Kilig P1 - Tempest

Lew nhìn chằm chằm đối phương, phải nói kể từ khi sự việc đó xảy ra, rất lâu rồi cậu không thấy Hyeongseop ở khoảng cách gần như thế này, Lew đã không nhận ra thời gian trôi qua lâu đến mức khiến gương mặt của Hyeongseop đã không còn nét trẻ con hồn nhiên, bầu má không còn tròn trĩnh muốn búng ra sữa như ngày xưa nữa

Tuy vậy, chỉ có những cử chỉ dịu dàng trước giờ Hyeongseop dành cho Lew vẫn không thay đổi

Hyeongseop nói không sai, Lew biết hết tất cả mọi chuyện, cậu biết thứ cảm xúc của hắn dành cho mình là gì, nó không đơn thuần là tình cảm anh em bạn bè, nó là một cái gì đó lớn hơn thế và bởi vì nó quá lớn, lớn đến mức vượt cả tầm kiểm soát của cậu nhưng Lew chưa từng nghĩ đến việc giữa cậu và Hyeongseop sẽ phát triển hơn mối quan hệ anh em bạn bè nên chính cậu cũng không biết nên làm gì

Khi con người rơi vào hoàn cảnh mà họ không dám đối mặt thì họ sẽ làm gì?

Câu trả lời là họ sẽ né tránh

Lew cũng đã lựa chọn cách đó, cậu liên tục né tránh Hyeongseop mà không dám thẳng thắng đối diện với sự việc này ròng rã suốt mấy năm trời

Mặc dù Lew đã từng nói mình ghét Hyeongseop nhưng không vì thế mà cậu có thể từ chối thẳng thừng tình cảm của hắn, bởi lẽ cả hai đã lớn lên cùng nhau, tình cảm không có nhưng vẫn còn tình nghĩa, chính vì vậy cậu cũng không nỡ làm tổn thương hắn. Mặt khác, lý do quan trọng nhất khiến Lew né tránh chuyện tình cảm là vì cậu cảm thấy sợ, cậu sợ rằng thứ tình cảm đó chỉ là giả dối và Hyeongseop sẽ lại bỏ rơi cậu một lần nữa. Bởi lẽ dù Lew lúc nào cũng trông cứng rắn và mạnh mẽ, nhưng sâu bên trong là một trái tim dễ bị tổn thương, đặc biệt khi có ai đó bước chân vào cuộc đời của Lew, khiến cậu trở nên mềm lòng rồi sau đó bỏ rơi cậu, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó thôi Lew đã cảm thấy bụng dạ co thắt muốn nôn hết cả ra, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹn

Lew thật sự rất sợ cảm giác đó, nếu vậy cậu thà chịu đau thể xác do súng bắn dao đâm còn hơn là phải chịu cảnh dày vò tinh thần như thế

Đối diện trước lời tỏ tình của Hyeongseop, Lew cúi gằm mặt, cậu siết chặt tay đến mức đỏ ửng lên như muốn kiềm nén cảm xúc đọng ứ nơi trái tim, đôi môi chậm rãi mấp máy - "Tôi...không thích anh"

"Nói dối!"


Hyeongseop ngay lập tức vạch trần, hắn luôn tự tin tuyên bố rằng mình là người hiểu rõ Lew nhất nên hắn liền nhận ra rằng đây chỉ là lời nói dối của cậu

"Tôi nói thật"

"Không! Em đang nói dối! Nếu em nói thật thì tại sao em lại tránh ánh mắt của tôi chứ?!"

Lew hít một hơi thật sâu, không thể cứ như vậy được nữa, cậu không thể để Hyeongseop tiếp tục mỗi lúc đắm chìm sâu hơn vào đoạn tình cảm này. Dứt khoát một lần để dù có đau cũng chỉ là nỗi đau nhất thời, còn hơn để nỗi đau kéo dài âm ỉ

Lew dứt khoát ngước lên nhìn Hyeongseop rồi đáp lại không chút kiên dè - "Ahn Hyeongseop, anh thích tôi không có nghĩa là tôi cũng thích anh! Đừng tự cho rằng bản thân anh hiểu tôi nhất rồi tự suy diễn ra như thế! Anh ảo tưởng quá mức rồi đấy!"

Hyeongseop vốn dĩ đã biết Lew độc miệng và hắn cũng đã quen với điều đó nhưng những lời mà cậu vừa nói ra thật tàn nhẫn, đến cả một người vốn lãnh đạm với cả thế giới như Hyeongseop nay lại cảm thấy đau đớn và tổn thương hơn bao giờ hết, ánh mắt thể hiện rõ sự ghét bỏ của Lew khiến hắn lần đầu tiên phải sốt sắng cả lên như một đứa trẻ bị lạc mẹ

"Không đúng...em đang nói dối đúng không? Em chỉ là đang cố gắng đấy tôi ra xa thôi đúng không?"

Chất giọng như muốn vỡ vụn của Hyeongseop khiến trái tim Lew đột nhiên có chút nhói đau, cậu cảm nhận được bàn tay của hắn siết chặt lấy tay mình, trong ánh mắt mắt của đối phương chứa đầy sự sợ hãi

Một Điều tra viên chưa bao giờ lùi bước trước họng súng của kẻ địch, cũng chưa bao giờ nao núng trước bất kỳ lời đe doạ nào nay lại cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết chỉ vì một người

Phải, Hyeongseop đang rất sợ, hắn thà nghe Lew mắng chửi hay bị cậu đánh đập bởi vì ít nhất điều đó cho thấy Lew vẫn để ý đến Hyeongseop theo một cách nào đó, hắn thà như vậy còn hơn là nhận lấy sự lãnh đạm của Lew


Đây là lần đầu tiên Lew nhìn thấy Hyeongseop bùng phát cảm xúc đến mức vậy khiến cậu không khỏi kinh ngạc, trong đầu bất giác hiện lên đoạn kí ức về người anh hàng xóm hồi còn nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo mình và sẽ mếu máo nếu như bị Lew đột ngột buông tay bỏ lại phía sau. Tuy nhiên đó chỉ là những ngày tháng đã cũ, kể từ khi một sự việc nọ đã xảy ra khiến cho mối quan hệ giữa Lew và Hyeongseop không còn như xưa, hắn cũng không còn là người anh hàng xóm đáng mến ngày nào, cậu cũng đã học cách không lệ thuộc vào người anh đó nữa

Đáng lẽ ngay tại thời điểm Lew học cách không lệ thuộc vào Hyeongseop nữa thì cậu cũng phải học cách buông bỏ hết những kỉ niệm về hắn để bản thân không phải đau lòng như thế này

Lew cố gắng kìm nén cảm xúc, cậu hít một hơi thật sâu đến mức căng đầy hai lá phổi, ánh mắt cố ý tỏ ra căm ghét như thể cậu đang nhìn kẻ mà cậu căm hận đến xương tuỷ

"Anh muốn nghe sự thật chứ gì? Được thôi! Sự thật là tôi chưa bao giờ thích anh! Càng không có tình cảm gì đặc biệt với anh cả! Thậm chí anh khiến tôi cảm thấy cực kì chán ghét, anh có biết sự tồn tại của anh rất phiền phức không?!"

*Tách

Ngay khi Lew vừa dứt lời cũng là lúc giọt nước mắt của Hyeongseop rơi xuống đất vỡ tan như trái tim hắn ngay lúc này. Hyeongseop thẫn thờ nhìn Lew, hắn buông tay cậu ra rồi chậm rãi lùi về sau vài bước. Hyeongseop đưa tay chạm lên ngực trái của mình, nơi trái tim rỉ máu đang đập từng nhịp trong đau đớn khiến hắn chỉ muốn moi trái tim của mình ra và vứt nó đi để không phải nghe thấy âm thanh cửa sự tan vỡ đó nữa

"Phiền phức sao...? Hoá ra là vậy...hoá ra từ đầu đến cuối là một mình tôi tự đa tình. Tôi xin lỗi vì bấy lâu nay tôi đã gây ra không ít phiền phức cho em...nhưng em yên tâm, từ giờ trở đi...sẽ không như thế nữa đâu. Tôi sẽ không làm phiền em nữa, Trung uý Lee Euiwoong"

Hyeongseop nở một nụ cười cay đắng, nước mắt theo đó rơi đầy trên gò má. Nếu không tính đến những lần Hyeongseop cố tình khóc để thu hút sự chú ý của người nào đó thì đây là lần thứ hai trong đời hắn bật khóc như một đứa trẻ thật sự

Lần thứ nhất là khi mẹ Hyeongseop qua đời vì tai nạn giao thông, hắn đã mất đi một người mà hắn yêu quý

Lần thứ hai là khi Lew thẳng thừng nói ra những lời cay độc làm tổn thương Hyeongseop, hắn lại một lần nữa để vụt mất người mà hắn yêu


"Hyeongseop..."

Lew trong phút chốc trở nên lúng túng khi thấy Hyeongseop bật khóc như thế, ánh sáng trong đôi mắt của đối phương lụi tàn, để lại sự thương đau và vụn vỡ. Lew chỉ muốn Hyeongseop có thể buông bỏ tình cảm đơn phương ấy để hắn có thể tự do tìm được một người có thể đáp lại tình cảm của hắn, để hắn không bị trói buộc bởi mối quan hệ đặc biệt của cả hai. Bởi Lew tin rằng mình và Hyeongseop như hai đường thẳng song song vì tính cách của cả hai quá khác biệt, nếu yêu nhau chỉ khiến cho cả hai đều bị tổn thương mà thôi

Mục đích của Lew là vậy nhưng cậu nào hay lời nói của mình lại vô tình khiến Hyeongseop tổn thương nhiều hơn cậu nghĩ, đến mức mà hắn phải bật khóc như thế này thì Lew chưa từng nghĩ đến

Cảm xúc tội lỗi bủa vây trái tim khiến từng nhịp hô hấp của Lew có chút khó khăn, muốn mở miệng nói thì cổ họng lại như bị nghẹn ứ lại và không thể nói thành lời

Cuối cùng, Lew chỉ có thể trơ mắt nhìn Hyeongseop tự ôm lấy những mảnh vụn của trái tim vỡ tan vì tình yêu và đem cất vào một nơi sâu thẳm nhất

Hyeongseop nhìn Lew vẫn đứng yên như pho tượng mà không chút phản ứng nào, như được nhận câu trả lời, hắn bật ra một tiếng cười trào phúng như tự chế giễu bản thân

Đúng là hoa hồng nào mà chẳng có gai, Hyeongseop đã tự nguyện mặc cho gai nhọn đâm vào mình chỉ để có cơ hội được ở gần đoá hoa ấy, với hy vọng một ngày nào đó đoá hoa hồng kiều diễm sẽ vì hắn mà nở rộ hơn bao giờ hết. Cứng đầu mãi như thế để rồi nhận ra đoá hoa chưa một lần nhìn lấy Hyeongseop, thậm chí còn dùng gai nhọn đâm vào trái tim hắn như muốn nhắc nhở Hyeongseop rằng đoá hoa ấy sẽ không bao giờ thuộc về hắn dù cho hắn có làm gì đi nữa

Hyeongseop dùng tay áo dứt khoát lau đi những giọt nước mắt của mình rồi sau đó ép bản thân nở một nụ cười với Lew

Nụ cười của Hyeongseop lúc này trông thật méo mó

"Cảm ơn em đã nói cho tôi hiểu và xin lỗi vì đã làm phiền em, tôi có việc cần giải quyết nên xin phép đi trước" - Hyeongseop gật đầu nhẹ như một lời chào rồi quay lưng rời đi ngay không chút do dự

Cuối cùng chỉ còn một mình Lew trong phòng cùng với sự dằn vặt dày xéo con tim


"Haiz..."

Lew thở hắt ra một hơi nặng nề, đáng lý ra cậu phải cảm thấy mừng vì cuối cùng cũng loại bỏ được cái đuôi cứ theo sau làm phiền mình mãi mới đúng, nhưng giờ đây Lew cảm thấy lòng mình trống rỗng, không hề có cảm xúc vui sướng gì cả mà chỉ để lại một nỗi buồn khó tả

Liệu đây có phải là sự lựa chọn đúng?

Lew lắc đầu, cố dằn lòng lại, cậu không thể để cảm xúc của cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc, đó là những gì Lew đã được dạy khi còn học ở trường cảnh sát

Hiện quan trọng nhất vẫn là vụ án giết người hàng loạt chưa được giải quyết kia, càng kéo dài thì phía cảnh sát sẽ càng bất lợi vì họ vẫn chưa có đủ bằng chứng để buộc tội Song Jaewon, bởi vì hiện tại hắn vẫn không biết về việc mình có thể kháng cáo nên tạm thời cảnh sát vẫn giữ hắn lại được

Nhưng đến một lúc nào đó, khi Jaewon phát hiện ra điều này thì cảnh sát buộc phải thả hắn ta ra

Lew tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, tầm mắt cậu chợt rơi trúng bìa hồ sơ màu đỏ mà Hanbin đã đưa,Lew dựa người vào thành bàn và mở nó ra, bên trong là hồ sơ bệnh án của Jaewon, tất cả thông tin cơ bản về sức khoẻ của hắn được Hanbin ghi chép rất đầy đủ

*Tách

"Ơ..."

Đột nhiên mọi thứ trước mắt Lew bỗng nhoè đi, cậu đưa tay chạm lên má thì phát hiện bản thân đã rơi lệ từ lúc nào. Lew vội đưa tay dụi mắt nhưng dù cho có cố gắng thế này thì cậu vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt này ngừng rơi, những tiếng nấc khe khẽ theo đó phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn

Từ chối đoạn tình cảm ấy chỉ để giúp cả hai được giải thoát nhưng điều đó lại vô tình khiến cả hai bị tổn thương

Và nỗi đau này sẽ mãi dày xéo tâm can cho đến khi thân xác họ không còn trên cõi đời này nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận