơi, nhưng càng lau, nó càng chảy nhiều hơn. Đến nửa đêm, nước mắt đã ướt đẫm gối nằm mà Đổng Tây vẫn không chịu mở mắt, Ngụy Hàn đành bất lực lên tiếng.
"Em đừng khóc nữa, có giận thì mắng chửi anh đi, đánh chết anh cũng được, em đừng khóc nữa mà Tiểu Tây."
Lời khẩn khiết nghe sao mà ai oán, nghe tựa như nước hồ phẳng lặng, nhưng vẫn không thể nào làm êm ấm lại trái tim đã bị anh bóp nghẹt, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
"Tiểu Tây! Anh xin em, đừng khóc nữa mà... Là lỗi của anh, em đừng như vậy nữa có được không?"
Nước mắt lăn dài, lau mãi không hết, như trái tim vỡ vụn không thể nào lành lặn. Tối đó, anh đã ngồi suốt đêm bên cạnh cô, tựa hồ chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tâm Di mới nhận được tin tức từ Lương Ứng Nhiên nên đã vội vã đến ngay bệnh viện, mấy ngày nay Ngụy Hàn bỏ hết công việc ở công ty cho Lương Ứng Nhiên giải quyết nên anh chàng trợ lí ấy cũng chưa kịp báo cho Từ Tâm Di, cộng với việc thấy cô thức trắng đêm trông nom Tiểu Niệm nên anh cũng không nỡ để cô quá lo lắng. Đến sáng hôm nay anh mới thu xếp được công việc mà đến đón Từ Tâm Di đến bệnh viện. Trên đường đi, Từ Tâm Di không hề nhìn mặt của người lái xe dù một cái. Lương Ứng Nhiên thấy vậy nên mới giải thích.
"Chỉ vì thấy cô Đổng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm nên anh mới..."
Từ Tâm Di liền cắt ngang, trút hết nỗi bực bội lên người anh: "Nếu vậy thì anh đừng có mà báo cho tôi biết nữa." Đổng Tây nhập viện hơn hai ngày mới cho cô biết, Ngụy Hàn thì lo chăm sóc Đổng Tây nên không cần nói đến đi, còn Lương Ứng Nhiên... Từ Tâm Di vừa nghĩ đã giận.
"Tâm Di... Chỉ vì anh thấy Tiểu Niệm không khỏe, em thức suốt mấy đêm chăm sóc con bé, nếu trước đó anh còn nói về việc cô Đổng, chắc em sẽ chết vì mệt mất. Với lại cô Đổng đã có anh Ngụy."
Người bên kia im lặng, trên tay Tiểu Niệm đã thức giấc, cọ quậy tay chạm vào má của Từ Tâm Di rồi quay sang thấy Lương Ứng Nhiên nên cười khanh khách. Anh nghe tiếng cười giòn giã đó liền quay sang, mỉm cười với đứa trẻ nhỏ, con bé lại thích anh, đưa tay về phía anh. Nhưng lúc này Lương Ứng Nhiên không thể bế được, anh vô tình đưa mắt về phía Từ Tâm Di, cô thờ ơ lãng sang nơi khác.
Cô thật bất lực, cả con ruột của cô cũng âm thầm đứng về phe của người đàn ông đó.
Đến bệnh viện, vừa nhìn thấy Đổng Tây nằm trên giường, Từ Tâm Di đã bế Tiểu Niệm bước nhanh lại cạnh giường.
"Dâu Tây! Mình là Tâm Di..."
Đổng Tây mở mắt nhìn Từ Tâm Di, thấy bóng dáng Ngụy Hàn phía sau, cô chau mày rồi nhẹ giọng nói, cũng chẳng biết là nói với Từ Tâm Di hay là với Ngụy Hàn.
"Mình không muốn nhìn thấy anh ta!"
"Tiểu Tây!" Anh kích động bước lên. Lương Ứng Nhiên liền ngăn lại, anh ta cố tìm một lí do tốt nhất để giải quyết tình hình lúc này: "Anh Ngụy. Vừa rồi bác sĩ điều trị có tìm anh, hay là chúng ta qua đó xem thế nào, cứ để cô Đổng ở đây, dù sao cũng có Tâm Di chăm sóc rồi."
Cửa phòng khép lại, Đổng Tây mới thở phào nhẹ nhõm. Từ Tâm Di lo lắng chạm tay vào mu bàn tay đã xanh xao do truyền dịch, giọng cô đầy quan tâm: "Cậu làm gì mà ra nông nổi này? Có chuyện gì thì cũng phải nghe anh ấy giải thích, cậu nhìn anh Ngụy đi, cả quầng thâm mắt cũng hiện rõ vậy rồi."
Chuyện Đổng Tây bị xe tông là do bắt gặp Ngụy Hàn ân ái cùng người phụ nữ khác, Từ Tâm Di đã được Lương Ứng Nhiên nói đại khái lại. Nhưng với những gì Từ Tâm Di hiểu, người lạnh lùng như Ngụy Hàn hẳn là không bao giờ để xảy ra những chuyện vô bổ đó.
"Mình muốn ra viện."
"Cậu như thế này mà ra viện cái gì?"
"Mình không sao..." Cô nhìn xuống chân trái đã được bó bột của mình: "Chẳng qua chỉ là nứt xương chân thôi..." Còn tất cả những vết thương còn lại đều nằm ở trái tim.
"Dâu Tây... Bác sĩ nói phải kiểm tra toàn diện một lần nữa mới chắc chắn cậu không sao. Bây giờ ở đây đi được không? Về nhà cũng phải đối mặt, hay là ở lại đây, mình cùng Tiểu Niệm ở lại cùng cậu."
Thấy bạn mình lo lắng như vậy, Đổng Tây cũng không cố chấp nữa nên đành thuận ý Từ Tâm Di, nhưng cô tuyệt đối không hề muốn Ngụy Hàn chăm sóc mình, có anh ở bên, cô chỉ thấy mình tội nghiệp thêm thôi.
"Đừng để anh ta vào phòng mình, nếu vậy mình sẽ ở lại."
Một khi Đổng Tây đã quyết định thì không ai có thể cản, Từ Tâm Di chỉ còn cách chấp nhận rồi đi truyền đạt đến Ngụy Hàn. Khi nghe Từ Tâm Di nói, anh cũng không có phản ứng gì, đứng bên ngoài cửa kính nhìn Đổng Tây đã nhắm hờ mắt, anh biết, cô không hề ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy anh.
Buổi chiều đó Từ Tâm Di ở lại bệnh viện, Ngụy Hàn cũng yên tâm phần nào, phòng bệnh rộng rãi hai giường, đủ để Từ Tâm Di vừa lo cho Đổng Tây vừa có thể chăm sóc Tiểu Niệm thật tốt. Lương Ứng Nhiên lái xe đưa Ngụy Hàn về nhà, lúc anh bước xuống xe, Lương Ứng Nhiên ngồi trong xe nhìn theo Ngụy Hàn thường ngày luôn bình tĩnh trước mọi khó khăn giờ lại mệt mỏi như thế, anh chỉ biết thở dài. Định vòng xe lại thì mới nhớ ra mình có thứ chưa đưa, anh liền mở cốp xe, vội cầm theo hai hộp gì đó bước nhanh xuống xe rồi đuổi theo.
"Anh Ngụy!" Lúc Ngụy Hàn quay lại, Lương Ứng Nhiên đã đưa cái hộp bên tay trái ra: "Cái này tôi nhặt ở phòng làm việc của anh, là quà của cô Đổng tặng anh." Lương Ứng Nhiên lại đưa cái hộp nhung đen bên tay phải cho Ngụy Hàn: "Còn cái này là quà anh đã dặn họ làm để kịp tặng cô Đổng."
Ngụy Hàn cầm lấy hai hộp quà rồi rảo bước đi vào nhà, cửa vừa mở đã thấy Đậu trắng và Đậu đen chạy ra vây lấy chân anh. Anh ngồi xuống sofa, tháo cà vạt ra ném một bên rồi nhìn xuống hộp quà màu tím đó. Một lát anh lại mở nắp hộp ra, bên trong là những mảnh thủy tinh vỡ, chen vào đó là những vỏ sò mộc mạc, Ngụy Hàn cầm một vỏ sò màu đen lên, chỉ là một vỏ sò bình thường mà vào bàn tay của cô nói lại đẹp đẽ như thế này. Trên đó khắc mỗi chữ 'Hàn', còn có những kí tự rất lạ, anh nhìn mãi mà không ra, nhìn nét chữ đã biết là tự tay cô khắc, cô còn dùng màu tô lên chúng, mỗi vỏ mỗi màu khác nhau. Ngụy Hàn lại nhìn xuống mấy vỏ sò đó, lại cầm thêm một cái màu đen lên, trên đó khắc chữ 'Tây', cũng có mấy kí tự đó. Anh ghép hai vỏ sò lại với nhau, nửa mặt vỏ sò là chữ 'Hàn', nửa mặt kia là chữ 'Tây', ở khe nối hai vỏ sò là chữ 'Love Forover'.
"Tay em bị thương sao Tiểu Tây?"
"Tại em gọt trái cây không cẩn thận thôi mà..."
Cô đã từng cười thật tươi mà che giấu đôi bàn tay ở sau lưng. Lúc ấy anh cứ nghĩ rằng cô bị dao gọt trái cây làm bị thương thật, chỉ bảo cô cẩn thận hơn. Nhưng Ngụy Hàn không ngờ rằng, những vỏ sò này mới chính là nguyên nhân.
Nhìn lại hộp nhung đen tuyền bên cạnh, trong đó là một sợi dây chuyền bằng vàng trắng lóng lánh trong đêm đen. Kiểu của mặt dây chuyền là do anh cố tình bảo nhà thiết kế của công ty trang sức nổi tiếng làm ra. Món quà này, giờ thì có lẽ cô đã không muốn nhận lấy nữa rồi.
Anh giữ lấy hai vỏ sò vào lòng bàn tay thật chặt. Trong bóng đêm, một nỗi đau dâng lên trong tận đáy con tim làm anh ngột ngạt đến nỗi chỉ muốn tắt thở, trước nay anh chưa hề trải qua cảm giác này, ngay cả khi bị Kha Mễ Nhu phản bội cũng không có. Dù không ai biết, nhưng Ngụy Hàn hiểu rõ hơn ai hết, Tiểu Tây là Tiểu Tây, cô là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh. Giống như tình cảm của anh với cô, không gì có thể diễn tả được.
Khi đảm bảo tình trạng của Đổng Tây ổn định, Ngụy Hàn mới đến công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc thì điện thoại bàn đã reo, là điện thoại của thư kí bên ngoài, anh ấn nút.
"Có chuyện gì?"
"Chủ tịch, Kha tổng của tập đoàn Hoắc Kha đến tìm anh. Để cô ấy vào không ạ?"
"Ừ."
Cửa phòng mở ra, một thân hình uyển chuyển đi đến trước mặt Ngụy Hàn, cô ta nheo mắt nhìn anh, anh có vẻ lạnh lùng hơn lần gặp trước. Kha Mễ Nhu tiến đến bàn làm việc, cười duyên dáng.
"Hàn."
"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh vẫn còn giận em chuyện hôm đó sao?"
Ngụy Hàn làm vẻ không quan tâm, nhắc đến việc hôm đó, anh không kiềm được cơn giận. Quan sát sắc mặt Ngụy Hàn đúng là có biến đổi, Kha Mễ Nhu liền đi đến ngồi lên thành ghế chỗ Ngụy Hàn, tựa người vào anh, giọng cũng ỏng ẹo như xưa: "Hàn. Hôm đó em tự ý ôm hôn anh là em sai được chưa? Đừng giận mà..." Cô ta giơ ta ôm cổ Ngụy Hàn, vuốt ve chân mày cương nghị của anh.
Vốn dĩ ngày hôm đó là Kha Mễ Nhu chủ động hôn anh một cách đột ngột, anh chưa kịp xô cô ta thì Đổng Tây đã vào, anh không có lời nào để biện minh thêm nữa. Còn bây giờ, Ngụy Hàn đứng bật dậy, Kha Mễ Nhu vì thế cũng nhém tí ngã, may mà cô ta nhanh tay lẹ chân đứng vững được.
"Kha Mễ Nhu, nếu chồng cô biết cô ôm ấp tôi thế này, không biết hắn sẽ nghĩ sao đây?"
"Thành Quân ở Mĩ rất bận rộn, chẳng có thời gian lo mấy chuyện này đâu."
Môi Ngụy Hàn tạo nên nụ cười đầy khinh miệt, anh không nói gì, chỉ quay người nhìn ra khoảng trời rộng lớn ngoài kia. Kha Mễ Nhu thấy Ngụy Hàn không có phản ứng thì có phần thất vọng. Cô ta đứng phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, đúng là vẫn ấm áp như ngày nào. Bỗng như phát hiện ra điều gì, rõ ràng hôm kia dù anh có giận nhưng cũng không đến nỗi lạnh nhạt như thế, hẳn là hôm nay tâm trạng anh rất tệ, đến cả nói chuyện cũng lười biếng. Kha Mễ Nhu liền nghĩ ngay đến nét mặt biến sắc nhanh chóng khi anh nhìn thấy cô gái mặc bộ váy tím kia, không kiềm lòng được bèn dò la.
"Cô gái hôm trước là gì của anh vậy?"
"Người yêu."
Tuy không tin lắm nhưng Kha Mễ Nhu cũng không thể hoàn toàn phủ nhận rằng thái độ của Ngụy Hàn ngày hôm đó nằm ngoài dự liệu của cô.
"Cô ấy tên gì vậy?"
Không chịu được cái kiểu tra hỏi đó, anh đang rất khó chịu bởi tình trạng quan hệ với Đổng Tây, hôm nay lại bị Kha Mễ Nhu làm phiền, sắc mặt anh càng tệ.
"Liên quan gì đến cô." Nói rồi, Ngụy Hàn lại ngồi xuống bàn tiếp tục làm việc của mình. Kha Mễ Nhu bực tức nói thẳng với anh: "Hàn. Rõ ràng anh còn tình cảm với em, sao phải che giấu chứ?"
"Ai bảo tôi còn tình cảm với cô?" Anh vẫn không chịu quay đầu nhìn Kha Mễ Nhu.
Cô ta giận đến nổi chạy lại gập mạnh lap top của anh xuống mà thẳng thắn nói: "Không còn tình cảm mà anh sai người âm thầm giúp đỡ em. Nếu không có anh, hẳn là em đã kí hợp đồng với cái công ty lừa bịp đó rồi." Nhìn ra trong mắt Ngụy Hàn thật sự có ảnh hưởng, Kha Mễ Nhu càng tin chắc rằng việc mình tránh khỏi vụ lừa đảo đó là do anh giúp, cô không e dè mà nắm tay anh.
Nhìn xuống bàn tay mình, Ngụy Hàn do dự, nhưng cuối cùng anh cũng kiên quyết rút tay ra, hắng giọng tỏ ra lạnh nhạt: "Không phải tôi."
"Là anh. Em đâu ngốc tới nỗi không nghĩ ra anh chứ. Hàn... Em biết anh không thể hận em, anh còn yêu em đúng không?" Lần nữa nắm lấy tay Ngụy Hàn, cô ta nhìn thẳng vào mắt anh tìm kiếm thứ tình cảm đã đánh mất từ rất lâu.
"Tôi hận cô, rất hận."
"Em biết, em biết anh hận em, nhưng càng hận thì chứng tỏ anh càng yêu em..."
Thấy gương mặt anh đã không còn áng mây mù che kín, Kha Mễ Nhu liền lấn tới, ôm lấy cổ Ngụy Hàn, chủ động hôn lên vành môi anh thì thào: "Nếu hận em thì trả thù em đi... Em đang ở đây để anh mặc sức trả thù..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...