Vốn là một bác sĩ xuất thân từ chuyên ngành Tâm thần học nên Hanbin thừa biết Jaewon đang muốn ám chỉ điều gì, nó đích thực là những gì cậu đã nghĩ đến
Jaewon thấy đối phương nhìn mình chằm chằm mà không nói gì thì đâm ra lo lắng, hắn cúi gằm mặt, đôi đồng tử vì căng thẳng cực độ mà co rút. Jaewon sợ Hanbin sẽ không tin những gì hắn nói và nghĩ hắn là một kẻ điên mà dần xa lánh hắn. Nếu ngay cả Hanbin cũng xa lánh thì Jaewon chẳng còn thiết tha điều gì nữa, hắn sẽ lại một lần nữa rơi vào bóng tối vô định, khi ấy nhân cách khác bên trong Jaewon sẽ một lần nữa trỗi dậy và làm những việc xấu xa mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đã làm gì
Jaewon không muốn như thế
"Anh...Anh Hanbin, tôi...tôi thật sự không có nói dối đâu! Tôi cảm nhận được...bên trong tôi tồn tại một con người khác! Tôi...Tôi nói thật mà!!"
"Tôi tin cậu"
Jaewon kinh ngạc ngẩn lên nhìn Hanbin với đôi mắt tròn xoe, hắn cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm liền hỏi lại một lần nữa - "Anh...Anh nói gì cơ? Anh...tin tôi sao?"
"Ừ, tôi tin những gì cậu nói là sự thật"
"Anh...chẳng lẽ anh không thấy nó quá ngớ ngẩn và phi lý sao?"
"Không hẳn, chỉ là cách dùng từ của cậu khá đặc biệt nhưng tôi vẫn hiểu ý của cậu là gì. Dù sao thì việc cậu có thể nói ra cảm giác của bản thân là rất can đảm đó, cậu làm tốt lắm Jaewonie"
Hanbin xoa đầu tán thương kèm theo một nụ cười khiến Jaewon phút chốc ngẩn người, trong lòng tràn ngập tư vị hạnh phúc khiến hắn rưng rưng muốn rơi lệ, đôi môi vô thức vẽ lên một nụ cười
"Đây là lần đầu tiên...có người tin lời tôi nói, tôi thật sự rất vui, cảm ơn anh nhiều lắm anh Hanbin"
Chất giọng nghẹn ngào của Jaewon khiến Hanbin có chút xót xa, hẳn là hắn đã phải chịu uất ức khá lâu mà không thể giải bày nỗi lòng của mình với bất kỳ ai, thậm chí có thể Jaewon cũng giấu chuyện này với người chủ quán bar kia, nếu không thì Hyuk đã nói cho Hanbin biết rồi
"Thật đáng tiếc khi cậu ta lại mắc căn bệnh quái quỷ này" - Hanbin nghĩ thầm
"Cậu hãy bình tĩnh đã Jaewonie, bây giờ là lúc cậu phải giữ vững tâm trí vì một khi cậu lơ là trong phút chốc thôi cũng đủ khiến nhân cách khác bên trong cậu chiếm quyền điều khiển thể xác"
Jaewon vội đưa tay dụi mắt rồi gật lấy gật để - "Tôi...Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ không để mình bị mất khống chế đâu!"
Hanbin lấy ra một cuốn sổ ghi chép, cậu mở ra trang giấy chi chít chữ viết của mình - "Thật ra tôi cũng đã chuẩn đoán được căn bệnh cậu đang mắc phải là gì rồi, nhờ những gì cậu vừa kể lúc nãy thì tôi càng có cơ sở để khẳng định hơn"
"Vậy...rốt cuộc là tôi bị bệnh gì vậy anh Hanbin?"
"Rối loạn nhân dạng phân ly"
Jaewon ngơ ngác không hiểu gì mặc dù thông qua biểu cảm của Hanbin, hắn cảm thấy chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng
Eunchan liền thay Hanbin giải thích - "Căn bệnh này còn có tên gọi khác là Rối loạn đa nhân cách, đây là một rối loạn tâm thần liên quan đến sự ngắt kết nối khỏi suy nghĩ, cảm xúc, ký ức hoặc cảm giác về danh tính của người mắc phải. Ví dụ cậu cảm thấy bản thân mình đã làm một việc gì đó mà cậu không tài nào nhớ nổi nhưng cậu vẫn có cảm giác quen thuộc"
"Giống như...tình trạng của tôi lúc này đúng không? Tôi nghĩ mình đã làm chuyện gì đó rất xấu xa nhưng tôi lại không tài nào nhớ nỗi mình đã làm gì"
"Đúng vậy! Ngoài ra căn bệnh này có một số triệu chứng như thay đổi tâm trạng một cách đột ngột, có vấn đề về trí nhớ mặc dù không bị chấn thương về mặt thể chất, đôi lúc hành xử theo cách mà bản thân không bao giờ làm và còn nhiều đặc điểm khác nữa. Jaewonie, tôi muốn cậu tự ngẫm lại xem liệu bản thân có gặp những triệu chứng này chưa?"
Jaewon tỏ ra giật mình như bị nói đúng tim đen - "Sao...Sao anh lại biết vậy?! Đúng thật là tôi có bị như thế! Đôi lúc tôi còn thấy mọi thứ xung quanh có cảm giác mơ hồ và như bị bóp méo khiến tôi không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo, lúc đó đầu tôi đau lắm"
"Tôi hiểu rồi, vậy thì những lúc như vậy cậu sẽ làm gì?"
"Ừm...tôi nhờ một người em thân thiết của tôi mua thuốc giảm đau và cố nằm chịu đựng cho đến khi cơn đau qua đi thôi"
"Người em mà cậu nói có phải tên là Taerae không?"
Jaewon nghe vậy liền tỏ ra phấn khích, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả ngàn vì sao - "Vâng! Anh đã gặp thằng nhóc Taerae rồi ư? Vậy nghĩ là anh cũng đã gặp anh Hyuk đúng không? Hai người họ vẫn khoẻ chứ?"
"Họ vẫn khoẻ" - Hanbin cụp mi mắt, ánh mắt có phần lảng tránh như không thể cậu không muốn nói về vấn đề này
"Thật sao? Tốt quá, tôi sợ hai người họ vì lo lắng cho tôi mà không biết chăm sóc bản thân khi không có tôi bên cạnh, nghe anh nói vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi"
Lời nói ngây ngô của Jaewon càng khiến Hanbin có cảm giác tồi tệ hơn, làm sao cậu có thể nói cho hắn biết rằng hai người kia đã lo lắng và điên cuồng tìm kiếm hắn như thế nào. Hơn bữa, Jaewon còn không để ý đến tình trạng hiện tại của mình mà lại quan tâm đến những người khác, tình nghĩa của bọn họ quả thật rất sâu đậm
*Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột khiến Hanbin bừng tỉnh, cả ba không hẹn cùng quay lại nhìn
"Ô~ chào cả nhà, hoá ra mọi người đều đang ở đây" - Hyeongseop mở cửa lú đầu vào, tay thì vẫy vẫy, miệng nở nụ cười toe toét
"Hyeongseop? Sao cậu lại ở đây?"
"Ơ, anh Hanbin hỏi thế là không chào đón tôi sao? Tổn thương quá đi mất"
Khoé môi Hanbin giựt giựt vài cái khi nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra đáng thương của Hyeongseop, cậu bất lực đưa tay đỡ trán - "Ý tôi không phải thế, chẳng phải cậu đã bị Lew cấm lại gần nghi phạm sao? Cậu vào đây chẳng khác nào đang chống lại mệnh lệnh"
Khi nhắc đến Lew, ánh mắt Hyeongseop có phần tối đi nhưng miệng vẫn giữ khư khư nụ cười - "Woong- Euiwoong chỉ cấm tôi không được tiếp xúc với nghi phạm một mình, có anh và Eunchan ở đây thì đâu tính là chống lại mệnh lệnh đâu nhỉ~"
"Ờ...chắc là vậy"
Hyeongseop đánh mắt sang nhìn Jaewon, cùng lúc đó hắn cũng ngước lên nhìn, ánh mắt của cả hai chạm nhau. Jaewon lập tức xanh mặt, hắn vội vàng trốn sau lưng Hanbin, tay níu chặt lấy áo blouse của cậu, cả người run rẩy kịch liệt
"Jaewonie?"
"Anh...Anh Hanbin, làm...làm ơn đừng để người...người đó đưa tôi đi!"
Hanbin nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Jaewon rồi lại nhìn sang Hyeongseop, cậu à lên một tiếng khi nhớ lại lý do tại sao Jaewon lại sợ Hyeongseop như vậy
Hanbin xoa đầu Jaewon trấn an - "Không sao đây, có tôi ở đây rồi"
"Ồ, cậu Jaewon đây vẫn còn giận tôi chuyện lần trước sao? Tôi chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi, tôi không nghĩ là cậu sẽ phản ứng như vậy. Cho tôi xin lỗi nhé~"
Vẫn là vẻ mặt không chút chân thành mặc dù miệng thì nói lời xin lỗi đó, Hanbin chỉ biết thở dài, nếu như Hyeongseop muốn tiếp xúc gần với Jaewon thì ít nhất cũng nên bày tỏ cảm xúc để lấy được sự tin tưởng của hắn mới đúng, còn làm vậy thì chẳng khác nào khiến Jaewon cảnh giác hơn
Hanbin chợt để ý mi mắt của Hyeongseop có chút sưng đỏ, bệnh nghề nghiệp bộc phát khiến cậu ngay lập tức mở miệng hỏi thăm - "Mắt của cậu sao lại sưng đỏ lên thế kia?"
Khi Hanbin vừa hỏi câu đó, đáy mắt Hyeongseop đã có chút giao động nhưng cậu lại không để ý
"Chắc là hồi nãy do tôi dụi mắt chăng" - Hyeongseop nghiên đầu tỏ ra ngây thơ
"Có cần tôi xem qua không?"
"Ầy~ chút chuyện vặt thế tôi không muốn làm phiền anh Hanbin, không vấn đề gì đâu"
Thấy Hyeongseop khăng khăng từ chối như thế, Hanbin cũng không muốn hỏi thêm, chỉ dặn dò anh lát ghé khu Bệnh xá để lấy thuốc nhỏ mắt
"Thế cuối cùng mục đích cậu đến đây là đứng nhìn vậy thôi sao?"
"Đúng vậy, tôi sẽ làm vệ sĩ riêng cho hai người. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nên đề phòng vẫn tốt hơn nhỉ~?"
Hyeongseop vừa nói vừa nhìn Jaewon với đôi mắt sắt bén như đang muốn cảnh cáo hắn đừng hòng làm gì ngu xuẩn khi anh đang có mặt ở đây. Dĩ nhiên Jaewon hiểu được ánh mắt đó có nghĩ là gì nên càng tỏ ra sợ sệt, tay níu lấy áo blouse của Hanbin chặt đến mức nhăn nhúm
"Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng nếu cậu làm vậy thì Jaewonie sẽ cảm thấy áp lực, dẫn đến việc điều trị gặp khó khăn đấy. Nếu cậu muốn đứng canh thì có thể đứng bên ngoài, trong đây không phải là phòng cách âm nên cậu vẫn nghe được động tĩnh bên trong"
"Đã xuống tay với 4 người rồi mà lại bị áp lực trước việc cỏn con này sao~?"
Hyeongseop lẩm bẩm nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý mà âm lượng vừa đủ lọt vào tai Hanbin, cậu nhíu chặt chân mày - "Đó không phải những lời mà cậu thích nói thì nói đâu, Hyeongseop!"
Hyeongseop giả vờ tỏ ra ngạc nhiên - "Ơ hay~ anh Hanbin, anh là đang giận sao? Bộ tôi nói gì sai sao?"
Đoạn, Hyeongseop mỉm cười, một nụ cười bỡn cợt - "Anh đang bênh vực cho nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt ư? Rốt cuộc là anh đang ở phe nào vậy, anh Hanbin?"
"Anh...!" - Eunchan tức giận khi Hanbin bị nói như thế, em muốn lên tiếng bật lại thì bị Hanbin ngăn cản
Hanbin nhìn thẳng vào mắt Hyeongseop không chút e ngại, lời nói cũng vô cùng đanh thép - "Điều tra viên Ahn Hyeongseop, hiện tại phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng, hẳn cậu cũng biết việc tuỳ tiện truyền tin chưa được xác thực như thế là một tội lớn nhỉ?! Với lại, tôi không bênh vực ai cả, tôi về phe công lý và tôi chỉ tin vào sự thật! Như thế đã đủ giải đáp thắc mặc của cậu chưa, Hyeongseop?!"
Từ khi gặp Hanbin đến giờ, đây là lần đầu tiên Hyeongseop thấy cậu thật sự nổi giận như thế, cảm giác thật mới mẻ nhưng cũng có chút gì đó rùng mình, quả nhiên những người ít giận khi giận lên sẽ vô cùng đáng sợ
Hyeongseop đột nhiên bật cười lớn trước ba cặp mắt khó hiểu nhìn chằm chằm mình
"Có gì đáng cười?! Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?!"
Hyeongseop quệt đi giọt lệ đọng trên mi vì cười quá nhiều, anh xua tay - "Không không, tại tôi thấy biểu cảm tức giận của anh trông khá buồn cười nên không nhịn được"
Hanbin nhướn mày, cậu chẳng hiểu mặt mình lúc giận có chỗ nào mắc cười. Eunchan và Lew cũng đã từng thấy dáng vẻ khi Hanbin tức giận thật sự nhưng họ chưa bao giờ nói vẻ mặt lúc đó của cậu trông hài hước hay gì cả
"Cậu ta điên thật! Thảo nào Lew hay mắng chửi cậu ta" - Hanbin nghĩ thầm
"Dù sao thì nếu anh Hanbin đã nói vậy thì tôi cũng không làm phiền anh nữa, tôi sẽ đợi ở bên ngoài, có chuyện gì anh nhớ la lên, tôi sẽ lập tức xông vào"
Nói đoạn, Hyeongseop nhìn sang Jaewon, khoé môi nhếch lên - "Và sau đó tôi sẽ cho cậu Jaewon đây một bài học nhớ đời để cậu ta không bao giờ dám làm vậy nữa"
Bởi vì cáo có hoang dã đến mấy chỉ cần mạnh tay một chút thì sẽ thành cáo nhà thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...