Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Như một giấc mơ, mỗi khi cô mở mắt, Đổng Tây đều nhìn thấy gương mặt ân cần của Ngụy Hàn ở bên cạnh, cô theo lí trí mà gọi khẽ 'Anh Hàn...', những lúc ấy nước mắt lại trào ra, cô lại thấy cảm giác chúng đều được lau sạch, hơi thở ai đó còn vương vấn trên môi cô. Có lẽ, chỉ là giấc mơ thôi.
***
Một tháng sau đó, Đổng Tây không hề nói chuyện cùng Ngụy Hàn, nhưng cô luôn bắt gặp một ánh mắt quan tâm của ai đó đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn mình, những lúc ấy, cô lại nhắm mắt không muốn phải đối mặt với anh. Vậy mà khi đã nhắm mắt, Đổng Tây luôn cảm nhận được tia nhìn của anh như xuyên thẳng vào trong phòng này, dõi theo nhất cử nhất động của cô. Không chịu nỗi được tình trạng này nữa, Đổng Tây kiên quyết đòi xuất viện, Từ Tâm Di ậm ừ không biết có nên đồng ý hay không.
Cả tháng nay cô không hề ra ngoài, như tự giam giữ lí trí lẫn trái tim mình trong căn phòng nhỏ bé này, để nó không có cách nào tha thứ cho lỗi lầm kia. Giờ thì trong người đã hoàn toàn hồi phục, Đổng Tây lại muốn thoát khỏi đây, cô biết rằng mình còn ở đây ngày nào, bóng dáng thân thuộc ấy vẫn cứ thường xuyên đứng ngoài cửa phòng nhìn cô.
Buổi tối sau khi dùng bữa xong, Đổng Tây nằm xuống giường mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ. Từ Tâm Di nói là bế Tiểu Niệm xuống căng tin bệnh viện mua chút đồ, sau tiếng đóng cửa được một lúc thì bác sĩ điều trị vào khám tổng quát cho cô, báo rằng đã không có triệu chứng gì đặc biệt, miễn cưỡng có thể ra viện. Đổng Tây nói lời cảm ơn rồi không muốn nói gì thêm, cô biết, bác sĩ là ai mời đến để xem xét tình hình của cô, có người rất không yên tâm để cô ra viện.
Lại có tiếng mở cửa, ban đầu cứ nghĩ là Từ Tâm Di quay lại, Đổng Tây cũng lười mở mắt, thực sự cô mệt quá rồi, thân thể mệt, đầu óc cũng mệt. Nhưng khi trong căn phòng im lặng, một nhịp thở hòa cùng một nhịp thở, Đổng Tây giật mình mở mắt, đúng như cô đoán, là anh.
Ngụy Hàn im lặng ngồi cạnh giường nhìn cô, anh không ngờ cô lại giận đến thế, vì không muốn để anh nhìn thấy mà lại đòi xuất viện cho bằng được. Tối nay, anh không kiềm lòng được nên phải vào đây, cả tháng qua ngày nào cũng chỉ nhìn qua lớp kính, anh thật rất khó chịu.
Đối diện với anh, Đổng Tây luôn bị thuần phục, cô cụp mi mắt xuống để không nhìn thấy sự van xin của anh. Cứ nghĩ cô sẽ không muốn nói chuyện với mình, Ngụy Hàn chỉ biết làm thế thôi, ngồi đây ngắm cô trọn đêm nay. Nào ngờ chính Đổng Tây lại chủ động nói chuyện cùng anh.
"Tại sao lại là chị ta?"
Tại sao rốt cuộc vẫn là người phụ nữ đó? Cô sợ hãi trước quá khứ, cô biết, trong lòng anh, người tên Kha Mễ Nhu đó vẫn là một mảnh kí ức không thể nào xóa nhòa.
Chỉ mới một tháng cô không nói chuyện với mình, anh cứ nghĩ như là rất lâu rồi. Nghe Đổng Tây hỏi, Ngụy Hàn nhất thời không biết làm gì, anh đã tham lam đứng ở ngoài mà nghe giọng của cô, dù đó không phải nói với mình, giờ Đổng Tây lại đối diện cùng anh, hỏi anh, anh thật sự xúc động.
Không có chút chừng chừ, anh nắm tay Đổng Tây, cô lại rụt tay lại nhìn anh nhưng rất muốn nghe câu trả lời.
"Em tuyệt đối đừng hiểu lầm, anh đối với Kha Mễ Nhu chỉ có thù hận."
"Tôi có thể tin anh sao? Chị ta từng là người anh yêu tha thiết, nay quay trở về rồi, anh liền ôm hôn như thế trước mặt tôi... Đó là thù hận sao? Anh dùng nụ hôn để thể hiện thù hận sao?"
"Anh làm chuyện gì cũng có lý do của nó, chỉ xin em hãy tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có mỗi mình em, cô ta giờ đây chẳng qua là một kẻ qua đường."
Nhìn thẳng vào mắt anh, đúng là có sự chân thành, nhưng mỗi khi nhìn anh, cô lại nhớ đến cảnh hai người họ ôm hôn nhau thắm thiết như thế, chẳng có minh chứng nào có thể nói là giữa họ là thù hận.
"Xin lỗi... Lý do của anh tôi không thể hiểu và giờ cũng không hề muốn hiểu nữa. Tôi không biết anh yêu tôi là thật hay giả, nhưng vẫn cố níu kéo anh, thậm chí tôi còn nghĩ dù anh không yêu tôi đi nữa, tôi cũng có thể chấp nhận anh yêu người phụ nữ khác, nhưng còn về Kha Mễ Nhu, tôi không thể nào hiểu được lý do tại sao anh lại có thể lần nữa yêu chị ta, một người đã từng hãm hại anh, phản bội anh."

Ngụy Hàn vẫn mặc kệ, cứ cầm lấy tay của Đổng Tây: "Anh không yêu cô ta!"
"Anh nói anh hận cô ta lắm đúng không?"
Anh không ngần ngại mà trả lời ngay: "Đúng!"
"Anh không biết sao? Có yêu mới có hận…"
"Tiểu Tây…"
Đổng Tây không muốn nghe anh nói nữa, cô cố chấp rút tay mình ra, Ngụy Hàn sợ cô đau nên buông tay.
"Ra viện tôi sẽ về nhà Di Di." Nói rồi, cô nhắm mắt lại không nói nữa, anh ngồi đó nhìn cô, hai bàn tay đã bị siết chặt đến mức máu dường như không thể lưu thông. Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, anh không chợp mắt dù một giây cho đến khi trời sáng.
Xuất viện, cô trở về nhà Từ Tâm Di sống. Cô được Từ Tâm Di đỡ xuống giường thì nằm ra đó không nhúng nhích, Từ Tâm Di đắp chăn cho Đổng Tây rồi quay đầu định đi ra cửa thì nghe tiếng của Đổng Tây phía sau.
"Đừng cho anh ta vào nhà, mình không muốn gặp anh ta nữa."
Ra phòng khách, Từ Tâm Di thấy Ngụy Hàn vẫn ngồi đó. Thấy cô ra, anh lại nhìn về phía cửa phòng im lìm ấy, rồi đứng dậy trước Từ Tâm Di.
"Tôi đã bảo bệnh viện điều hai y tá đến chăm sóc Tiểu Tây."
"Không cần đâu anh Ngụy. Dâu Tây không thích người ngoài chăm sóc cô ấy, tôi có thể lo được mà."
"Vậy thì Ứng Nhiên ở đây giúp cô."
Lương Ứng Nhiên không từ chối, ngược lại còn rất sẵn lòng. Nhưng Từ Tâm Di kiên quyết từ chối ý tốt đó. Khi Ngụy Hàn và Lương Ứng Nhiên rời đi, trước khi đóng cửa, Từ Tâm Di lại ngập ngừng nói.
"Anh Ngụy... Anh đừng đến đây nữa, Dâu tây nói không muốn gặp anh, tôi thấy tâm trạng Dâu tây không tốt, anh tạm thời chiều theo ý của Dâu tây đi."
Sắc mặt Ngụy Hàn vốn đã không tốt, giờ lại bị câu nói này mà làm cho tối tăm.

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào anh cũng muốn đến thăm Đổng Tây, nhưng khi anh đến, cô đều không chịu ra ngoài ăn cơm, Ngụy Hàn chỉ còn cách nghe theo lời cô, không đến nhà Từ Tâm Di nữa.
Ngụy Hàn không đến nhưng Lương Ứng Nhiên lại rất rãnh rỗi mà ngày nào cũng ghé qua. Như tối hôm nay, nằm trên giường được một lát, Đổng Tây lơ mơ nghe tiếng nói của Lương Ứng Nhiên ở ngoài, sau đó lại có tiếng mở cửa phòng. Đổng Tây đưa mắt nhìn, mắt liền sáng rực lên khi thấy Đậu trắng và Đậu đen đang đi vào trong phòng. Một tháng không gặp, chúng có vẻ đã cao lên một tí, lúc còn nằm viện, Đổng Tây đã có ý muốn Đậu đen và Đậu trắng ở bên cạnh mình nhưng do y tá nhất quyết không cho đem động vật vào bệnh viện, sợ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác nên Đổng Tây chỉ đành im lặng không đề cập đến tai Ngụy Hàn. Giờ gặp lại hai chú cún này, Đổng Tây không thể không kích động.
"Đậu đen... Đậu trắng..." Cô vui đến nỗi chỉ muốn trèo ngay xuống giường mà bế chúng, nhưng sau đó liền phát hiện chân mình vẫn còn chưa thể di chuyển được.
Lương Ứng Nhiên cúi xuống bế hai chú chó đặt cạnh giường Đổng Tây, anh nhìn bọn chúng rồi lại như đang ám chỉ điều gì đó: "Có lẽ không thiếu cô được."
Ý nói không rõ ràng, Lương Ứng Nhiên muốn nói là Đậu trắng và Đậu đen không thể thiếu cô được hay là một người nào đó nhờ anh truyền đạt. Đổng Tây không thèm quan tâm, cô hơi khom người xoa xoa vào cái đầu tròn trĩnh của Đậu đen: "Ngoan nào... Có nhớ chị không Đậu đen?" Đậu trắng chưa gì đã chui xuống gầm giường không chịu để Đổng Tây nựng. Đúng là mới xa có bao lâu đâu mà như vậy rồi.
Không thấy ảnh hưởng gì đến Đổng Tây, Lương Ứng Nhiên đành nói thẳng: "Lúc ở bệnh viện anh ấy đã từng nói với bác sĩ, nhưng bác sĩ không đồng ý đem động vật vào phòng bệnh, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô và gây phiền phức cho các bệnh nhân khác. Bây giờ cô về nhà rồi, anh Ngụy sợ cô Đổng buồn chán nên bảo tôi mang chúng đến cho cô, anh ấy nói Đậu đen và Đậu trắng từ khi không gặp cô thì ăn uống rất ít, có lẽ là nhớ cô."
"Cảm ơn anh đã mang chúng đến... Sau này không dám phiền anh Lương nữa. Anh bận trăm công ngàn việc mà vẫn phải đến thăm tôi, thật thì gây khó cho anh rồi."
"Cô Đổng."
"Anh Lương... Hình như trời cũng tối rồi..."
Cô đưa mắt nhìn ra màn đêm đen kịch bên ngoài cái cửa sổ nhỏ. Người bên cạnh đứng yên khá lâu sau đó đã lẳng lặng mà ra ngoài, khép cửa lại. Đêm đen thật, không lấy một vì sao, trước đây dù cảnh có buồn đến mấy thì trong lòng cô vẫn dâng trào niềm hạnh phúc to lớn, còn bây giờ, cả một chút khát khao cho tình yêu cũng chẳng tìm thấy...
Sao ơi! Chạy đâu mất cả rồi? Bỏ lại đây màn đêm cô quạnh lẻ loi ôm nỗi sầu thương nhớ mà không thể nói nên lời.
Vẫn tưởng về nhà rồi, không nhìn thấy anh nữa thì tâm trạng cô sẽ dần ổn định lại. Nào ngờ, mới có ngày thứ tám không nhìn thấy Ngụy Hàn, trái tim vốn trống rỗng của Đổng Tây càng xót xa như có hàng vạn mũi tên xuyên thấu. Cô đau lòng, trách bản thân mình nhu nhược, mối quan hệ mập mờ của họ đã trưng bày trước mắt mà cô còn hết lần này đến lần khác nghĩ rằng phải tin anh. Đổng Tây mất ngủ suốt hơn một tuần, sức khỏe ngày càng yếu đi, nhưng cô vẫn tuyệt đối không để Từ Tâm Di báo tin cho Ngụy Hàn. Giờ đây, cô rất sợ gặp anh, sợ nghe anh giải thích rồi sẽ tin anh, sợ thấy anh rồi sẽ lại mềm yếu mà quay về bên anh. Cô rất sợ.
Từ ngày xuất viện, không những không tốt lên chút nào mà sức khỏe của Đổng Tây lại càng yếu hơn, ăn uống không điều độ, lại bị mất ngủ trằn trọc cả đêm. Từ Tâm Di càng ngày càng lo lắng cho bạn mình, Đổng Tây thật giống như người mắc bệnh tương tư vậy.
"Dâu Tây à... Dậy ăn chút cháo đi được không?"
Từ Tâm Di đỡ Đổng Tây ngồi dậy tựa vào đầu giường, cô kê gối cẩn thận cho Đổng Tây rồi mang tô cháo đến. Đổng Tây nhìn thấy thức ăn thì trong người lại khó chịu nên lắc đầu: "Mình ăn không vô..."
"Cậu đấy, ăn không vô cũng phải ăn chứ... Mấy ngày nay không ăn gì rồi, tiếp tục như thế sẽ bệnh mất."

"Ừm..." Miễn cưỡng nhận lấy tô cháo, cô cho vài muỗng vào miệng mà không cảm thấy vị gì cả. Nhìn xung quanh phòng không thấy Tiểu Niệm, Đổng Tây nheo mắt tìm kiếm: "Vừa rồi mình có thấy Tiểu Niệm nằm đây mà... Đâu rồi?"
"Lúc cậu ngủ Ứng Nhiên có đến, anh ấy đưa Tiểu Niệm đi tiêm ngừa rồi."
Đổng Tây gật đầu rồi cố ăn thêm muỗng nữa, sau đó cô đặt tô xuống bàn. Từ Tâm Di giúp Đổng Tây nằm xuống, kéo chăn cẩn thận.
Đến tối, Đổng Tây lên cơn sốt, cô thấy trong người nóng hừng hực, mi mắt nặng trĩu, đầu óc quay cuồng, cả mở mắt cũng khó nhọc, mỗi hơi thở ra đều nóng như lửa. Trong lúc đó, cô cảm nhận có một bàn tay vừa ấm vừa quen áp lên trán cô, sau đó còn bón thuốc vào miệng cô từng thìa một, dùng khăn ấm lau cơ thể rực lửa của cô... Như một giấc mơ, mỗi khi cô mở mắt, Đổng Tây đều nhìn thấy gương mặt ân cần của Ngụy Hàn ở bên cạnh, cô theo lí trí mà gọi khẽ 'Anh Hàn...', những lúc ấy nước mắt lại trào ra, cô lại thấy cảm giác chúng đều được lau sạch, hơi thở ai đó còn vương vấn trên môi cô. Có lẽ, chỉ là giấc mơ thôi.
Trưa hôm sau thuốc mới hết tác dụng, Đổng Tây tỉnh dậy, cả người cũng như hạ được mấy độ C, không còn nóng như đêm qua nữa. Đầu óc tỉnh táo, cô mới bừng tỉnh ngồi dậy nhìn căn phòng, sau đó cố vén chăn định trèo xuống giường. Từ Tâm Di đi vào thì thấy Đổng Tây đã đặt chân xuống nền nhà, cô ấy vội ngăn lại.
"Cậu đi đâu hả? Vẫn chưa hết bệnh mà."
"Di Di... Tối qua hình như mình mơ... Mình thấy anh Hàn đến đây, cậu có cho anh ấy vào đây không?"
"Không... Tối qua... Mình chăm sóc cậu cả đêm, anh Ngụy đâu biết cậu bệnh, mình giấu không cho anh ấy hay mà..."
Bấy giờ Đổng Tây mới thở phào nhẹ nhõm: "May thật... Là mình mơ... Sao lại mơ thấy anh ấy chứ..."
Đổng Tây lại trở về giường nằm, Từ Tâm Di đo lại nhiệt độ cơ thể cho cô, khẳng định cô đã hạ sốt thì mới an tâm rời đi. Khi đóng cửa phòng, cô còn thở dài nhìn lại Đổng Tây. Đó đâu phải là mơ.
Sắc Hương đóng cửa rất lâu, điện thoại Đổng Tây lại không liên lạc được nên Phó Chi Dương không có cách nào gặp Đổng Tây. Đến khi tình cờ gặp Từ Tâm Di ở siêu thị thì mới biết Đổng Tây bị tai nạn phải nhập viện cả tháng trời, Phó Chi Dương có đến thăm nhưng do lúc đó Đổng Tây đã ngủ nên cô không dám làm phiền.
Buổi tối sau khi học xong, Phó Chi Dương lại đến nhà Từ Tâm Di để thăm Đổng Tây, lúc bước gần khu chung cư, cô bị thu hút bởi chiếc xe hơi màu đen bóng đỗ ở vệ đường ngay trước cửa khu. Trong một khu chung cư bình dân này mà lại xuất hiện chiếc xe thuộc hãng nổi tiếng như thế thì đúng là khiến người khác phải chú ý.
Từ Tâm Di nhìn xuống dưới khu nhà mình một hồi lâu rồi lại thở dài đóng cửa sổ, quay lại nhìn thấy Đổng Tây vẫn ngồi ở sofa xem tivi.
"Dâu Tây. Đã mười hai ngày rồi đó." Thấy không ai đáp, cô bực bội đến tắt tivi, giữ chặt hai vai Đổng Tây: "Cậu xem đi, tối nào anh ấy cũng ở đó chờ cho đến sáng, cậu không đau lòng sao?"
"Không phải chuyện của mình."
"Không phải chuyện của cậu sao? Hai người thật là, có cần hành hạ nhau như thế không?"
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa. Là Phó Chi Dương mang thức ăn khuya đến.
"Chào... Mình có đi ngang một nhà hàng bán mì rất ngon nên mua đến cho hai cậu nè."
"Tối rồi mà còn đến đây sao..."

Phó Chi Dương bĩu môi nhìn Đổng Tây rồi đi vào nhà, sau đó đến bếp đổ mì ra tô. Từ Tâm Di giúp Phó Chi Dương mang mì đặt trên bàn. Ba người ngồi xuống nhưng không ai động đũa.
"Sao vậy?"
Nhìn nét mặt hậm hực của Từ Tâm Di là biết chắc hai người họ vừa tranh luận. Phó Chi Dương đã đến nhà Từ Tâm Di được vài ba lần nên dần cũng hiểu tính khí của cô ấy. Người nhu mì như Từ Tâm Di mà còn bực bội thì chắc phải có chuyện quan trọng.
"Dâu Tây!"
"Chúng ta ăn mì thôi!"
Đổng Tây né tránh cái trách móc của Từ Tâm Di mà cúi đầu xuống ăn mì, dù trong miệng không cảm thấy có chút mùi vị nào cả. Phó Chi Dương ngơ ngác nhìn thái độ của hai người, cũng không muốn hỏi nữa mà cầm đũa lên ăn mì. Chỉ có Từ Tâm Di vẫn còn khó chịu, cô đứng dậy.
"Mình là người ngoài mà nhìn vào còn thấy đau lòng, đừng nói không liên quan đến cậu, cứ như thế thì dù người có sức khỏe tốt cỡ nào cũng bị cậu đày đọa mà chết thôi."
Nói một hơi không ngừng nghỉ thì nghe tiếng khóc của Tiểu Niệm vọng ra từ phòng ngủ, Từ Tâm Di vội vàng đi vào vỗ con. Ở ngoài đây Đổng Tây đã bỏ đũa xuống, cô chống tay định đứng dậy thì Phó Chi Dương liền đỡ ngay.
"Cậu đi đâu?"
"Mình muốn qua bên đó một lát..." Cô hướng mắt về phía cửa sổ, Phó Chi Dương không hiểu gì nhưng cũng giơ tay dìu Đổng Tây đến gần cửa sổ.
Đổng Tây mở cửa sổ ra, dùng tay vén tấm màn sang một bên, lập tức một luồng gió lạnh thổi tạt vào mặt. Cô nhìn xuống dưới, ngoài trời bây giờ có lẽ đã rất lạnh rồi, vậy mà dưới con đường vắng tanh chỉ còn gió lại có một chiếc xe hơi đỗ tại đó. Càng nhìn thì khóe mắt Đổng Tây càng cay, mọi hình ảnh trước mắt đều nhạt nhòa, nước mắt làm nhòa tất cả rồi. Bàn tay cô túm lấy tấm rèm thật chặt đến nó nhăn nhúm khó coi.
Đứng bên cạnh nhìn Đổng Tây, Phó Chi Dương nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống, cô hơi bất ngờ nên cố nhìn xem phía dưới là thứ gì. Vẫn là chiếc xe đó, Phó Chi Dương ngẫm nghĩ rồi như phát hiện ra cái gì, cô quay nhìn Đổng Tây, gương mặt Đổng Tây nhìn ngang lấp lánh nước mắt quả thật là lay động lòng người... Chẳng trách ở dưới kia, lại có một người như thế đang đợi cô ấy.
Thứ Hai là ngày đi tháo bột, vừa đúng giờ thì Lương Ứng Nhiên đã có mặt ở nhà của Từ Tâm Di. Đổng Tây không muốn làm phiền anh ấy cũng như không muốn nhận sự giúp đỡ của người đó, nhưng Lương Ứng Nhiên cứ một mực đòi đưa cô đi cho bằng được nên không còn cách nào. Đến bệnh viện tháo bột xong, Đổng Tây ngồi đợi kết quả từ bác sĩ. Mấy ngày nay Tiểu Niệm cứ nóng lạnh thất thường, nên Từ Tâm Di đưa con bé đến sang khoa nhi của bệnh viện để khám, tất nhiên, Đổng Tây biết người ngồi bên cạnh mình đang rất không yên lòng.
"Tôi đã tháo bột xong rồi, chỉ chờ kết quả thôi nên anh không cần ở đây với tôi đâu."
Trên mặt Lương Ứng Nhiên thể hiện rõ sự khó xử, có lẽ đã nhận ủy thác của người khác nên không dám tùy tiện bỏ Đổng Tây ở đây một mình. Đổng Tây nhìn lên đồng hồ treo ở cửa phòng khám rồi vờ than thở.
"Hình như Di Di đi cũng khá lâu rồi. Anh không lo lắng sao?" Không đợi Lương Ứng Nhiên nói, Đổng Tây lại nhìn về phía con đường ở hành lang: "Di Di một mình, khó lòng mà lo tốt cho Tiểu Niệm, anh không cần ở đây với tôi, có thể nhờ anh đi xem Di Di khám sao rồi không?"
Ngẫm nghĩ lời nói của Đổng Tây, Lương Ứng Nhiên lần này không thể từ chối nữa nên đứng dậy: "Vậy có gì thì cô gọi cho tôi." Rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi một lát thì bác sĩ đến, Đổng Tây tuy đã tháo bột nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường được, bác sĩ bảo cô phải ngồi xe lăn trong hai ba tuần sắp tới, đồng thời mỗi tuần hai lần phải đến đây tập vật lí trị liệu để hồi phục nhanh chóng hơn. Cô y tá đẩy Đổng Tây đến phòng tập, Đổng Tây nhắn tin báo cho Từ Tâm Di biết một tiếng để cô ấy đừng lo, yên tâm mà khám bệnh cho Tiểu Niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận