Kỹ Nữ Trà Xanh Thượng Vị Np


“Giang tiên sinh, anh học đại học ở nước ngoài à?” Lâm Chi Nam đột nhiên hiếu kỳ đặt câu hỏi.

Giang Đình không để ý.

Cô cũng không để ý, đôi mắt nhìn trời, tự quyết định: “Nhìn anh rất thông minh, đầu óc… Hẳn là dùng rất tốt.

”Dùng rất tốt, lời này đúng là say rồi.

Giang Đình không nói một lời nhìn chằm chằm vào phần gáy lắc lư của cô.

Mà Lâm Chi Nam đưa lưng về phía anh ta, đôi mắt đen nhìn lên bầu trời, có mấy phần mơ hồ sau khi say rượu, càng là cơ hội hợp lý nói dã tâm.

Cô rất muốn đến học ở Yến Kinh.

Khát vọng ở trong tim nhảy lên, cô rất muốn nói với Giang Đình, để cho cô đến Yến Kinh học, anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái là có thể thay đổi một đời của cô, hãy giúp đỡ cô đi.

Cô sẽ vĩnh viễn cảm ơn anh ta.


Nhưng cô không thể, càng không dám.

Nửa giây không tỉnh táo, đủ để phá vỡ một đời của cô.

“Nếu như tôi cũng có thể thông minh như thế thì tốt biết mấy, thi đứng nhất huyện… Hoặc là đứng nhất trấn.

” Cô nghiêng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như thế… Cha mẹ tôi sẽ không ép tôi nghỉ học nữa, tôi cũng sẽ… Không lén bỏ đi.

”Giang Đình chú ý đến bước chân cô càng lảo đảo hơn.

Còn chưa nói xong, cơ thể đã mềm nhũn.

Người đàn ông sững sờ đi lên kéo cánh tay cô lại, cô gái lảo đảo tùy ý để anh ta kéo.

Cơ thể mềm mại hoàn toàn ngã vào trong ngực anh, thậm chí bộ ngực mềm mại còn tiếp xúc với lồng ngực anh ta.

Trán Giang Đình nhảy lên một cái, môi không nói một lời.


Anh ta xách người lên, đầu của cô thế mà tựa vào vai anh ta.

Gương mặt cô gái mềm mại nóng hổi dán vào cổ anh ta, thở ra nhiệt khí nóng rực đốt người, phả vào cổ Giang Đình.

Cơ thể anh ta bỗng nhiên cứng lại.

Ánh mắt Giang Đình nhìn cô, đôi môi anh đào gần ngay trước mắt, hơi hé mở, hiện ra ướt át lộng lẫy.

Thậm chí anh ta còn nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhuận phơn phớt chống đỡ bên hàm răng, chỉ cần thoáng cúi đầu đã có thể ngậm lấy toàn bộ.

Tư thế thích hợp nhất để hôn môi.

Hơi thở thơm tho theo cái miệng nhỏ nhắn đóng mở tự động phả vào chóp mũi Giang Đình, giống như hương câu hồn.

Giang Đình chăm chú nhìn một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi đi lên.

Người gây chuyện cũng gắng hết sức mở mắt muốn nhìn rõ anh ta, chỉ là thân hình người đàn ông cao lớn, che khuất tất cả ánh sáng trước mắt cô, một vùng tối tăm, ngay cả hình dáng cũng trở nên mơ hồ.

Thế là cô ra sức chớp mắt, Giang Đình giống như nhìn thấy một cánh bướm yếu ớt phí sức giương cánh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận