10 giờ đêm, con hẻm nhỏ phía sau quảng trường thương mại quốc tế đã rất ít người qua lại, ánh đèn neon trải đầy đất, kéo dài bóng dáng của hai người.
Lúc cơm nước xong xuôi chuẩn bị thanh toán, nhân viên phục vụ lại thông báo đã tính tiền dưới danh nghĩa Giang tiên sinh, Lâm Chi Nam không ngạc nhiên chút nào, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc xin lỗi, giống như rõ ràng nên là cô mời khách, sau cùng lại là anh ta.
Giang Đình trở nên vô cùng trầm mặc, so với trước đó càng trầm mặc hơn, đút tay vào túi quần, mặt không biểu tình, từ lúc đi ra nhà hàng Tây đã là như thế.
Lâm Chi Nam cũng giả bộ không biết đi sau lưng anh, bước chân rất nhỏ.
Thật ra trong lòng cô có hơi sợ.
Giáo sư tâm lý học ở Yến Kinh đã nói qua.
“Nhiều lần ở bên tai người ta lặp đi lặp lại một chuyện, anh ta sẽ từ từ tin tưởng đó là sự thật.
”Nhưng giáo sư cũng không nói cho cô biết, lặp đi lặp lại như thế nào? Tần suất lặp lại, còn có tâm lý của người đàn ông kia.
Con người luôn luôn khó hiểu hơn sách vở, cô cũng không biết nước cờ này mình đi có chính xác hay không, càng không mong muốn gánh chịu sự lạnh lùng của anh ta.
Mãi cho đến khi tốc độ âm thanh sau lưng nhỏ dần, Giang Đình mới nhớ phía sau có người đi theo.
Quay đầu, cách đó hơn mười mét, cô gái bước chân lảo đảo, giống như giẫm lên mây, đèn đường chiếu lên mặt cô, giống như gợn nước dịu dàng.
Con sâu rượu.
Giang Đình nhắm mắt lại: “Cô không biết uống rượu?”Rượu vang này tác dụng chậm, vừa rồi nhìn cô uống nửa ly, anh ta đã muốn lên tiếng ngăn cản, nghĩ đến người này uống hai ly cũng được.
Xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều, nửa ly cũng không trụ được.
“Hả?”Giọng điệu của cô gái hơi sững sờ, mê mang nhìn chằm chằm anh ta, giống như muốn nhìn ra một hang động.
Giang Đình bị cô nhìn chằm chằm đến mức sắc mặt âm trầm.
Cô giống như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của anh ta, trả lời nhưng lời nói lại không vào vấn đề: “Tôi cảm thấy rượu vừa rồi uống rất ngon, còn muốn uống tiếp.
”Nói xong còn liếm môi, dáng vẻ chưa thỏa mãn.
Giang Đình lười nhác vạch trần cô không hề logic, đứng bên cạnh chờ người đến, sắc mặt lạnh lùng đã chứng minh tâm trạng anh ta không tốt.
Thế nhưng thiếu nữ lại không hề hay biết, chậm rãi đi đến chỗ anh ta, hai gò má như hoa đào.
Cô lảo đảo đi đến trước mặt Giang Đình thì trở nên thức thời hơn, chờ chỉ thị của anh ta.
Gương mặt cô gái ửng hồng, đôi mắt ướt át trong trẻo, thẳng tắp mà nhìn, giống như muốn xuyên thấu trái tim anh ta.
Giang Đình và cô nhìn nhau hai giây, lẳng lặng lui lại một bước, mặc cô đi ở phá trước, nhưng vẫn chú ý dưới chân cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...