Kiều yếp

Triệu Chi Chi ở cung Kiến Chương trong vài ngày.
 
Bất cứ lúc nào nàng nghĩ tới chuyện nàng có thể sẽ quay lại Nam Đằng Lâu vào hôm sau, nhưng nàng lại không hề quay về. Mỗi ngày đều thức dậy và chìm vào giấc ngủ cùng với Thái tử Điện hạ bên cạnh.
 
Triệu Chi Chi tự hỏi, không có ai nhắc Thái tử sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đã hơn ba ngày.
 
Gần mười ngày rồi.
 
Triệu Chi Chi vốn đang trầm mặc, không biết mười ngày nay mình ở cung Kiến Chương đã thay đổi như thế nào.
 
Điện hạ nên nghỉ ngơi một thời gian. Trước đây khi còn ở trong cung, Điện hạ mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng, sau khi chuyển vào Vân Đài các thì vẫn như cũ, hầu như không có thời gian nhàn rỗi chứ đừng nói là hưởng thụ.
 
Cuộc sống của Hoàng thân, dường như không có từ nào là 'hưởng thụ'.
 
Bất kể trong hoàng thất có thân phận là Thái tử, hắn vẫn là một thiếu niên khí phách, mặc dù chưa bao giờ để râu.
 
Cho nên khi Thái tử ôm Triệu cơ ngày này qua ngày khác, thậm chí cổng cung Kiến Chương còn chưa bước ra ngoài, mọi người ngoài cửa vui mừng phấn khích.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật tuyệt, Thái tử Điện hạ cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
 
Triệu cơ thực sự là một bảo vật quý mà.
 
Bọn họ thích nàng, họ muốn hầu hạ nàng tốt hơn!
 
Cho dù sau này Thái tử có nữ nhân mới, bọn họ cũng chỉ thích Triệu cơ nhất, bởi vì Triệu cơ là người đầu tiên khiến cho Điện hạ nghỉ ngơi mười ngày liền.
 
Những người trong cung Kiến Chương đã bàn tán rất lâu và quyết định bày tỏ sự biết ơn của mình với Triệu cơ vào ngày cuối cùng, trước chuỗi ngày cộng tầm của Triệu cơ kết thúc.
 
Cho nên sáng nay Triệu Chi Chi vừa mở mắt, từ trên giường lớn của Thái tử tỉnh dậy, liền phát hiện dưới giường có rất nhiều thứ chất đống.
 
Hầu hết chúng là những thứ để hài tử chơi như là trống, súng cao su, búp bê bằng vải vụn,… Ngoài ra còn có rất nhiều đồ ăn nhẹ để ăn.
 
Những tiểu nô tụ tập lại với nhau, vừa nhìn nàng vừa nở một nụ cười, thò đầu ra sau bình phong.
 
Triệu Chi Chi ngượng ngùng kéo chăn bông.
 
Phía sau, Cơ Tắc cũng đã tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn lười biếng đặc trưng của việc mới tỉnh dậy: "Triệu cơ?"
 
Triệu Chi Chi che mặt trong chăn bông, nói nhỏ: "Triệu cơ đây."
 
Cơ Tắc vén chăn bông lên, vươn tay kéo nàng lại gần, mặt áp vào mặt nàng, hai mắt khép hờ, vẫn chưa tỉnh táo: "Sao mặt nàng lại nóng như vậy?"
 
Triệu Chi Chi không nói, cúi đầu vùi vào trong tay hắn. 
 
Tiểu đồng sau bình phong che miệng nói nhỏ với nhau: "Tỉnh rồi, họ đều đã tỉnh, Điện hạ cũng đã tỉnh rồi."

 
Cơ Tắc ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài.
 
Đám tiểu đồng vội vã giải tán.
 
Cơ Tắc nâng mặt Triệu Chi Chi ra khỏi tay mình, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của nàng, "Thì ra là xấu hổ vì bọn họ."
 
Triệu Chi Chi không dám phủ nhận, cụp mày xuống, nhẹ giọng nói: "Triệu cơ vô dụng, quả thực không biết không xấu hổ."
 
Cơ Tắc cười, ngồi dậy ôm nàng, xoay người đè nàng lại, dụi dụi vào chóp mũi, ý cười trong mắt nồng đậm khiến người khác cũng cười theo: "Triệu cơ không phải là người vô dụng, Triệu cơ là người có ích nhất."
 
Triệu Chi Chi vui đến không thể giải thích được khi được khen ngợi như vậy, trong lòng vui mừng, nàng chợt thốt ra điều mình đang suy nghĩ: "Triệu Chi Chi thực sự có ích sao? Sao Điện hạ lại nói như vậy?"
 
Cơ Tắc hôn lên môi nàng: "Bởi vì không có ai có thể làm cho cô vui vẻ hơn Triệu cơ."
 
Mặt Triệu Chi Chi càng đỏ hơn.
 
Tay nàng được Thái tử nắm chặt, những ngày này tay nàng luôn được Thái tử nắm chặt trong lòng bàn tay, hắn luôn giữ nàng bên cạnh dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
 
Nàng biết rõ việc đầu tiên mình phải làm mỗi ngày khi thức dậy, vậy nên nàng đã chủ động ôm lấy Thái tử.
 
Cả hai hồi tưởng lại những gì đã xảy ra đêm qua.
 
Sau khi mọi chuyện kết thúc, trên gương mặt Triệu Chi Chi đã lưu lại những giọt nước mắt, nhưng đây không phải là những giọt nước mắt của đau khổ và bất lực.
 
Nàng lại vô tình cắn vào vai Thái tử.
 
Triệu Chi Chi đưa chiếc gương nhỏ cho Cơ Tắc, lo lắng ôm chặt chăn bông. Thái tử đau đớn hít thở mấy hơi, nàng sợ lần này hắn sẽ trách nàng.
 
Mỗi lần làm chuyện đó, nàng đều không thể cưỡng lại việc cắn hắn, sau đó nàng hồi phục tinh thần, nàng luôn sợ hãi, sợ rằng điều đầu tiên Thái tử sẽ làm sau khi tỉnh táo là chặt nàng ra để hả giận. Rõ ràng là nàng rất sợ, nhưng lần sau nàng vẫn sẽ vô thức cắn vào đó.
 
Rõ là, vào lúc đó, ai có thể quan tâm đến việc sinh tử chứ?
 
"Nhổ răng đi." Sau khi kiểm tra vết thương, Cơ Tắc nói với nàng, "Lại cắn nữa, cả bên đây..."
 
Triệu Chi Chi cúi đầu không dám nhìn hắn, huống chi là cùng hắn nói chuyện.
 
Cơ Tắc thở dài, lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Sao nàng cắn nhiều thế, cắn một bên là được rồi mà."
 
Triệu Chi Chi ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình: "Triệu cơ sai rồi."
 
Cơ Tắc ôm lấy vai nàng, "Sao nàng lại run rẩy như thế? Đừng sợ, cô chỉ giận dữ nói. Ai nói nàng luôn cắn vào chỗ đau của cô? Vết nàng cắn hôm qua sẽ hết, nhưng hôm nay nàng lại cắn vào chỗ đó nữa… Sao cô có thể không tức giận?" 
 
Triệu Chi Chi nhẹ giọng hơn: "Triệu cơ sai rồi."
 
Cơ Tắc: "Lần sau đừng cắn nữa."
 
Triệu Chi Chi: "Không dám, không bao giờ dám nữa."

 
Cơ Tắc liếc nàng một cái, không tin chút nào.
 
Cuối cùng, hắn đành phải tự an ủi mình thật tốt.
 
Chỉ có vậy thôi, vậy thôi.
 
Không phải lúc nào Triệu cơ cũng vì vậy mà cắn hắn.
 
Nếu thích thì cắn thôi vậy.
 
Triệu Chi Chi cũng bất lực với chính mình. Lúc nàng nên sợ Thái tử thì nàng chẳng thấy sợ, lúc nàng cảm thấy không nên sợ thì lại sợ. 
    
Hẳn là vì nàng vẫn chưa quen đối xử với Chíp Chíp như Thái tử, cho nên nàng đã làm rất nhiều chuyện quá phận.
 
Cơ Tắc dẫn Triệu Chi Chi ra giường, hai người ngồi xổm bên giường đếm quà.
 
Triệu Chi Chi phấn khích.
 
Trong tay nàng cầm một con búp bê đất sét, chơi với nó: "Hóa ra là tặng cho ta. Ta nghĩ đây là quà dành cho Thái tử cơ."
 
Cơ Tắc: "Đương nhiên là cho nàng rồi. Nàng thích những thứ này sao?"
 
Triệu Chi Chi nhìn hắn đầy mong đợi, "Triệu cơ có thể giữ tất cả những thứ này sao?"
 
“Tất nhiên là có thể.” Cơ Tắc ngạc nhiên, nàng thực sự thích đồ của tiểu hài tử thế sao?
 
Hắn cúi người gần hơn, hỏi, "Nàng thích những thứ này thật sao?"
 
Triệu Chi Chi vui vẻ kề con búp bê vải sát mặt mình, nheo mắt nở nụ cười giống hệt búp bê vải: "Bởi vì đó là tâm ý của mọi người, cho nên ta rất thích."
 
Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng Cơ Tắc cảm thấy ấm áp, không thể không muốn ôm nàng một lần nữa.
 
Không chờ được nữa, Triệu cơ đã nhảy ra khỏi người hắn, sự chú ý của nàng bị thu hút bởi một ống đồng bóng loáng: "Hả, đây là cái gì?"
 
Cơ Tắc mở nắp ống đồng cho nàng, lấy vật từ bên trong ra.
 
Đó là một bức tranh lụa.
 
Là bức tranh của hai người.
 
Một người là hắn, người còn lại là Triệu cơ. Hai người đang ngồi cạnh nhau và cùng ăn ở bàn dài.
 
Nét vẽ tinh tế, mềm mại và duyên dáng.
 

Ngay khi Cơ Tắc nhìn thấy nó, Cơ Tắc đã ngay lập tức nhận ra bức tranh này là của ai.
 
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Chiêu Minh không có ở đó.
 
Triệu Chi Chi cẩn thận cầm bức tranh: "Đẹp quá."
 
Cơ Tắc: "Tranh đẹp, hay người đẹp?" 
 
Triệu Chi Chi ngập ngừng trả lời: "Điện hạ rất đẹp."
 
Cơ Tắc bế nàng lên.
 
Triệu Chi Chi la lên.
 
Cơ Tắc thở ra một hơi: "Nếu nàng còn như vậy, cô sẽ không bế nàng đi tắm rửa đâu."
 
Hắn biết rằng Triệu cơ đã rất mệt mỏi vì hắn, và nàng rất muốn quay trở lại Nam Đằng Lâu.
 
Hắn không trách nàng. Nàng đã có thể giữ vững được đến bây giờ, không ốm đau, không khóc lóc kêu gào, nàng đã rất dũng cảm rồi.
 
Thậm chí, nàng còn... chủ động thuận theo hắn.
 
Cơ Tắc đích thân bế Triệu Chi Chi đi tắm rửa và ăn cơm.
 
Món ăn hôm nay còn nhiều hơn hôm qua vì đầu bếp đã quay cả con lợn sữa. Cả bàn món ăn lúc này đã ở trước mặt hắn và Triệu Chi Chi, hai người phải phối hợp với nhau mới có thể ăn hết được.
 
Món pháo cá heo đã được Cơ Tắc đặc biệt đặt hàng từ nước Ân.
 
Lần trước khi ăn pháo cá heo do Cơ A Hoàng đưa, hắn không ngừng suy nghĩ về chuyện để Triệu cơ nếm thử.
 
Nhìn thấy Triệu cơ dùng đũa, Cơ Tắc vội vàng ngăn cản: "Đừng dùng đũa, dùng tay xé."
 
Triệu cơ ngây ngốc mở tay: "Dùng tay xé?"
 
Cơ Tắc: "Người Ân ăn pháo cá heo như thế này. Người ở Đế Đài chưa từng ăn món này sao?"
 
Triệu Chi Chi lắc đầu: "Không có."
 
Cơ Tắc xé một miếng thịt nướng lớn, "Nào."
 
Triệu Chi Chi ăn nó, môi anh đào há to, rất khó nhai, miệng đầy dầu.
 
Cơ Tắc vậy mà không thấy được, thật là ngu ngốc.
 
Hắn lại xé miếng thịt nướng lớn thành từng miếng nhỏ, cỡ vừa nhất mà Triệu cơ có thể nuốt một miếng. Hai má Triệu cơ đầy thức ăn, nàng không ngừng nói với hắn: "Cảm ơn Điện hạ, cảm ơn Điện hạ."
 
Rồi Cơ Tắc cứ xé thịt mãi.
 
Khi ăn xong, Triệu Chi Chi mới kịp phản ứng thì gần như đã no rồi, lúc này nàng nên hầu hạ Thái tử chứ không phải để Thái tử cung kính phục vụ nàng.
 
Nàng không dám nói, nếu Cơ Tắc muốn xé da cắt thịt nàng thì nàng cũng không thể can thiệp.
 
Trong khi Cơ Tắc nghiêm túc xé thịt thành những miếng có kích thước giống nhau, thì Triệu Chi Chi đã tìm thấy việc nàng có thể làm - nàng hầu hạ Thái tử của mình với một bát súp bắp cải!
 
"Thái tử, mời ngài ăn súp--" Triệu Chi Chi ngượng ngùng nói, dùng muỗng đã rửa sạch múc súp và đưa lên môi Cơ Tắc, "Nô đang đợi ngài."
 

Cơ Tắc đột nhiên nóng người.
 
Nhưng hắn đã kiềm chế lại.
 
Hắn không muốn hai người nhìn nhau nữa.  
 
Ngày mạ Cơ Tắc sẽ chăm chỉ tiếp tục công việc hàng ngày của mình, hắn báo trước cho Triệu cơ: "Sáng mai nàng có thể về rồi. Không cần phải đợi cô nữa."
 
Tâm trí Triệu cơ bay về Nam Đằng Lâu.
 
Mặc dù cung Kiến Chương rất tốt, nhưng nàng đã sống ở Nam Đằng Lâu lâu hơn cung Kiến Chương, nàng mới ở đây được mười ngày, có phần không thoải mái.
 
Nàng nhìn Cơ Tắc, đột nhiên nghĩ đến một điều - liệu sau này Thái tử có triệu nàng nữa không?
 
Thỉnh thoảng nàng vẫn muốn nhìn thấy Chíp Chíp.
 
Nàng biết rằng mọi thứ sẽ không thể quay trở lại, và Chíp Chíp sẽ không còn là Chíp Chíp của nàng nữa, nhưng nàng vẫn không thể tránh khỏi chuyện nàng buông lỏng tâm trí của mình, coi Thái tử như Chíp Chíp của mình.
 
Nàng sẽ giữ nó trong lòng. Triệu Chi Chi tự nhủ, đừng nghĩ đến những chuyện sẽ gây phiền phức cho mình nữa.
 
Nỗi lo lắng lớn nhất của nàng đã biến mất, nàng còn bất mãn điều gì nữa?
 
Cơ Tắc đang suy nghĩ về việc liệu hắn có thể về sớm vào tối mai hay không thì đột nhiên hắn nhìn thấy Triệu cơ cúi hành lễ với hắn.
 
Triệu Chi Chi cúi xuống, chân thành cung kính nói: "Cầu mong Điện hạ trường thọ, vô tư vô lo."
 
 Cơ Tắc ửng sốt.
 
Tại sao nàng lại chúc hắn trịnh trọng như vậy?
 
Để cảm ơn hắn vì đã để nàng quay trở lại sao?
 
Cơ Tắc có chút bực bội, hắn cảm thấy Triệu cơ không nên vui vẻ như vậy, nhưng sau này nghĩ lại, mấy ngày nay hắn thật sự không biết kiềm chế, khó tránh khỏi có chút kích động và liều lĩnh. Triệu cơ cảm thấy sợ nên mới làm như vậy.
 
Cơ Tắc thở ra một hơi, quay sang đỡ Triệu Chi Chi, trầm giọng nói: "Cảm ơn nàng vì đã vất vả trong những ngày này."
 
Triệu Chi Chi cảm thấy đây có lẽ là lời từ biệt của Thái tử.
 
Nàng vui vẻ đáp lại: "Không vất vả, đây là việc Triệu cơ nên làm."
 
Cơ Tắc cho người vào rửa sạch sẽ, trên tay và mặt không còn vết dầu, hắn đưa nàng ra sân trước Bính điện phơi nắng.
 
Hai người nằm trên chiếc chõng tre, gió thổi nhè nhẹ vào mặt, xung quanh là mùi thơm ngào ngạt.
 
Cơ Tắc dùng cánh tay làm gối cho Triệu Chi Chi, hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Chờ khoảng thời gian này năm sau, cô sẽ đưa nàng đến Tề Nguyên tắm. Nước suối ở đó rất trong. Nàng chỉ ngồi đó và nhìn xung quanh liền có thể thấy lá phong đỏ trên các ngọn núi, nếu nàng đi, nàng sẽ thích nó."
 
Triệu Chi Chi vừa cảm động vừa buồn bã.
 
Có vẻ đó là một nơi tuyệt vời.
 
Nhưng năm sau.
 
Năm sau, liệu Điện hạ còn nhớ nàng là ai không? 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận