Kilig P1 - Tempest

Chưa tính đến nội dung của giấy ghi chú, trước mắt Hanbin có thể khẳng định đây không phải là nét chữ của Jaewon, vậy là có người khác đã đến căn hộ của hắn và để lại những tờ giấy ghi chú này

"Jaewon, hôm nay là ngày thứ hai em không đi làm nên anh và Taerae đã ghé đến căn hộ của em, ông chủ bảo ông ấy đã không gặp em hai ngày nay rồi. Bọn anh có tự tiện vào căn hộ của em nhưng không thấy em đâu, nếu em thấy tờ ghi chú này, nhớ liên lạc lại với bọn anh đó"

"Song Jaewon, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi đấy, rốt cuộc em đi đâu mà không báo với bọn anh, đến cả nhà cửa cũng không để ý, bọn anh đã dọn dẹp căn hộ sạch sẽ rồi đấy, sau khi về nhớ liên lạc với bọn anh liền nhé"

"Ngày thứ sáu rồi Jaewon, Taerae rất lo cho em, anh và thằng nhóc đó đã chạy khắp nơi, đến những chỗ mà em thường lui đến nhưng vẫn không tìm thấy tin tức nào. Rốt cuộc là em đã đi đâu vậy? Ít nhất cũng phải gọi điện báo với bọn anh một tiếng chứ"

"RỐT CUỘC EM ĐANG Ở ĐÂU, SONG JAEWON?!"

Đọc hết các tờ giấy ghi chú, tâm trạng của Hanbin cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết, dựa trên nội dung thì cậu đã đoán được ai là người đã viết chúng rồi. So sánh một lượt có thể thấy tờ giấy ghi chú cuối cùng bị nhăn nhúm thấy rõ, nội dung trong giấy được ghi in hoa toàn bộ với nét chữ xiêu vẹo, hơn nữa chữ viết có vài chỗ bị nhoè đi

Dựa vào những đặc điểm nêu trên, Hanbin đoán người viết vào thời điểm đó có tâm trạng bất ổn, còn những chỗ bị nhoè hẳn là do nước mắt của người đó rơi xuống giấy khi không kiềm nén được cảm xúc

Hanbin bất giác nhớ lại thời điểm cậu cùng Hyeongseop và Eunchan xâm nhập vào quán Bar của Hyuk để lấy thông tin, lúc Hyeongseop nhắc đến việc Jaewon mất tích, Hanbin đã nhìn thấy sự vụn vỡ bên trong ánh mắt của Hyuk như thể họ đã chạm trúng nỗi đau trong lòng anh, mặc dù đã cố kiềm nén cảm xúc nhưng Hyuk vẫn không thể hoàn toàn che dấu sự mất mát hiện diện trên gương mặt, đôi mắt đỏ hoe chực chờ rơi lệ bất cứ lúc nào

Cảm giác tội lỗi ùa vè bóp nghẹn trái tim Hanbin, giá như ngay từ đầu cậu không tham gia vào nhiệm vụ kia thì có lẽ tâm can của cậu sẽ không bị dày vò như thế này. Đúng như Lew đã nói, Hanbin quá tốt bụng, quá dễ đồng cảm với người khác, tuy đó là một đức tính tốt nhưng nó sớm muộn gì cũng khiến cậu gặp nguy hiểm

Hanbin hít một hơi sâu, đây không phải là lúc cậu để cảm xúc lấn át lý trí của mình, điều quan trọng là phải tìm cho ra thông tin và manh mối, có như vậy vụ án mới nhanh chóng đi đến hồi kết

Hanbin đem những tờ giấy ghi chú đó giao lại cho Lew

"Em đọc đi, anh nghĩ hai người kia không phải là đồng phạm hay cố ý bao che gì cho Song Jaewon đâu"


Lew đọc xong những tờ giấy đó, ngẫm lại lời Hanbin nói không phải là không có lý, cậu sẽ tạm thời bỏ qua nghi vấn về việc Hyuk và Taerae là đồng bọn đang có ý che dấu cho Jaewon nhưng Lew vẫn không hoàn toàn loại hai người đó ra diện tình nghi bởi cậu không thể tin được là hai người thân thiết với Jaewon như vậy mà lại không phát hiện ra điều bất thường ở hắn, trừ khi là cố tình lờ đi

"Trung uý Lee!"- Một người cảnh sát chạy đến chỗ Lew với bộ dạng hớt hải - "Chúng tôi phát hiện một cánh cửa bị khoá đằng sau tủ sách trong phòng ngủ của nghi phạm!"

Lew khẽ cau mày, biết ngay mà, không thể không có gì khả nghi được. Cậu chóng đi theo viên cảnh sát đó, Hanbin cũng lật đật chạy theo

"Chính là chỗ này thưa Trung uý!"

Căn phòng ngủ của Jaewon không quá lớn nhưng tủ sách đã chiếm trọn gần một nửa diện tích rồi, những quyển sách với nhiều chủ đề khác nhau được xếp một cách cẩn thận. Trong lúc kiểm tra, cảnh sát đã vô tình phát hiện khe nứt trông rất khả nghi nằm mé bên trong tủ sách, họ liền dùng sức đẩy tủ sách sang một bên thì phát hiện một cánh cửa bằng sắt được khoá lại bằng dây xích và ba ổ khoá lớn

"Cắt khoá!"

"Rõ!"

Dưới mệnh lệnh của Lew, cảnh sát mang dụng cụ cắt khoá đến, từng đoạn mắt xích rơi xuống theo từng tiếng cắt, sự bất an trong lòng Hanbin ngày một bao trùm lấy trái tim, chưa biết căn phòng đằng sau cánh cửa này trông như thế nào nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến cậu rợn gáy

Ngay khi chiếc ổ khoá cuối cùng rơi xuống, Lew kéo Hanbin đứng phía sau mình và rút súng ra, những viên cảnh sát cũng làm hành động tương tự, họ chưa vội xông vào mà vẫn đứng yên chờ lệnh của Lew

"Lên!"

Lew vừa dứt lời, bọn họ lập tức mở cửa, bên trong là một cầu thang dẫn xuống dưới, mọi thứ phía dưới được bao trùm bởi một màu đen đặc quánh làm Hanbin phải nuốt nước bọt, trông nó như một con đường dẫn tới địa ngục vậy


Những viên cảnh sát bật đèn pin và nhanh chóng xuống dưới kiểm tra

Lew cảm nhận được Hanbin đang nắm lấy góc áo mình, bởi lẽ khác với Lew, một người cảnh sát được huấn luyện kỹ càng và đã có kinh nghiệm đầy mình, đây là lần đầu tiên Hanbin đối mặt với hoàn cảnh thế này nên dù có mạnh mẽ đến đâu thì cậu vẫn không thể che dấu nỗi sợ của mình

"Anh đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ bảo vệ anh!"

"Anh...Anh chỉ thấy hơi bất an"

"Người thường gặp tình huống thế này ai chẳng thế"

"Chẳng lẽ em không sợ sao?"

Lew mỉm cười, cậu đưa tay nhéo lấy bầu má mềm mại như bánh mochi của người anh

"Em mà sợ thì lấy ai bảo vệ anh đây~"

"Anh đang nghiêm túc đấy!!"

"Thì em cũng đâu có đùa~"

"Anh-"


"Trung uý Lee! Xin hãy mau xuống dưới đây!"

Vẻ mặt của viên cảnh sát vừa chạy lên báo tin trông rất nghiêm trọng, Lew nhanh chóng thu lại điệu bộ cợt nhả vừa nãy của mình, cậu quay sang dặn Hanbin đứng trên đây đợi để cậu xuống kiểm tra trước

Hanbin dĩ nhiên sẽ nghe lời cậu em mà đứng đợi, nhưng cậu có chút tò mò, chắc là phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên mọi người mới tỏ ra căng thẳng như vậy

Thời gian cứ thế trôi qua, Hanbin đã đứng đợi khoảng hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, cậu lo lắng đến mức không thể đứng yên một chỗ nữa mà phải đi qua đi lại để giảm bớt sự căng thẳng này, mặc dù nó không hiệu quả gì mấy

"Không được rồi! Mình phải xuống dưới đó!" - Hanbin nghĩ thầm

Ngay khi Hanbin tiến một bước về phía trước thì liền bị một viên cảnh sát chặn lại

"Trung uý Lee đã dặn tôi không được để Bác sĩ Oh đi xuống dưới đó nếu chưa có sự cho phép của cậu ấy!"

"Nhưng tôi chỉ-"

"Bác sĩ Oh, xin đừng làm khó tôi, cậu hãy kiên nhẫn đứng đợi một lúc nữa"

Dĩ nhiên Hanbin sẽ không làm khó người khác nhưng lòng cậu đang nóng như lửa đốt, nếu cứ đứng đây chờ mãi cậu nghĩ mình sẽ ngất đi vì quá lo mất

Đợi khoảng 10 phút nữa thì có một viên cảnh sát từ dưới đi lên - "Bác sĩ Oh, theo lệnh cỉa Trung uý Lee, tôi sẽ hộ tống cậu xuống dưới"

Mắt Hanbin sắng rực lên như người sắp chết khát trên sa mạc gặp được ốc đảo

"Nhưng trước khi xuống dưới đó, tôi cần phải nhắc nhở Bác sĩ Oh một điều, dù có nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kinh khủng như thế nào thì cậu cũng không được hét lên! Cậu hiểu ý tôi chứ, Bác sĩ Oh?"


Ban đầu Hanbin có chút không hiểu nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì cậu mới hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của đối phương, một bác sĩ suốt ngày chỉ làm việc quanh quẩn ở trại giam như Hanbin vốn chưa từng tiếp xúc với những tình huống như thế này, viên cảnh sát đó sợ rằng cậu sẽ cảm thấy hoảng sợ đến mức không kiểm soát được cảm xúc của bản thân

Mà khi con người ta lần đầu tiên gặp một chuyện gì đó kinh khủng thì theo bản năng có người sẽ sốc đến mức không nói nên lời, có người sẽ hét to lên. Dù là cách biểu hiện khác nhau những nó vẫn sẽ tác động đến tâm lý của những người xung quanh và khiến họ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo

Đó là những gì mà viên cảnh sát muốn truyền đạt đến cho Hanbin, nếu cậu muốn bước chân xuống dưới đó thì cậu cần phải khống chế được cảm xúc của bản thân, tránh lan toả sự sợ hãi của mình đến với những viên cảnh sát khác

"Hẳn là ở dưới xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng nên cảnh sát mới phải nhắc nhở mình trước thế này..." - Hanbin nghĩ thầm

Hanbin hít một hơi sâu rồi thở ra, cậu lặp lại hành động như thế vài lần để ổn định cảm xúc của bản thân

Sau đó, Hanbin nhìn thẳng vào mắt của viên cảnh sát trước mặt, cậu dứt khoát gật đầu - "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến mọi người! Phiền anh dẫn đường"

Một cậu bác sĩ với thân hình nhỏ con nhưng lại có ánh mắt vững vàng và tràn đầy sự quyết tâm đã thành công thuyết phục viên cảnh sát. Hanbin đi theo sau người đó từng bước cẩn thận từng bước một, càng xuống dưới, cậu càng cảm thấy lạnh sống lưng, không khí cũng ngày một quỷ dị hơn

Hanbin có cảm tưởng mình đang bước chân vào Địa ngục vậy

Thấp thoáng dưới chân cầu thang là Lew đang đứng chờ sẵn, trông thấy bóng dáng của Hanbin, cậu có vẻ không bất ngờ mấy

"Em cũng đoán được anh sẽ nhất quyết muốn xuống đây mà"

"T-Tại đứng chờ mãi như thế anh thấy không an tâm"

"Nếu anh đã chuẩn bị tinh thần rồi thì anh đến đây xem đi"

Hanbin cẩn trọng bước đến gần rồi ngó vào bên trong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận