Kim Ốc Hận

“Tiêu huynh”, Tang Hoằng Dương bước vào, “Nghe nói ít ngày nữa
Tiêu huynh sẽ vào cung nhậm chức, Hoằng Dương vội bước tới chúc mừng.”

Tiêu Phương đặt cuốn sách trong tay xuống một bên, quay sang
bảo, “Lộng Triều, đi ra ngoài canh chừng không cho ai đến gần.”

Lộng Triều vâng lời đi ra ngoài cửa phòng.

“Mặc dù ta biết chắc rằng mẹ con Nhạn Nhi tất không phải là
người thường nhưng cũng không nghĩ tới thân phận này của bọn họ. Tang công tử
chắc là biết từ lâu rồi phải không?”, Tiêu Phương ngồi trên ghế, khẽ ngẩng đầu
lên nhìn Tang Hoằng Dương, ánh mắt của hắn rất sáng nhưng lại ẩn chứa một tia ủ
dột.

“Đúng thế!” Tang Hoằng Dương thẳng thắn thừa nhận, với tay tự
rót cho mình một tách trà, “Là ta cố ý nhắc tới Tử Dạ y quán trước mặt Hoàng
thượng nên Hoàng thượng mới phái người đến mời nàng ta.”

“Tại sao vậy?”

“Ta biết Nhạn Nhi không muốn.” Tang Hoằng Dương cười khổ:

“Không biết tiên sinh đã bao giờ nghĩ, nếu nàng ta chỉ có một
thân một mình thì nàng ta muốn sống tiêu dao tự do tự tại cũng không sao, ta sẽ
không nói nửa câu. Nhưng nàng ta lại có Mạch Nhi và Tảo Tảo, thân phận hoàng tử
và công chúa của bọn chúng nàng ta nói không được là không được hay sao? Nếu một
ngày bị người ta phát hiện ra thì Mạch Nhi và Tảo Tảo sẽ gặp phải tai ương.

Nhạn Nhi lẩn tránh đã quá lâu rồi. Chuyện ta làm chỉ để cho
mọi chuyện trở nên rõ ràng, ép nàng ta phải đối mặt và cho mọi người có liên
quan một cơ hội quyết định hướng đi, cũng tranh thủ cho nàng ta một thế cục tốt
nhất. Đi đâu về đâu phải do chính nàng ta quyết định. Chúng ta tự để lộ ra còn
tốt hơn so với bị người khác phát hiện, đến lúc đó sẽ trở tay không kịp. Cho
nên ở lầu Thanh Hoan, ta trông thấy nàng ta bỏ chạy nhưng không lên tiếng. Ta
không cho là ta làm sai. Tiêu tiên sinh, tiên sinh thì sao?”

“Ta tuyệt đối không đồng ý cách đó nhưng việc đã đến nước
này rồi”, Tiêu Phương thở dài, “thì có nói gì cũng đều vô ích. Điều duy nhất là
cầu nguyện cho Nhạn Nhi bên ngoài có thể bình an, Tảo Tảo cũng sống tốt.”

“Yên tâm!” Tang Hoằng Dương trấn an, “Nhạn Nhi không phải là
người tự đầy đọa bản thân, hơn nữa nhiều bằng hữu ở bên cạnh nàng ta như vậy, họ
sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta. Về phần Tảo Tảo, có Trưởng công chúa Quán Đào quan
tâm nên sẽ không việc gì. Nói thế nào thì…”, hắn do dự hồi lâu, chọn từ để nói,
“Chúng nó cũng là cốt nhục của Hoàng thượng nên không việc gì đâu.”

“Vậy đi”, Tiêu Phương cũng bỏ qua chuyện này, từ từ ngồi thẳng
lên, ánh mắt trở nên sắc bén, “Chúng ta nói đến chuyện vị hoàng tử ở điện Tiêu
Phòng kia một chút chứ?”

“Công tử yên tâm, có Lộng Triều ở ngoài canh chừng thì sẽ
không một ai nghe thấy đâu.”

Tang Hoằng Dương bật cười, “Chuyện này thật đúng là ta làm
không được đàng hoàng cho lắm. Tiêu tiên sinh cao minh nhìn ra Hoằng Dương bội
phục.”

“Nếu Tiêu mỗ không nghiên cứu y thuật nhiều năm thì quả thực
không có cách nào nhìn ra được. Chỉ là Tiêu mỗ không rõ, Tang công tử cũng chưa
từng nghiên cứu về y thuật sao lại có thể bố trí cục diện như thế, có người
tương trợ hay không?”

“Tiêu tiên sinh cũng quá xem nhẹ Hoằng Dương rồi.” Tang Hoằng
Dương thong thả bước mấy bước trong phòng rồi nói tiếp, “Hoằng Dương cũng may
biết một thứ mà tuy rằng chúng ta không nhìn thấy được, nhưng khi xâm nhập vào
cơ thể thì sẽ làm giảm sức đề kháng của con người, trong khi lại gần như không
có ảnh hưởng đối với súc vật. Hoàng Dương đã bắt tay vào chuẩn bị từ trước đó rất
lâu. Phía đông thành Trường An, gần thôn trang mà Tiêu tiên sinh ở trước đây,
có một trại chăn nuôi gia súc. Sữa bò mà vị hoàng tử đó của điện Tiêu Phòng sử
dụng hàng ngày được cung ứng từ đây. Từ năm ngoái ta đã âm thầm nhúng tay vào
trại chăn nuôi, đối với nước uống sạch dành cho bò sữa thành nước sông có pha một
lượng cực nhỏ thứ này, sau một thời gian ngắn thì đổi lại như cũ. Do Hoàng hậu
nương nương cho Hoàng tử sử dụng hương vào đúng quãng thời gian ta đã đổi lại
nước như cũ nên mới tưởng là Ngũ Diệp Trầm Thủy hương có hiệu quả. Thật ra mấy
cây hương tầm thường như thế thì có thể chữa được bệnh gì cơ chứ?”

“Coi như công tử túc trí đa mưu, chỉ cần xóa sạch dấu vết
thì dù Hoàng thượng có điều tra đến tận trại chăn nuôi thì chẳng qua cũng là
chuyện một đám người tranh đoạt mối làm ăn cung cấp nước mà thôi.” Tiêu Phương
nheo mắt, “Thế nhưng công tử không nghĩ rằng vị Hoàng tử điện hạ kia có tội gì
chứ? Công tử nỡ lòng đối phó với một đứa trẻ như vậy sao?”

“Tranh đấu ở chốn hậu cung căn bản là không chết không
thôi.” Tang Hoằng Dương cũng không quá quan tâm, “Mẫu thân của nó từng làm cho
Nhạn Nhi khổ sở, ta trả lại trên người đứa con mà cô ta yêu thương nhất cũng

không có gì là quá đáng. Huống chi nó chỉ bị cảm lạnh hơn một tháng, cũng không
phải là thương tổn gì quá lớn. Nếu ta độc ác hơn một chút, tăng thêm liều thuốc
thì mạng nó đã không còn. Chỉ là…”, hắn cười khẩy, “thắng như vậy quá đơn giản,
rất không có ý nghĩa. Ta cũng không phải là người lòng dạ độc ác.”

Mãi đến khuya Tang Hoằng Dương mới đẩy cửa bước ra, bước
chân đi có vẻ nặng nề. Lộng Triều ở trong đình viện ngạc nhiên quay đầu lại
nhìn, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu đối với biểu hiện khác lạ của hắn.

“Lộng Triều”, Tang Hoằng Dương xoa xoa đầu Lộng Triều khiến
hắn bực bội tránh ra. Cho dù thế sự xoay vần thế nào thì người thiếu niên này
vĩnh viễn vẫn giữ được vẻ trong sáng.

“Lộng Triều cảm thấy”, hắn hơi lưỡng lự hỏi, “Ta có phải là
một người xấu hay không?”

“Tang ca ca đối xử với Lộng Triều rất tốt.” Lộng Triều
nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tang Hoằng Dương cảm thấy phiền muộn, “Đệ nói rất đúng, chỉ
cần đối xử tốt với những người mình quan tâm là được rồi.”

Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ sáu rốt cuộc đã tới. Dân chúng
thành Trường An không thể nào hiểu nổi những biến hóa kỳ lạ trong cung Vị Ương.
Những ngày này dần chúng luôn sôi nổi hào hứng thảo luận về chuyện Đại Hán bỗng
nhiên có thêm một công chúa. Có người nói Công chúa là đứa con mà đương kim
Hoàng thượng gửi lại trong dân gian thuở còn thiếu niên phong lưu. Cũng có người
nói là con của một vị nương nương không được sủng ái sinh ra trong lãnh cung,
nhiều năm không ra khỏi Dịch đình[1]. Hoàng thượng tình cờ gặp mặt mới nhận ra.

[1] Dịch đình: Nơi ở của cung nữ, phi tần bị tội trong nội
cung

“Nói bậy bạ gì thế?” Trên lầu Thanh Hoan, thiếu gia Trần
Thương của phủ Đường Ấp hầu ném chén rượu xuống, “Đó rõ ràng là cháu của ta,
con gái của Hoàng hậu nương nương Đại Hán.”

Cả tầng lầu bỗng chốc lặng ngắt, mọi người đều lộ vẻ kỳ
quái. Trong phòng bao, Đường Ấp hầu Trần Việt lập tức trừng mắt nhìn đệ đệ. Trần
Thương bị ánh mắt sắc bén dọa cho gần tỉnh rượu, hiểu ra rằng không được nhiều
chuyện. Trần Việt gõ bàn nói, “Cũng tốt. Cũng nên để cho người Trường An biết
đã đến thời của Trần gia chúng ta rồi.”

Một lúc lâu sau, lầu dưới có người nói, “Nói đến lầu Thanh
Hoan, ca khúc mà bà chủ Mai hát vài ngày trước thật khiến cho người ta hâm mộ.”

“Đúng vậy!” Bầu không khí lặng ngắt lại được khuấy động, có
người tiếp lời: “Ta đã hỏi ông chủ Vân, ca khúc đó tên là Giai nhân khúc, bà chủ
Mai cũng thật xứng đáng với chữ tuyệt sắc giai nhân.” Gã mơ màng:

“Liếc một cái nghiêng thành

Ngoảnh nhìn nghiêng đất nước.

Không có người thương mến.

Chỉ tiếc…”

Gã đột nhiên im bặt, mấy vị thiếu gia của phủ Đường Ấp hầu
đang ở trên lầu. Mai Ký Giang sau khi xuống đài liền bị người của phủ Đường Ấp
hầu bắt đi chẳng còn tin tức gì nhưng ông chủ lầu Thanh Hoan lại hoàn toàn không
để ý, cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó, Tiêu Phương đang cùng Lộng Triều đi ra ngoài Trần
phủ, chuẩn bị vào cung dưới sự giám hộ của Kỳ Môn quân.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ từ góc phố chạy tới, nắng chiếu khiến
Tiêu Phương nheo mắt lại, nhớ chuyện năm xưa Hàn Nhạn Thanh bị chính chiếc xe
này va phải mà sinh non. Mặc dù bệnh trong người Tảo Tảo cũng không phải hoàn
toàn do vậy nhưng đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu.

“Tiêu tiên sinh!” Trưởng công chúa Quán Đào vịn vào tay Đổng
Yển, mỉm cười bước xuống xe, dáng vẻ oai vệ. Kỳ Môn quân bên cạnh đều quỳ xuống
tham bái.

“Đa tạ tiên sinh đã chăm sóc cho mẹ con Kiều Kiều trong những
ngày qua.”

“Nương nương thông tuệ hơn người”, Tiêu Phương khom người
nói: “Tiêu Phương tự thấy tiến cung không chăm sóc được gì nhiều lắm.”

“Cho dù thế nào thì cũng phải đa tạ tiên sinh.” Lưu Phiếu hỏi
vẻ quan tâm, “Bản cung nghe nói năm đó Kiều Kiều xuất cung đã phải chịu rất nhiều
đau khổ.”


“Lần này xuất kinh, Kiều Kiều mang theo một số người quen.
Tiên sinh là ân sư truyền nghề cho Kiều Kiều, sư công của Sơ Nhi. Lần này tiến
cung, sức khỏe của Công chúa Sơ chỉ biết trông cậy vào tiên sinh. Bản cung lo lắng
cho con gái, muốn biết chuyện của Kiều Kiều những năm gần đây, kính xin Tiêu
tiên sinh giúp toại nguyện.”

“Không dám nhận”, Tiêu Phương vội vàng quỳ xuống hành lễ,
“Khắp thiên hạ đều biết lòng yêu thương của Trưởng công chúa đối với nương
nương.”

Tháng Hai năm Nguyên Sóc thứ sáu, tại điện Tuyên Thất, Tứ
hoàng nữ Lưu Sơ chính thức được phong hào Duyệt Trữ, ban cho ở điện Chiêu
Dương.

“Công chúa Duyệt Trữ à?” Trong điện Tiêu Phòng, Vệ Tử Phu từ
từ nhắm mắt, khẽ hỏi lại. Vệ Trường công chúa bế Lưu Cứ ngồi bên cạnh lặng lẽ
ngẩng đầu nhìn sang hướng mẫu hậu của mình, định lên tiếng rồi lại thôi.

“Đúng vậy!”, Thượng Viêm nói. Gã là tiểu thái giám thường
theo hầu thánh giá, mặc dù không có quyền cao chức trọng bằng Ngự tiền tổng quản
Dương Đắc Ý nhưng cũng là một nhân vật không thể coi thường. Lúc này gã đang quỳ
trước mặt Hoàng hậu nương nương. “Từ trước đến nay, hoàng tử hoàng nữ tôn thất
nhà Hán đều ở cùng mẫu phi, nếu không có mẫu phi thì ở trong cung điện của một
phi tần rảnh rỗi. Công chúa Duyệt Trữ còn quá nhỏ tuổi mà Hoàng thượng đã ban
cho ở điện Chiêu Dương một mình, danh nghĩa không thua kém các phi tần khác.”

Móng tay của Vệ Tử Phu bấm sâu vào da thịt trong lòng bàn
tay, “Thanh đệ, lúc trước đệ nói đúng, việc ta đến hiện trường đã buộc Hoàng
thượng phải quyết định rồi. Trên cõi đời này, khó khăn nhất là đoán ý của đế
vương, cho dù là Hoàng hậu A Kiều năm xưa hay là ta hôm nay cũng đều như thế.”

Vệ Tử Phu từng chút từng chút nới lỏng tay, “Thượng Viêm!”
Nàng ta đứng dậy, chậm rãi bước xuống điện. “Ngươi phải nhớ kỹ rằng ngươi cũng
góp phần vào việc phế hậu năm xưa, nếu Trần A Kiều thực sự trở lại, cô ta chắc
chắn sẽ không bỏ qua ngươi.”

“Thế nhưng…” Thượng Viêm sợ hãi ngẩng đầu, “dù sao cô bé
cũng là công chúa do Hoàng thượng sắc phong mà.”

“Năm xưa, ngay cả mẫu thân của nó ta cũng đã đấu.” Dưới ánh
mặt trời, trên dung nhan mỹ lệ của Vệ Tử Phu hiện lên một nét nhăn nhúm. Thượng
Viêm không tin, chớp mắt mấy cái, lại thấy là một gương mặt dịu dàng hòa nhã:
“Huống chi một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa chứ?”

“Bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu ngươi. Ngươi về trước
đi.” Vệ Tử Phu điềm nhiên bảo.

“Dạ!” Thượng Viêm lui ra.

“Phỉ Nhi. Hôm đó, lúc phụ hoàng dẫn Lưu Sơ về cung con ở bên
ngoài điện Tuyên Thất, phụ hoàng đối xử với con bé đó thế nào?”

Lưu Phỉ co rúm người lại, “Nó khóc thảm thiết, phụ hoàng
không nói được câu nào.” Cô trông thấy rõ ràng mặt mẫu hậu tái đi thì lòng kinh
hãi, tay căng ra khiến cho đệ đệ đang ở trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, ngẩng
đầu lên nhìn lẩm nhẩm kêu: “Tỷ tỷ!”

“Cứ Nhi!” Vệ Tử Phu đi vài bước đến ngồi xuống trước mặt con
trai, ánh mắt có vẻ đau thương, “Ta cho là nhờ có con mà năm mẹ con chúng ta mới
có thể an tâm, ai ngờ…”

Trần A Kiều, tại sao ngươi trở về cơ chứ?

“Miếng ngọc bội này là một trong những thứ trẫm ban thưởng
năm xưa phải không?”

“Dạ!” Niếp Mông quỳ trước vương án. “Năm Quang Nguyên thứ sáu,
Trưởng công chúa Quán Đào vào cung cầu kiến Trần nương nương, bệ hạ không đồng
ý, chỉ ban thưởng cho một số châu báu, miếng ngọc bội này nằm trong số đã ban
thưởng. Trên đường về nhà, Trưởng công chúa đã va vào một người phụ nữ có thai ở
ngoài phố, dùng miếng ngọc bội này để bồi thường. Người phụ nữ có thai chính là
cô gái trước kia lấy tên giả Hàn Nhạn Thanh chơi tửu lệnh với Hoàng thượng ở lầu
Văn Nhạc, sau này khôi phục lại họ Trần.”

Lưu Triệt vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, sắc mặt lúc sáng
lúc tối không biết là vui hay giận.

Niếp Mông vờ như không thấy, tiếp tục bẩm báo, “Sau đó nương
nương bị động thai khó sinh. Bà đỡ kể lại rằng tình hình lúc ấy rất nguy hiểm,

nếu không có Tiêu tiên sinh ra tay thì rất có thể nương nương đã thành một xác
ba mạng rồi, nhưng cũng vì thế mà lưu lại mầm bệnh cho Công chúa Duyệt Trữ.”

“Tiêu tiên sinh?” Lưu Triệt bất chợt ngừng tay, ngẩng đầu
nhìn hắn.

“Tiêu Phương của Triêu Thiên môn, biệt hiệu là Y Kiếm song
tuyệt. Nương nương năm xưa bái vào môn phái của hắn nên về sau mới có Tử Dạ y
quán danh tiếng.”

“Tang Hoằng Dương.” Lưu Triệt nhắc đến cái tên này thì liền
nổi giận, “A Kiều năm xưa làm thế nào mà chạy thoát khỏi cung Trường Môn được?
Trong hậu cung của trẫm sao lại có thể xuất hiện một kẻ giả danh Hoàng hậu chứ,
hừ?” Lưu Triệt nheo mắt, chuyển sang hỏi vấn đề khác, giọng điệu ẩn chứa nguy
hiểm.

“Bẩm Hoàng thượng”, mồ hôi lăn dài trên trán Niếp Mông. Năm
xưa khi phế hậu, Lưu Triệt đã tỏ ra vô tình đến mức tàn nhẫn nên bọn thị vệ dĩ
nhiên cũng không quá chú ý đến sự an toàn của cung Trường Môn, mới xảy ra chuyện
như vậy. Mặc dù chúng sai nhưng không phải là không có nguyên nhân. “Cuối mùa
thu năm Quang Nguyên thứ năm, điện Tuyên Thất từng bị hỏa hoạn, mọi người trong
cung tập trung cứu hỏa, chắc là đúng vào lúc đó có người mang Trần nương nương
ra khỏi cung rồi đưa nương nương giả mạo vào trong.”

“Chúng thần đã điều tra ra Trần nương nương vừa mới rời khỏi
cung đã bị một thế lực không rõ đuổi giết, trúng một đao vào ngực làm trọng
thương, sau đó mất tích ở bãi sậy ngoài thành Trường An. Lúc bấy giờ bãi sậy
cũng cháy lớn, mọi người phát hiện được một thi thể bị cháy thui và một vài món
đồ của Trần nương nương nên liền cho rằng nương nương đã chết, còn đắp một nấm
mộ cho nương nương đó. Chúng thần đã đào nấm mộ này lên, khám nghiệm thấy trong
đó là một bộ hài cốt đàn ông.”

Nếu lúc này Niếp Mông ngẩng đầu lên thì sẽ phát hiện ra cánh
tay trái của Lưu Triệt đang buông thõng bên người đã nắm lại thật chặt, thậm
chí có thể trông thấy nổi gân xanh.

Khi đó y còn tức giận A Kiều kiêu ngạo nên đi đến cung Vị
Ương cũng không thèm quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trường Môn, nhưng y nào biết
rằng A Kiều lại bị đuổi giết ở ngay sát nách, suýt nữa còn bỏ mạng. Y cũng
không phân biệt rõ được loại tâm trạng này của mình là đau lòng hay là giận dữ
vì sự tôn nghiêm bị mạo phạm, “Ngươi có biết ai là người đuổi giết Trần hoàng hậu
không?”

Niếp Mông kinh ngạc, đây là câu thừa nhận thân phận của A Kiều
do chính miệng Hoàng thượng nói ra, hắn không dám chậm trễ, “Lúc ấy, Lưu Lăng,
con gái của Hoài Nam vương đang ở trong thành Trường An.”

“Lưu Lăng!”, Lưu Triệt lặp lại cái tên này. Theo ngôi thứ
trong hoàng tộc thì Lưu Lăng là em gái họ của y, ấn tượng của y đó là một cô
gái xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan. Năm Kiến Nguyên thứ nhất, y thành thân với
A Kiều, vì là tôn thất nên nàng ta đã lặn lội đường xa từ Hoài Nam tới dự. Cũng
năm đó vì tính tình trẻ con, không chịu được cảnh chư hầu thế lớn uy hiếp quyền
lực của Hoàng đế nên y đã cố tình quyến rũ nàng ta để làm nhục Hoài Nam vương.
Lưu Lăng khi đó chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trong lòng ngưỡng mộ Trường An phồn
hoa thì làm sao có thể cưỡng lại được bậc đế vương anh tuấn trẻ tuổi?

Sau nhiều lần lén lút hẹn hò, nàng ta hỏi y, “Chàng muốn ta
làm gì?” Y cười lạnh lùng, có thể làm gì đây? Cả hai đều là con cháu Hán Cao Tổ,
họ có cùng một chữ Lưu. Song y không nói, nàng ta thì cứ chờ, chờ mãi đến lúc
không chịu nổi đã chọn cách bùng phát.

Một lần, nàng ta trở lại Trường An, hẹn y ra gặp mặt. Hai
người chia tay không vui vẻ. Khi từ đình viện của nàng ta đi ra, y trông thấy A
Kiều mặt mũi đang tái nhợt. Chung quy lại thì họ vẫn là con cháu Hán Cao Tổ!
Cho dù không ở cung đình, thậm chí không ở Trường An thì vẫn là dòng dõi quyền
thế. Y không tránh khỏi xung đột với A Kiều. A Kiều kiêu ngạo là thế, đã trút
hơn nửa phần giận lên người cô gái có khuôn mặt trái xoan đặc trưng của vùng
Hoài Nam kia.

Y luôn cho rằng được làm vua thua làm giặc, việc mình gây ra
thì mình phải gánh chịu mọi hậu quả. Vì thế Lưu Lăng không có tư cách để oán hận.
Khi nàng ta lựa chọn phương pháp cá chết lưới rách dẫn A Kiều lúc ấy còn là mẫu
nghi thiên hạ tới biệt quán của mình thì nàng ta nhất định phải gánh chịu những
ghen tuông của vợ người ta. Nhưng y thừa nhận rằng mình không hiểu tâm sự của nữ
nhân. Y không hiểu tại sao năm đó A Kiều biết rõ là không sáng suốt nhưng vẫn
liều chết phản đối sự tồn tại của Tử Phu ở cung Vị Ương, cũng như y không thể
hiểu tại sao Lưu Lăng lại lựa chọn cách trăm hại không có lấy một lợi đối với
mình là vào lúc A Kiều thất thế đã dám phạm trọng tội, đuổi giết nàng cho bằng được.

Những năm gần đây, y cũng biết rằng người con gái có khuôn mặt
trái xoan, thần sắc tươi tắn như hoa đào ấy đã dần trưởng thành, trở thành một
kẻ thông minh xảo trá, nhưng trong ký ức, y vẫn luôn nhớ về ánh mắt bẽn lẽn thuần
khiết năm nào.

Phụ nữ trên thế gian, hết thảy đều là loại sinh vật cảm
tính.

“Có thể xác định được không?”

“Thuộc hạ đã tra ra là vào đêm điện Tuyên Thất bị hỏa hoạn,
một trong Hoài Nam bát công bên cạnh Lăng quận chúa là Ngũ Bị có hành tung
không rõ, thủ hạ của biệt viện cũng bị điều đi hết. Ngày đó có một thị vệ của
biệt viện mất tích một cách bí ẩn, Lăng quận chúa đã bồi thường một khoản tiền
để người nhà của hắn không truy cứu nữa”, Niếp mông bẩm.

“Sau khi rời khỏi cung, Trần nương đã kết giao với nghĩa mẫu
họ Thân, sư phụ Tiêu Phương và cả nghĩa huynh Tang Hoằng Dương, Liễu Duệ, sinh

ra Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt Trữ, rồi sau đó đi theo Tiêu Phương đến Đường
Cổ Lạp Sơn, năm ngoái mới trở lại Trường An và mở Tử Dạ y quán.”

Niếp Mông im lặng chờ Hoàng thượng cho biết cách xử trí cuối
cùng với Trần Hoàng hậu, mãi lâu sau hắn mới nghe thấy vị đế vương nói giọng yếu
ớt, “Phái người theo dõi A Kiều và… Mạch Nhi, nhưng không được để cho họ biết.”

Phủ Đường Ấp hầu.

“Thả ta ra!” Mai Ký Giang ngồi bệt dưới địa lao phủ Đường Ấp
hầu, thi thoảng lại gào lên mấy tiếng.

Cửa địa lao được mở ra, nàng ta lấy lại tinh thần, hỏi châm
chọc, “Bản thân ta vẫn chưa được biết rằng phủ Đường Ấp hầu đã có thể tùy tiện
bắt người cơ đấy?”

Người vừa đến lên tiếng, “Hầu phủ thì không thể nhưng trẫm lại
có thể.”

Mai Ký Giang kinh hãi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc
áo đen đang bước xuống bậc thang, gương mặt mờ ảo trong địa lao tối tăm nhưng
có thể cảm nhận rõ ràng khí thế nghiêm trang sát phạt.

“Dì Mai!” Một thân hình nhỏ bé từ sau người đàn ông lao vụt
ra phía trước. Đó chính là Tảo Tảo đang nhướng mày quát: “Thả dì Mai ra.”

Tên lính mới coi ngục đang quỳ bái nhìn lên Lưu Triệt, thấy
y khẽ gật đầu mới tiến tới mở cửa lao.

Mai Ký Giang ôm chầm lấy Tảo Tảo, nghi ngờ nhìn người đàn
ông ngoài cửa lao lẫn đám nội thị đang tiến vào. Dương Đắc Ý tiến lên bẩm,
“Hoàng thượng, nơi này ngột ngạt ẩm thấp, hay là chúng ta lên trên?”

“Không việc gì.” Lưu Triệt đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái
trong lao, “Trẫm hỏi ngươi, người lên đài hiến nghệ ngày đó ở trong lầu Thanh
Hoan rốt cuộc là Trần hoàng hậu hay là ngươi?”

“Trần hoàng hậu à?” Nàng ta kinh ngạc hỏi lại. Tảo Tảo ở
trong lòng nàng ta ngẩng đầu lên, cười hì an ủi, “Dì Mai, không phải sợ đâu.”

“Tất nhiên là tiểu nữ…” Mai Ký Giang trả lời giọng run run,
chợt nghe thấy một người phía sau Lưu Triệt hừ một tiếng, “Mai cô nương, cô
nương cần phải trả lời cho rõ ràng, nếu không phạm vào tội khi quân thì không một
ai bảo vệ cô nương được đâu.”

“Là Nhạn Nhi!” Nàng ta do dự một lúc rồi nói.

Người kia “ồ” lên một tiếng, lại hỏi, “Làm thế nào mà Trần
hoàng hậu rời đi được?”

“Sàn diễn của lầu Thanh Hoan đã được thiết kế đặc biệt.” Mai
Ký Giang như thể đã nói ra được câu then chốt nên sắc mặt cũng dần dần trở lại
bình thường, “Hôm đó Nhạn… khi Trần nương nương hát xong đi xuống đài, rèm cửa
kéo ra, tôi và nương nương mặc y phục giống nhau đổi người ở chỗ cánh cửa bí mật.
Hôm đó, nếu ông chú ý…”, nàng ta khẽ cười, quay sang bảo Trần Lãng đang đứng ở
bên cạnh, “sẽ nhìn thấy ánh nến trên sàn diễn thoáng chập chờn như bị gió thoảng
qua.”

“Lão nô sơ ý.” Trần Lãng tính khí vô cùng tốt nên không hề tức
giận, “Như thế này thì lão nô phải xin chịu tội với Trưởng công chúa rồi.”

“Mẫu thân của con ngày đó hát bài gì?” Tảo Tảo ló đầu ra từ
trong lòng Mai Ký Giang hỏi. Nó không cảm thấy hứng thú với bất kỳ cái gì nhưng
đối với việc này lại cực kỳ hăng hái.

“Là… Trần nương nương hát lần đầu tiên nên ta cũng không biết
tên”, Mai Ký Giang lưỡng lự nói.

“Ồ!” Lưu Triệt thốt lên, không thấy rõ vẻ mặt của y, “Mai cô
nương đã được gọi là ca cơ đệ nhất lầu Thanh Hoan thì hát lại khúc hát đó chắc
không khó phải không?”

Mai Ký Giang cảm giác bất đắc dĩ, vì trong tay không có đàn
tỳ bà nên đành phải hát chay. Mặc dù nàng ta bị giam trong địa lao tối tăm suốt
một ngày đêm nhưng không bị ngược đãi, vẫn mặc bộ y phục màu xanh thiên thanh
giống như của Hàn Nhạn Thanh ở lầu Thanh Hoan ngày đó, giọng hát cũng vẫn trầm
bổng, du dương:

“Phương Bắc có giai nhân,

Thế gian này chỉ một,

Ngoảnh đầu lại nghiêng thành,

Ngoái lần nữa nghiêng nước.

Chẳng cần biết nghiêng thành hay nghiêng nước,

Khó gặp lại giai nhân?”[2]

[2] Bài hát Giai nhân khúc.

Nàng ta hát xong một lúc lâu, Trần Lãng nhẩm một câu, “Không
hay bằng nương nương hát hôm đó.” Ông nhớ hôm đó, khi Hàn Nhạn Thanh hát ở trên
sàn diễn thì cả lầu Thanh Hoan đều im lặng, đều bị sự tao nhã tuyệt trần của
nương nương chinh phục, mà cũng vì vậy nên ông mới không phát hiện ra chuyện đổi
người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận