Kiều yếp

Hoàng cung.
 
Người của Ân thất tập trung bên ngoài đại sảnh Sùng Đức, Lỗ Hoàng hậu ôm cặp song sinh của nàng khóc không thành tiếng: “Bệ hạ… Bệ hạ…”
 
Mọi người đều thấp thỏm lo lắng, không ai dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mọi người cùng suy nghĩ đổ dồn ánh mắt vào vị Thái tử mảnh khảnh trước mặt.
 
Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn của Thái tử hoàn toàn không có chút hoảng loạn, cũng không có nóng nảy thiếu kiên nhẫn, đôi lông nhíu sâu chỉ có một phần là nhi tử lo lắng của một phụ thân của mình, phần còn lại là sự bạo nộ của đế quân với người đã gây chuyện.
 
Ngoài thành đã phong tỏa, mỗi con đường trong thành đều được canh gác cẩn mật. Bọn họ đứng ở đây, nghe theo lệnh của Thái tử phân phó đâu ra đấy, từng người kiên định, âm thanh vang dội.
 
Nếu Bệ hạ gặp chuyện không may, Thái tử sẽ trở thành tân Hoàng Đế. Sự tất yếu này khiến ánh mắt mọi người nhìn về phía Cơ Tắc càng thêm nóng rực.
 
Đôi mắt ngấn lệ của Lỗ Hoàng hậu chua xót nhìn về phía Cơ Tắc đang đứng thẳng người, tay nắm chặt cặp song sinh.
 
Mẫu thân Cơ Tiểu Bạch, ngự phụ Vương phu nhân lúc này hỏi: “Điện hạ, lúc này có nên gọi Miêu Miêu trở về hay không?”
 
“Gọi huynh ấy về làm gì?” Cơ Tắc đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn vì Hoàng Đế bị ám sát, hắn lạnh lùng nhìn sang, hỏi tiếp: “Vì sao lại gọi huynh ấy về?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương phu nhân nhỏ giọng: “Tất nhiên là phải về để chịu…”
 
Vương phu nhân: “Chịu cái gì?”
 
Vương phu nhân: “Về để chịu tang.”
 
Cơ Tắc nổi giận: “Hỗn xược!”
 
Vương phu nhân sợ tới mức không dám nói nữa.
 
Cơ Tắc nhìn lướt qua đám người, gằn từng chữ, rõ ràng hữu lực: “Nam nhi người Ân, chín cái mạng, phụ vương bảy lần xuất chinh bảy lần đại thắng, lúc này đương nhiên sẽ không có chuyện gì. Mỗi câu các ngươi ngậm trong miệng, trước khi há mồm nói ra, hãy tự hỏi xem khi mình nói lời này thì sẽ càng toàn mệnh sống đến ngày mai hay không.”
 
Tất cả mọi người đều im lặng không tiếng động, ngoại trừ tiếng khóc không dứt của Lỗ Hoàng hậu.

 
Cơ Tắc nghe nàng khóc, cau mày chặt hơn.
 
Hắn rất muốn làm nàng ta câm miệng và đừng khóc nữa, thân là một Hoàng hậu của thiên hạ, sao có thể nhu nhược yếu đuối như vậy?
 
Lòng Cơ Tắc bực bội bất an, hắn lo cho phụ vương, lo cho tương lai của vương tộc, hắn hận không thể đi bắt người đã làm chuyện này tới lăng trì ngay lập tức.
 
Trong đầu hắn hiện lên một đám người có khả năng là chủ mưu, tay hơi nắm chặt lại, phần lớn những người được chọn này, đa số đều là quốc vương nước chư hầu.
 
Đế Đài đang dần dần đi vào đúng quỹ đạo của mình, nhìn thấy gia tộc xưa không thể ngăn được bước chân của người Ân, cho nên bọn họ nhịn không được muốn tự mình động thủ sao?
 
Cơ Tắc thề, nếu phụ vương bỏ mạng trong đêm nay, trong tương lai hắn nhất định sẽ trả thù cho ngài. Khi đó, hắn sẽ băm thay xác kẻ chủ mưu sau màn thành ngàn khúc, sát dân diệt quốc trong thành, dùng thảm cảnh máu chảy thành sống cảnh cáo thế nhân, cảnh cáo mỗi người một có ý đồ khiêu khích Ân vương thất ——
 
Nợ máu trả bằng máu, truy sát tất cả.
 
Hắn sẽ cho bọn chúng biết cái gì là chính thống, cái gì gọi là thần phục.
 
Trong lòng Cơ Tắc có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt hắn vẫn không biểu hiện một chút gì. 
 
Càng là loại thời điểm này, càng phải trấn định tâm tình.
 
Hắn là Đế Thái tử, hắn không thể hoảng loạn.
 
Cửa lớn của phòng cuối cùng cũng mở ra, ngự y bước từ trong ra.
 
Mọi người càng khẩn trương hơn.
 
Lỗ Hoàng hậu là người đầu tiên đi tới hỏi: “Bệ hạ thế nào rồi?”
 
Ngự y không trực tiếp trả lời nàng, chỉ cúi người đưa tay ra với Cơ Tắc đang ở một bên: “Bệ hạ không sao cả, chỉ là bị đập đầu nên tạm thời hôn mê mà thôi, hiện tại đã tỉnh.”
 
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng, điều kinh hoàng nhất là khi bị ám sát, Hoàng Đế chỉ bị đập đầu, còn vui mừng chính là Hoàng Đế đã bình an vô sự.
 
Mới một canh giờ trôi qua, bọn họ đã phải trải qua nỗi hoang mang và lo sợ lớn nhất trong đời. Hiện tại đã ổn, không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn như trước.
 

Trời cao phù hộ người Ân vĩ đại.
 
Cơ Tắc thở dài một lúc lâu.
 
Không có chuyện gì là tốt.
 
Hắn buông lỏng hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, lúc này bị gió thổi qua liền cảm thấy có chút lạnh lẽo.
 
Hòa thượng: "Bệ hạ triệu kiến Điện hạ."
 
Những người khác cũng muốn đi vào, nhưng lại bị hòa thượng ngăn lại: "Bệ hạ nói, chỉ muốn thấy một mình Điện hạ."
 
Cơ Tắc bước vào phòng lớn, bước nhanh đến bên giường: "Phụ vương, phụ vương!"
 
Cơ Trọng Kha nằm nửa người trên giường, đầu quấn mảnh vải, ngài vẫy tay với Cơ Tắc: "Phụ vương không sao, Chíp Chíp đừng lo lắng."
 
Lúc này Cơ Tắc không quan tâm đến việc bị gọi nhũ danh nữa, hắn vội vàng kiểm tra cơ thể của Cơ Trọng Kha, quả thật như lời của ngự y nói, chỉ là đầu của ngài ấy bị đập, cũng không có vết thương nào khác.
 
Cơ Tắc: "Phụ vương yên tâm, nhi thần đã phái người đi tra kẻ chủ mưu đứng sau."
 
Cơ Trọng Kha rất quẫn bách, hạ giọng: “Chíp Chíp, phụ vương chỉ triệu một mình ngươi, đúng là vì việc này.”
 
Cơ Tắc: “Nghe theo phụ vương phân phó.”
 
Cơ Trọng Kha nghĩ về chấn thương của mình, nhất thời có chút không biết mở miệng nói như thế nào.
 
Do dự nửa ngày, vẫn mở miệng: “Chuyện này, là hiểu lầm.”
 
“Hiểu lầm?”
 
Cơ Trọng Kha thuật lại từng chuyện một, để tránh cho sự uy nghiêm của đế vương bị tổn hại, ngài đã nói rất nhiều từ ngữ vô ích và rườm rà vòng tới vòng lui.
 

Nói đi nói lại, cũng chỉ có một nghĩa ------
 
Trẫm say rượu, trẫm té ngã, lúc té ngã vừa vặn ôm phải một cung nhân, trầm té xỉu, sau khi tỉnh lại, mọi người đều nói trẫm bị ám sát.
 
Cơ Trọng Kha cũng không biết là ai đồn, đành phải hỏi Cơ Tắc: “Ai là người đầu tiên nói trẫm bị ám sát?”
 
Cơ Tắc nghiến răng nghiến lợi: “Là Cơ A Hoàng.”
 
Không bao lâu, Cơ A Hoàng quỳ gối giữa đại thất, ủy khuất giải thích: “Lúc nhi thần vào cửa, thấy phụ vương ngã trên mặt đất, trên đất có máu, bên cạnh còn có cung nhân đang lén lút, cho nên nhi thần liền… liền...:”
 
“Đó không phải là máu, là cống phẩm rượu mới.” Cơ Trọng Kha chống trán: “Cung nhân đó đâu?”
 
Cơ A Hoàng run bần bật: “Nhi thần quá tức giận, tình thế cấp bách, nhất thời đã chém người đó ngay tại chỗ.”
 
Cơ Trọng Kha lại thở dài: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”
 
Cơ A Hoàng di chuyển đầu gối, ôm chân Cơ Trọng Kha: “Phụ vương, nhi thần không đi, nhi thần muốn chăm sóc phụ vương.”
 
Cơ Trọng Kha dùng nắm đấm đẩy gã ra: “Ở lại với trẫm làm gì? Muốn làm trẫm tức chết sao?”
 
Cơ A Hoàng nhìn về phía Cơ Tắc, mặt Cơ Tắc lạnh như băng, hai mắt nhìn lên trời.
    
Cơ A Hoàng không còn cách nào khác, đành cúi đầu rời đi, lúc đi còn không quên nói: “Ngày mai nhi thần lại đến thỉnh tội với phụ vương.”
 
Cơ Trọng Kha xua tay: “Đi nhanh đi, không muốn thấy ngươi, ngày mai đừng tới, sau cũng đừng tới, không có lệnh của trẫm, không cho ngươi tới gặp trẫm.”
 
Cơ A Hoàng gào thảm thiết trước cửa: “Phụ vương! Nhi tử biết sai rồi!”
 
Cửa bị hòa thượng đóng thật mạnh lại.
 
Cơ Trọng Kha vỗ ngực, bực mình: "Cẩu nhi này, thiếu chút nữa đã gây ra trò hề."
 
Cơ Tắc: "Phụ vương yên tâm, chuyện này nhi thần sẽ xử lý đàng hoàng. Bên ngoài sẽ không có ai biết chuyện phụ vương ‘bị ám sát’, càng sẽ không biết đến đêm nay còn có hiểu lầm này."
 
Cơ Trọng Kha: "Vậy toàn thác cho ngươi." 
 
"Nhi thần minh bạch."
 
Cơ Trọng Kha hỏi: "Chíp Chíp đã bao giờ nghĩ đến việc sử dụng chuyện ‘hành thích’ này để gây ồn ào chưa?"
 

Cơ Tắc thành thật trả lời: "Có, nhưng rất nhanh liền từ bỏ. Tuy rằng Ân vương thất hiện tại có danh nghĩa Hoàng Đế, nhưng cũng không đủ lực để đối phó với cuộc liên hợp tấn công của năm nước kia, nếu chúng ta lấy chuyện Hoàng Đế khiêu khích các nước chư hầu, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng liên hợp để lật đổ sự thống trị của người Ân, sau đó họ sẽ chọn ra một Hoàng Đế khác. "
 
“Nếu hôm nay trẫm thực sự bị ám sát thì sao?” Cơ Trọng Kha hỏi lại.
 
Cơ Tắc do dự, nói tiếp: "Nhi thần vẫn trả lời như vậy. Nhưng mười năm sau, nhi thần sẽ tự mình cưỡi ngựa mặc giáp, nhân danh Hoàng Đế, tàn sát sạch sẽ người sống ở nước chư hầu."
 
Cơ Trọng Kha mỉm cười hài lòng vỗ vai hắn: "Tốt, tốt! Chíp Chíp có thể  lấy đại cục làm trọng, phụ vương có chết cũng không hối hận!"
 
Cơ Tắc mím môi, nhíu mày: "Phụ vương, đừng nói lời chết dễ dàng như vậy."
 
Cơ Trọng Kha dùng biểu cảm và giọng điệu mà mỗi lần xuất chinh trở về trước đây, nói: "Chíp Chíp, mệt mỏi, ngươi đang sợ."
 
Cơ Tắc dời mắt: "Vâng."
 
Cơ Trọng Kha chợt nhớ ra điều gì đó: "Chíp Chíp, trầm nhớ hôm nay hình như ngươi có đại sự phải làm, ngươi cò cố ý xin nghỉ..."
 
Thư triệu tẩm chưa trình lên, khi hành lễ xong mới trình.
 
Vì vậy tất cả mọi người trong cung đều không biết rằng Thái tử Điện hạ của họ, tính toán sẽ bắt đầu hưởng thụ niềm vui giữa nam nữ từ tối nay.
 
Cơ Tắc rũ mắt: "Không phải chuyện gì quan trọng, phụ vương không cần lo lắng cho nhi thần."
 
Đầu Cơ Trọng Kha nằm xuống, ngài rúc trong chăn bông: "Vậy Chíp Chíp bồi phụ vương đi."
 
Một lúc sau.
 
Chiêu Minh đang đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy Cơ Tắc nhẹ nhàng từ trong đại thất đi ra, vội vàng tới: "Điện hạ."
 
Cơ Tắc: "Phụ vương ngủ rồi, nhưng cô phải giải quyết hậu quả chuyện của hôm nay, có lẽ phải ở trong cung thêm hai canh giờ."
 
Chiêu Minh cho rằng có chuyện quan trọng cần được giao phó: "Nô cần phải làm gì ạ?"
 
Cơ Tắc: "Ngươi thân thủ tốt, mau trở về Vân Đài các, lệnh người trực đêm đưa đồ ăn đêm cho Triệu cơ. Không triệu tẩm vào lúc hoàng hôn được, không ai dám cho nàng đồ ăn, khẳng định nàng ấy đã đói rồi."
 
Chiêu Minh: "... Vâng."
 
Cơ Tắc gọi y lại, "Nàng thích ăn bánh anh đào, bữa đêm cho nàng ăn bánh anh đào đi, làm đủ một trăm chén đưa qua, để nàng ấy thật vui vẻ." 

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui