Kim Ốc Hận

Trưởng công chúa Quán Đào thu xếp cho Tảo Tảo vào ngủ trong
khuê phòng trước kia của Trần A Kiều rồi trở lại phòng mình, trằn trọc hồi lâu
vẫn không ngủ được.

“Công chúa có tâm sự gì sao?” Sau lần trở mình thứ sáu của
Lưu Phiếu, Đồng Yển tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng hỏi.

“Ừm. Ta đang nhớ Kiều Kiều.” Trưởng công chúa Quán Đào không
yên lòng đáp, “Mất tích năm năm, Kiều Kiều đã thay đổi rất nhiều rồi.”

“Thế à?” Đồng Yển nghiêng đầu, có vẻ chưa hiểu lắm. “Vậy
nương nương thay đổi sẽ là tốt hay là xấu?”

“Ta cũng không dám khẳng định.” Bà chậm rãi nói, “Kiều Kiều
trở nên thông minh, khoáng đạt quá. Nếu không phải ta là mẫu thân ruột của nó
thì quả thực không tin Kiều Kiều hiện giờ chính là Kiều Kiều lúc trước. Nó sinh
cho Trần gia thêm một hoàng tử, một công chúa, đó là việc tốt. Nhưng cách làm
việc hiện giờ của Kiều Kiều không khỏi quá lộ liễu, dù có chỗ hay là ‘muốn bắt
thì phải thả’ nhưng hiệu quả cuối cùng thế nào thì ta không đoán được.”

“Sau năm năm nó rời đi, ta cũng có những điều nhìn không thấu
được nó nữa.”

“Đúng vậy… Nói ra, công chúa Sơ thật khiến người khác ưa
thích.”

“May là thế.” Lưu Phiếu mỉm cười gật đầu, đột nhiên cảm thấy
trong lòng bất an bèn đứng dậy mặc áo choàng ngoài.

“Công chúa, người đi đâu vậy?”

“Ta đi xem Sơ Nhi.”

Lưu Phiếu rất nhanh đi tới trước phòng Tảo Tảo. “Sơ Nhi!”,
bà gọi khẽ, hỏi tỳ nữ bên cạnh, “Công chúa Sơ thế nào rồi?”

Nữ tỳ thi lễ đáp, “Buổi tối Công chúa uống một chén canh ngọt
rồi ngủ sớm, đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh.”

Lưu Phiếu vén mành trướng, lập tức biến sắc. Trên giường
không có một bóng người, chỉ có một chiếc gối được nhét vào trong chăn để làm
như thể có người đang ngủ.

“Công chúa đâu?” Bà trầm giọng hỏi.

Cả đám nữ tỳ kinh hãi nhất tề quỳ rạp xuống, “Nô tỳ đáng chết!”

“Các ngươi chết thì có ích lợi gì?” Lưu Phiếu cực kỳ giận dữ
nhưng không mất đi lý trí, cao giọng gọi: “Người đâu?”

“Có thấy dấu vết Công chúa ra vào hay không?”

“Hoàn toàn không thấy”, Trần Toàn khom người đáp, ông ta là
Đại tổng quản Trần phủ, hôm nay trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên
là ông ta phải xuất hiện.

“Ra lệnh cho tất cả mọi người trong phủ tìm khắp mọi nơi”,
Lưu Phiếu ra lệnh, vẻ mặt hết sức khó đoán.

A Kiều, rốt cuộc con đang nghĩ gì? Sơ Nhi và Mạch Nhi đều do
một tay con nuôi dưỡng, rốt cuộc con muốn để con gái thành ra thế nào? Lưu Phiếu
ném cái gối xuống giường rồi phất tay bỏ đi.

Khi tất cả mọi người đều đã rời phòng thì một bóng người nhỏ
nhắn từ dưới giường chui ra, nấp sau cửa sổ nhìn ra. Bên ngoài đèn đuốc sáng
choang, từng tốp người chạy qua chạy lại khắp nơi trong phủ tìm kiếm tung tích
của nó.

Tảo Tảo khẽ thở dài, nó đã được nghe mẫu thân kể về các loại
chuyện chạy trốn nên biết rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Gian phòng ngủ đắt tiền này chính là điểm mù của bà ngoại. Đương nhiên, vấn đề
là ở chỗ Trưởng công chúa Quán Đào không ngờ rằng một cô bé nhỏ tuổi lại có tâm
kế sâu như vậy nên mới dễ dàng bị mắc lừa. Tuy thế còn phải đợi đến lúc gần

sáng, mọi người đều mệt mỏi thì mới có thể lén lút rời đi.

Mẫu thân và ca ca nhất định ở ngoài thành đợi nó, nếu như nó
trốn ra ngoài thành thuận lợi thì sẽ đoàn tụ với bọn họ, cả nhà rong chơi bốn
biển. Chợt nhớ tới vị đế vương oai hùng mặc áo đen trên điện Tuyên Thất hôm
nay, Tảo Tảo hơi chần chừ nhưng chỉ một giây sau nó lắc đầu gạt ra ngoài tâm
trí.

“Trưởng công chúa có lệnh, tất cả mọi người ra ngoài phủ đi
tìm tung tích của Công chúa Sơ.” Trời đã gần sáng mà vẫn không thấy bóng dáng
Lưu Sơ đâu, Lưu Phiếu rốt cục mất hết kiên nhẫn mới ra mệnh lệnh như vậy.

“Dạ!” Mọi người nhận lệnh, rầm rập bước ra khỏi cổng phủ.

Một lát sau, cánh cửa khuê phòng Trần A Kiều khẽ hé mở, Tảo
Tảo từ trong khe cửa chạy vụt ra, núp trong bóng tối quan sát thật kỹ lưỡng.
Trên bầu trời bao la tối đen không có một ánh sao, chỉ có vầng trăng lưỡi liềm
còn treo ở cuối chân trời tỏa ánh sáng bàng bạc. Phủ Đường Ấp hầu lớn như vậy
nhưng không có một bóng người. Họ không phải là đã ra ngoài tìm Lưu Sơ thì cũng
đã quá mệt mỏi trở về phòng thiu thiu ngủ. Lưu Sơ dễ dàng luồn ra cửa phía tây
phủ Đường Ấp hầu rồi từ đó chạy ra ngoài đến một ngõ hẻm thật dài. Xuyên qua
ngõ hẻm này, tiếp tục đi về hướng tây thêm một đoạn nữa là có thể đến được Tây
Thắng Hoa môn. Trước đây, sau khi mẫu thân dẫn ca ca và nó đi ngang qua, nó và
ca ca đã từng quay lại một chuyến để quan sát địa hình nơi này.

Mẫu thân và ca ca sẽ chờ mình ở một chỗ nào đó bên ngoài
thành, Tảo Tảo nghĩ vậy bèn rảo bước nhanh hơn, không dừng lại ở đầu hẻm nữa.

Trời dần sáng, Tảo Tảo liếc thấy ở đầu hẻm có một người ăn
xin nằm co quắp trên mặt đất, bên cạnh là một đứa trẻ ngồi co ro trong gió lạnh,
cả hai đều xanh xao gầy guộc, áo quần rách nát. Lát sau, một cô bé mặc đồ ăn
mày đi ra đầu ngõ, tuy vạt áo đang mặc có dấu vết bị dùng sức xé ra nhưng vì quần
áo của người ăn xin vốn luôn rách rưới nên cũng chẳng ai chú ý. Trên mặt, trên
tay cô bé đều được thoa một lớp bùn đất che kín làn da. Không ai tin rằng cô bé
năm tuổi vừa mới có địa vị công chúa Đại Hán của bọn họ lại giả dạng làm ăn mày
để lẻn ra khỏi thành! Cô bé vừa đắc ý thầm nghĩ vừa đi chầm chậm trên đường phố.
Đường phố lúc này cũng chưa có mấy người, vắng tanh vắng ngắt. Một vài người nhận
ra bầu không khí kỳ quái trong thành, thì thầm bàn tán với nhau.

Tảo Tảo theo sau một toán nông dân đi ra khỏi thành. Dần dần
cũng đến gần cổng thành, từ xa đã có thể nhìn thấy lá cờ cắm trên cao bay phấp
phới cho tới mặt mũi những binh lính oai hùng mặc áo giáp da trâu.

Tảo Tảo hơi cúi đầu, dường như đã có thể nhìn thấy mẫu thân
đang đứng ở ngoài thành với khuôn mặt tươi cười, ca ca cũng cười bảo, “Tảo Tảo,
ca ca chờ muội quá lâu rồi đó.”

Khi sắp đến gần cổng thành, nó bỗng va đầu vào một người. Nỗi
vui mừng dần nguội lạnh, nó từ từ ngẩng đầu lên, thấy người này mặc bộ y phục
tôn quý may bằng gấm màu đen có thêu hình mây và hoa văn như ý. Người trước mặt
rất cao, Tảo Tảo cố sức, cố hết sức ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy được
dung mạo của y.

Đó là một gương mặt rất bình tĩnh không biết đang nghĩ gì, cặp
lông mày rậm đen, đôi mắt sâu thăm thẳm không biểu hiện tình cảm, đôi môi mỏng
rất mỏng, giống hệt như ca ca. Tảo Tảo bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào y.
Nó hơi co người lại, cúi đầu xuống.

“Sao không bỏ chạy?”, Lưu Triệt hỏi giọng bình thản, nhìn xuống
cô bé xinh đẹp mặt hoa da phấn ở dưới chân. Thân hình nó thật nhỏ, thật nhỏ,
còn chưa cao tới đùi y, mặc bộ đồ rách rưới càng để lộ ra vẻ thanh đạm đáng
thương. Quá giống, thật quá giống A Kiều khi còn bé.

Lưu Triệt nhớ lại đêm qua, Niếp Mông trở về phục mệnh.

“Người con gái trong cung Trường Môn là giả!”

Lưu Triệt nghe đến đáp án vừa bất ngờ vừa ở trong dự liệu
thì lòng cảm thấy xốn xang, không biết cảm xúc phản ứng như vậy phải gọi là cảm
khái hay tức giận.

“Thật vậy!”, Niếp Mông quỳ dưới đất bẩm báo, “Hôm qua thần

phụng mệnh đến cung Trường Môn yết kiến Trần hoàng hậu nương nương. Nương nương
tỏ vẻ bình tĩnh, nói đi thay y phục, sau đó thì bên trong vang lên tiếng nô tỳ
hô hét kinh hãi là nương nương đã treo cổ tự vẫn. Nô tài đi mời lão má má có
thâm niên sống trong cung mới kiểm tra thân thể, lão má má nói vị hoàng hậu
nương nương này không phải là thật. Năm đo kiểm tra thân thể nương nương khi tiến
cung, người ta đã đánh ký hiệu ở nơi nào đó trên người nương nương, người con
gái trong cung Trường Môn lại không hề có ký hiệu này.”

Từ những biến cố phát sinh trong mấy ngày gần đây, hắn nhạy
cảm nhận ra trong lòng Hoàng thượng đã lại có cảm giác với phế hậu. Mặc dù
không biết cái cảm giác đó cuối cùng dẫn sự việc phát triểu theo hướng nào
nhưng hắn vẫn gọi phế hậu là Hoàng hậu nương nương, và cũng thấy là Hoàng thượng
không phản đối.

Lưu Triệt tất nhiên biết ký hiệu trên người Trần A Kiều
nhưng vị trí quá mức nhạy cảm nên lão má má cũng không dám nói ra miệng.

A Kiều, nàng rời khỏi cung Trường Môn từ lúc nào chứ? Y chỉ
còn biết tự trách bản thân vì đã quá tự tin rằng A Kiều sẽ không thể thoát khỏi
lòng bàn tay mình, vì mình đã không đến Trường Môn, không nhận ra được nàng thật
là giả… A Kiều bị phế rồi thì sống ở Trường Môn nhưng y không cho phép cô cô đến
thăm vì sợ hai người phối hợp gây chuyện… Y nhắm mắt lại gạt bỏ hết những hối hận
thương tiếc trong lòng, buồn phiền đi đi lại lại.

“Con cũng rất thông minh. Trẫm chờ ở chỗ này vốn không hy vọng
sẽ gặp con nhưng con thật sự đã xuất hiện ở đây vào lúc này, đúng là không giống
một đứa trẻ mới bốn tuổi rưỡi.”

“Hừ!” Tảo Tảo không đáp, cúi đầu nhìn xuống giày của mình.

Đôi giày thủng mấy lỗ, thậm chí có thể nhìn thấy ngón chân
cô bé trắng hồng như ngọc, Lưu Triệt nhìn mà tức giận lại không có chỗ trút,
răn dạy, “Con nhìn con đi, đường đường là công chúa Đại Hán mà bộ dạng thế này
thì còn ra cái thể thống gì?”

“Ta đâu có muốn làm công chúa”, Tảo Tảo đột nhiên ngẩng mặt
lên la lớn.

“Con…”, Lưu Triệt cảm thấy lòng như bị lửa đốt, vung tay lên
nhưng lại trông thấy Tảo Tảo nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt sợ hãi, nước mắt giàn
giụa trên đôi má mềm mại, khuôn mặt bé nhỏ không bằng bàn tay y nhòe nhoẹt như
hoa lê dưới mưa thì không nỡ đánh.

Y buông tay, quay lại ra lệnh, “Đỡ công chúa lên xe.”

“Ta không lên, ta không lên.” Tảo Tảo ra sức giãy giụa nhưng
không cưỡng lại được sức lực của cung nhân, cuối cùng vẫn bị kéo lên xe. Khi xe
rời đi, Tảo Tảo tuyệt vọng òa khóc nức nở. Lưu Triệt vén rèm lên nhìn ra ngoài
cửa sổ, không nói một câu.

Xe ngựa chạy qua bốn cây cầu trong kinh thành về phía cung Vị
Ương. Cấm vệ quân cửa Bắc từ xa nhìn thấy chiếc xe ngựa trang trí hình rồng, biết
là ngự giá liền mở cửa cung quỳ đón. Xe ngựa chạy thẳng vào cung, dừng lại trước
điện Tuyên Thất. Dương Đắc Ý ở ngoài xe cung kinh, “Bệ hạ, đến rồi.”

Tảo Tảo vẫn còn khóc rấm rứt. Cô bé khóc đã lâu nên cảm giác
trên mặt hơi dính, lấy tay áo lau lung tung, không may tay áo dính đầy cát bụi
nên bị ho sặc sụa. Khi mành xe được vén lên, Dương Đắc Ý liếc mắt nhìn qua thì
cũng không khỏi tấm tắc. Công chúa Sơ mặc dù còn nhỏ tuổi, y phục rách nát, ngồi
mãi một chỗ khóc lóc vật vã trông nhếch nhác không chịu nổi nhưng vẫn thể hiện
khí độ cao sang của một công chúa Đại Hán. So với cô bé thì ba công chúa chính
thức do Vệ hoàng hậu sinh ra còn xa mới bì kịp.

Lưu Triệt quay đầu lại khe khẽ gọi, “Này”, nhưng thấy Tảo Tảo
lén lén lút lút lùi lại thì nổi giận đùng đùng, một tay bế thốc thân hình bé nhỏ
của Tảo Tảo lên vai trước tiếng kêu kinh ngạc của Dương Đắc Ý rồi nhảy xuống xe
đi thẳng về hướng điện Tuyên Thất.

Tảo Tảo nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất

điên đảo, đầu váng mắt hoa, vừa mới ngừng khóc lại òa lên, tay chân đấm đá loạn
xạ. Lưu Triệt cứ thế vác Tảo Tảo bước lên bậc thang, mặc kệ các cung nhân bên cạnh
trợn mắt há mồm đứng trông. Chợt y trông thấy Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ đang
đứng trên đó.

“Vệ Trường?”

“Phụ Hoàng”, Lưu Phỉ vội vàng hành lễ, “Mẫu hậu nói bệnh của
đệ đệ đại biến chứng, muốn mời phụ hoàng đến thăm.” Cô vốn bị mẫu thân phái tới
chầu chực ở trước điện Tuyên Thất, hy vọng mời được Lưu Triệt đến điện Tiêu
Phòng thăm mẫu thân con mình và đệ đệ nhưng tình cảnh trước mắt đã khiến cho một
người luôn giữ lễ như cô suýt nữa quên mất phải ăn nói như thế nào.

“Để lát nữa trẫm sẽ qua”, Lưu Triệt đáp gọn, không hề chú ý
tới sắc mặt tái nhợt của Lưu Phỉ, “Con hãy về đi!”

“Dạ!” Lưu Phỉ cúi đầu đáp, khi ngẩng đầu lên thì Lưu Triệt mặc
y phục gấm đen đã biến mất vào trong cổng chính điện Chiêu Dương.

Lưu Triệt quăng Tảo Tảo xuống mặt thảm dày, không để ý đến
những vết bẩn trên y phục mình, lạnh lùng hỏi: “Con làm loạn đã đủ chưa?” Tảo Tảo
nhanh như chớp từ trên mặt thảm bò dậy. Một miếng ngọc bội lộ ra khỏi vạt áo,
nó vội vàng giấu kỹ lại rồi vô cùng thận trọng quan sát y: “Ông thả ta ra khỏi
thành thì ta sẽ không làm loạn nữa.”

“To gan, lâu lắm rồi không ai dám nói chuyện với trẫm như
con. Gọi phụ hoàng mau.”

Lưu Triệt nheo mắt, vừa rồi y bất chợt chú ý. A Kiều có tài
lực không thể khinh thường ở kinh thành thì Tảo Tảo có một miếng ngọc bội cũng
không phải là lạ, nhưng vừa nãy y đã trông thấy rõ ràng là miếng ngọc bội này
có ký hiệu của hoàng gia.

“Ta không gọi”, Tảo Tảo lớn tiếng chống đối, “Gọi thế thì chẳng
phải là thừa nhận…” Nó vội vã dừng lại, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Lưu Triệt thoáng đắc ý, “Trẫm cần con thừa nhận sao? Trẫm vốn
chính là phụ hoàng của con.”

“Ông không phải!” Tảo Tảo kích động cơ hồ nhảy dựng lên,
“Khi ta và ca ca khóc đòi phụ thân thì ông ở đâu chứ? Khi bọn chúng nói chúng
ta không có phụ thân thì ông ở nơi nào?” Nó cho rằng sáng nay đã khóc đủ nhiều
rồi nhưng sau một khắc lại phát hiện nước mắt một lần nữa đang rơi xuống như
mưa khiến điện Tuyên Thất hoa lệ bỗng chốc trở lên nhạt nhòa.

Lưu Triệt chấn động. Lần đầu tiên y đã được nếm trải cái cảm
giác muốn nói chuyện mà lại không biết nói gì, mãi lâu sau mới lên tiếng:
“Không phải là con còn có người mẫu thân rất khó lường sao?”

“Mẫu thân có tốt thế nào chăng nữa thì cũng không phải là
cái gì cũng giúp được chúng ta.” Tảo Tảo thút thít, “Khi chúng ta ngồi xe từ Đường
Cổ Lạp Sơn đến Trường An, có một ngày nghỉ chân ở trạm dịch, chơi với những đứa
trẻ khác trong trạm dịch, bọn chúng hỏi ta rằng phụ thân chúng ta là ai”, nó quệt
nước mắt, “Ca ca bỏ ra ngoài không trả lời. Bọn chúng liền cười chúng ta, ca ca
rất tức giận, đánh nhau với bọn chúng. Mặc dù ca ca học võ công nhưng vẫn còn
nhỏ. Bọn họ bắt nạt ta thì ca ca bảo vệ ta. Ca ca dặn không được nói cho mẫu
thân làm mẫu thân đau lòng.”

“Sau đó ta đi hỏi mẫu thân là tại sao ta không có phụ thân.
Khi đó ta chỉ cho rằng phụ thân đã chết rồi, trong lòng thật là đau khổ, thật
là đau khổ. Thế nhưng mẫu thân nói phụ thân không cần chúng ta, nói rằng phụ
thân không cần mẫu thân, cũng không cần đến ca ca và ta ở trong bụng mẫu thân.
Mẫu thân đã khóc rất nhiều. Ta bị ca ca mắng vì hỏi chuyện chọc mẫu thân khóc.
Ca ca nói, chúng ta có mẫu thân là đủ rồi, chúng ta không cần có phụ thân vì phụ
thân không cần chúng ta trước. Phụ thân không cần chúng ta trước, không cần mẫu
thân, không cần ca ca, cũng không quan tâm đến ta.”

“Hu hu… Là ông không cần chúng ta trước.”

Trong khoảng khắc đó, Lưu Triệt đứng trơ ra giữa ngôi điện
trống trải, cảm thấy một lưỡi dao rất cùn chậm chạp cứa đi cứa lại trong lòng
rõ ràng không thấy đau đớn bao nhiêu nhưng lại nhận biết rằng lòng mình đau như
cắt. Kể từ sau khi lên ngôi hoàng đế, y chưa từng hối hận về những chuyện đã
làm. Lúc phế bỏ A Kiều, y cũng nghĩ rằng mình sẽ không hối hận. Y cho rằng y đã
chán ghét nàng. Náng quá kiêu ngạo, quá đơn giản nên phế đi cũng không tiếc.
Tuy nhiên việc đó đã khiến cho nàng phải lưu lạc ở bên ngoài, một cô gái kiêu
căng như nàng thì làm sao có thể cầu sinh trong cuộc đời chìm nổi, lại còn nuôi
dưỡng hai đứa con trai, gái? Thế nhưng giờ khắc này thì y nghe được rõ ràng tiếng
lòng mình đau. A Kiều thuở ấy cũng đau như thế này sao? Thì ra là nỗi đau của
nàng vẫn có thể khiến y phải đau theo.

Lưu Phỉ đứng ở ngoài điện cũng cảm thấy lòng mình cứ trầm xuống,
trầm xuống mãi, tựa như từ trên trời cao cứ thế rơi xuống chẳng biết đến đâu là
tận cùng. Nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ ướt sũng vạt áo, cô lê từng bước chậm

chạp leo lên cầu thang, buồn đau thẫn thờ, thầm nghĩ, có lẽ, mẹ con mình đã mất
phụ hoàng rồi.

Tảo Tảo bỗng nhiên ngã nhào xuống, không kịp kêu lên một tiếng.
Trong suốt một ngày một đêm qua, nó đã trải qua quá nhiều biến cố, mặc dù từ nhỏ
đã được Tiêu Phương giúp điều dưỡng thân thể nhưng cuối cùng vẫn không chịu được
mà phát bệnh. Lưu Triệt lặng người, ôm lấy cô bé, hô lên: “Truyền ngự y!”

“Công chúa Sơ chỉ vì hỏa khí công tâm, lao lực quá độ nên bệnh
cũ tái phát, thảo dân châm cho Công chúa mấy mũi thì không có gì đáng ngại nữa
rồi.” Trong điện Chiêu Dương, Tiêu Phương mặc đồ trắng hào hoa anh tuấn bắt mạch
cho Tảo Tảo rồi thu tay về, điềm đạm nói.

“Thật vậy sao?” Lưu Triệt hỏi lại, “Rốt cuộc thì nó bị bệnh
gì?”

“Cơ thể người mẹ lúc mang thai đã bị tổn thương quá nặng, lại
là ca khó sinh nên mạch bị hao tổn, khí huyết bẩm sinh đã không đủ.” Tiêu
Phương lắc đầu, “Bệnh này bảo nặng thì không phải nặng nhưng muốn trị tận gốc lại
cực kỳ khó khăn, đành phải điều dưỡng lâu dài, không thể để mệt nhọc, tránh xúc
động quá lớn.”

Lưu Triệt nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ u ám nguy hiểm,
“Cơ thể mẹ tổn thương quá nặng có nghĩa là gì?”

“Năm đó khi thảo dân tới điều trị thì nương nương đã bị
thương nặng, nghe nói là bị người đuổi giết.”

“Vậy à…”, Lưu Triệt hơi trầm tư, lại mỉm cười khen, “Y thuật
của Tiêu tiên sinh quả thật là cao minh.”

Tiêu Phương trả lời nước đôi, “Không dám, chỉ bình thường mà
thôi.”

“Nếu như y thuật của Y Kiếm song tuyệt Tiêu Phương của Triêu
Thiên môn mà chỉ là bình thường thì ngự y trong cung sẽ tính là cái gì?”, Lưu
Triệt nói, đám ngự y đang quỳ ở ngoài rèm run như cầy sấy, dập đầu lia lịa.

Lưu Triệt nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu, xoay người phất
tay, “Đi theo trẫm đến đây.”

Điện Tiêu Phòng.

Vệ Tử Phu đi ra ngoài nghênh đón, “Thần thiếp tham kiến
Hoàng thượng.” Nụ cười của nàng ta dịu dàng nhưng lại thoáng vẻ miễn cưỡng.

“Ừm.” Lưu Triệt hỏi tiếp, “Cứ Nhi như thế nào?”

“Uống thuốc xong thì ngủ say rồi.”

“Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Tiêu Phương quỳ
xuống hành lễ.

“Miễn lễ!” Vệ Tử Phu nghi ngờ hỏi, “Vị này là?”

“Tiêu Phương”, Lưu Triệt cũng không để tâm, ngồi xuống nói,
“Ngũ Diệp Trầm Thủy hương chỉ có thể giảm bớt chứng bệnh của Cứ Nhi, trẫm tin
tưởng ngươi…”, y khẽ quay đầu nhìn Tiêu Phương đầy thâm ý, “…nhất định có thể
chữa khỏi nhanh chóng.”

Tiêu Phương ôm hòm thuốc quỳ lạy, vẻ mặt kính cẩn, “Thảo dân
sẽ cố gắng hết sức.”

Hắn đi vào trong phòng quan sát kỹ lưỡng sắc mặt Lưu Cứ, ánh
mắt thoáng hiện vẻ thấu hiểu, đưa tay chẩn mạch rồi xoay người quỳ xuống bẩm,
“Cứ điện hạ không phải bị cảm lạnh.”

Lưu Triệt nhướng mày, “Vậy là bệnh gì?”

Tiêu Phương cười khẽ, “Chẳng qua là ăn đồ gì đó không sạch
mà không thể bài tiết ra được. Thảo dân viết phương thuốc, theo đó điều trị mấy
hôm sẽ khỏi.”

“Cứ theo lời ngươi đi. Sau này ngươi ở phòng ngự y chăm sóc
sức khỏe cho Tứ công chúa.”

Tiêu Phương sững người, chắp tay từ chối, “Thảo dân đã quen
sống tiêu dao tự do tự tại, không thích hợp với chốn cung đình.”

“Ý trẫm đã quyết”, Lưu Triệt thản nhiên, không cho hắn có cơ
hội cự tuyệt, “Chừng dăm ba ngày nữa thì Tiêu tiên sinh hãy tiến cung đi.”

Tiêu phương trầm mặc một lát rồi thi lễ nói: “Tuân mệnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận