Kiều yếp

Gia lệnh gần đây rất bận, nhưng thật vui.
 
Cuối cùng y cũng được làm một chuyện lớn mà trước giờ chưa bao giờ làm qua - Điện hạ chính thức triệu người thị tẩm.
 
Chính thức và không chính thức này là hai thế giới khác nhau. Chính thức triệu tẩm, cần phải lập danh sách tiến cung, coi như là một bản văn rõ ràng, sự trong sạch của Điện hạ muốn được dành cho ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đại đa số vương tộc đều không muốn đi qua giai đoạn này, không ai muốn cho mọi người biết ngày tháng sẽ làm việc đầu tiên này. Việc nam nữ hoan ái, cần nhớ rõ như vậy làm gì? Lưu lại trong quyển sách, để cho con cháu sau này bàn luận về việc riêng tư của họ sao?
 
Ai mà không có lần đầu tiên.
 
Lễ hội hè xưa nay đã gần một trăm năm vẫn chưa được tiếp tục.
 
Vì vậy, khi Thái tử nói hắn sẽ chính thức triệu tẩm, gia lệnh đã thực sự bị sốc.
 
Y thiếu chút nữa đã khuyên: "Thật ra cũng không cần."
 
May mắn thay, y đã nhịn không phát ra tiếng.
 
Dường như Điện hạ không nghĩ đây là điều đáng xấu hổ, hắn đương nhiên cho rằng việc thị tẩm nên được cử hành lễ. Nữ tử đầu tiên ngủ bên gối hắn được ghi vào trang sách. Nếu trong tương lai hắn chết, quan sử sẽ ghi chép lại chuyện cả đời hắn, và tên của nữ tử này nên quang minh chính đại xuất hiện trong các sự kiện của cuộc đời hắn. Mặc dù, chỉ có một ít nét bút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là quy củ.” Cơ Tắc nói, “Không được thất lễ.”
 
“Không biết vị tiểu thư nào may mắn được thiên đại vinh sủng này.” Gia lệnh quỳ xuống, đem danh sách người ở Vân Đài các dâng lên cho Cơ Tắc.
 
Cơ Tắc cầm lấy nhìn, ném trở về: “Ngươi đưa cô xem cái này làm gì?”
 
Gia lệnh: “Không phải Điện hạ muốn chọn người triệu tẩm sao?”
 
Cơ Tắc: “Cô đã chọn rồi.”
 
Gia lệnh mơ hồ đoán được: “Là Triệu cơ?”
 
Trên thẻ tre của Cơ Tắc khắc ba chữ có lực khác hẳn: “Đừng viết sai tên, nên viết thế này.”
 
Gia lệnh vừa xem qua, trên đó khắc: Triệu Chi Chi.
 
Gia lệnh cảm xúc ngổn ngang.
 
Bất kể sau này Triệu cơ có ở mãi bên Thái tử hay không, tên của nàng thề sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên Điện hạ.
 
Gia lệnh cung kính cầm thẻ tre trong tay, hỏi: “Điện hạ muốn khi nào triệu tẩm?”
 
Cơ Tắc: “Tháng chín không nóng, định là tháng chín. Về ngày cụ thể, ngươi đi tìm bà đồng xin một quẻ đi.”

 
Gia lệnh kinh ngạc: “Không phải Điện hạ không tin vào bói toán sao?”
 
Vẻ mặt Cơ Tắc bình tĩnh: “Chuyện chọn ngày lành vẫn có thể tin được.”
 
Trong lòng gia lệnh chửi thầm, chẳng phải đại lễ, chỉ là ngày xóa sự trong sạch của một nam tử mà thôi, vì chuyện này mà lại chọn một ngày tốt, trên đời này chắc cũng chỉ có mình Thái tử Điện hạ.
 
Còn là triệu tẩm, lại chọn ngày lành, Triệu cơ chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, cần gì để tâm như thế.
 
Cơ Tắc nhớ ra cái gì đó, chậm rãi dặn: “Bên ngươi chuẩn bị sớm một chút, nhưng không được nói trước cho Triệu cơ, đừng làm nàng sợ hãi.”
 
Gia lệnh không hiểu chuyện này có gì mà đáng sợ.
 
Cơ Tắc lười biếng nói: “Lui ra đi.”
 
Gia lệnh vội vàng nói ra chỉ thị chưa xin: “Những tiểu thư kia đã bị cấm túc nhiều ngày, không biết Điện hạ tính toán khi nào thả họ ra?”
 
Cơ Tắc liếc nhìn danh sách mà hắn vừa đề ra, giọng trầm trầm, nói: “Ngươi lo lắng cho họ?”
 
Gia lệnh lau mồ hôi lạnh trên đầu, căng da đầu nói: “Dù sao bọn họ đều là nữ nhân của Điện hạ…”
 
Cơ Tắc vỗ vai gia lệnh: “Thu được bao nhiêu đồng dao rồi?”
 
Gia lệnh sợ hãi đến mất hồn, quỳ sát đất: “Không có, thần không thu đồng dao!”
 
Cơ Tắc: “Đứng dậy đi.”
 
Là người bên cạnh mình, hắn tất nhiên hiểu rõ.
 
Thu đồng dao là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể hoàn thành tốt việc được giao, một hai tỳ vết không đáng là gì.
 
Gia lệnh tuy tham, nhưng tham có chừng mực, biết khi nào có thể tham khi nào không thể tham.
 
Người này, trước mắt có thể dùng. Nhưng thỉnh thoảng vẫn cần cảnh cáo.
 
Chuyện Vân Đài các, y xử lý rất khá, một số lời trước tiên nói với y, cũng làm cho y ngộ ra.
 
“Cô hỏi ngươi, các nàng bị đưa tới với thân phận gì?”
 
Gia lệnh như thử đi trên lớp băng mỏng: “Tiểu… tiểu thư?”
 
“Không đúng.” Giọng Cơ Tắc trầm xuống, “Là lễ vật. Lễ vật có cách dùng của lễ vật, ngươi chỉ cần cho bọn họ ăn uống là được.”
 
Gia lệnh sởn tóc gáy: “Thần đã rõ.”

 
“Không, ngươi vẫn chưa rõ.” Cơ Tắc nói, “Cô hỏi ngươi, Triệu cơ là gì?”
 
Gia lệnh: “Lễ…” Không dám nói nữa, bởi vì ánh mắt như đao của Thái tử đang dừng trên mặt y.
 
Gia lệnh: “Triệu cơ không phải lễ vật, Triệu cơ là người của Điện hạ.”
 
Cơ Tắc lạnh lùng liếc y: “Ngươi nhớ cho kỹ, trong những nữ nhân ở Vân Đài các, chỉ có Triệu cơ là người cô nuôi bên người. Những lời này, cô chỉ nhắc ngươi một lần.”
 
Gia lệnh: “Vâng, thần nhớ kỹ rồi.”
 
Sau khi ra khỏi cung Kiến Chương, gia lệnh vội vã về phòng, phái người nâng mấy cái rương đi ra ngoài, đem trả lại vài nơi. Y chỉ vào cái lớn nhất, phân phó vài câu.
 
Bữa sáng ngày thứ hai, Triệu Chi Chi nghe tiểu đồng nhắc tới chuyện của Vân Đài các.
 
“Ân tiểu thư đã chết.” Nho nhỏ nói nhỏ: “Nghe nói ăn đêm bụng sẽ không khỏe, sáng ra người liền biến mất.”
 
“Nàng ấy ăn cái gì?” Triệu Chi Chi có chút sợ hãi: “Có thể nào chúng ta ăn vào, bụng sẽ không khỏe rồi chết không?”
 
Lưu cung nữ đuổi Nho nhỏ đi, ngồi vào bên cạnh Triệu Chi Chi hầu nàng dùng bữa: “Người kia sinh bệnh, lại uống thuốc bậy bạ cho nên mới chết.”
 
Triệu Chi Chi không muốn ăn uống gì nữa: “Thôi không ăn nữa.”
 
Dứt lời, nàng không hề nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, đứng dậy đi đến bàn chất đầy thẻ tre, xếp bằng ngồi xuống, mở ra chỗ trống trên thẻ tre rồi khắc chữ như trước, cầm đao bút trên tay, chậm chạp chưa làm gì.
 
Lưu cung nữ: “Hôm nay không viết thư sao?”
 
Triệu Chi Chi buông đao bút, do dự mãi, hỏi: “Lưu a mỗ, sau này sẽ có người hại ta sao?”
 
Lưu cung nữ ngẩn ra, lập tức trả lời: “Tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, làm sao lại có người hại tiểu thư chứ? Người kia thật là uống thuốc bậy nên chết, nếu tiểu thư không tin, nô tìm ngỗ tác(*) nghiệm thi tới, tiểu thư hỏi sẽ biết ngay. Mà còn nữa, Vân Đài các có Thái tử Điện hạ tọa trấn, ai dám ra tay hại người khác?”
 
(*) Pháp y.
 
Triệu Chi Chi nghe nàng nói chắc nịch, lại có Thái tử chuyển tới, ba phần nghi ngờ ban đầu cũng tan biến.
 
Có lẽ là uống thuốc chết thật.
 
Lưu a mỗ nói đúng, nàng đã nghĩ quá nhiều.
 
Triệu Chi Chi yên tâm trở lại, suy nghĩ vẩn vơ của nàng chuyển từ cái chết của Ân tiểu thư tới Thái tử.
 

Sau khi Thái tử hôn nàng, cũng không đến tìm nàng.
 
Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, người hôn nàng ở cung Kiến Chương ngày đó, rốt cuộc có phải Thái tử Điện hạ hay không.
 
Triệu Chi Chi hối hận vì không cho người thắp đèn trước đó, vì thế trong bóng tối mới không thấy rõ mặt Thái tử. Không bao lâu, nghĩ lại rồi tưởng tượng, cảm thấy nếu nhìn rõ cũng không để làm gì. Dù sao nàng cũng không quen Thái tử, nếu Thái tử đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nhận ra.
 
Triệu Chi Chi sờ trán rồi lại sờ gương mặt mình.
 
Lúc Điện hạ hôn nàng, rất dùng sức.
 
Lần sau nàng sẽ trực tiếp hơn.
 
Không nói âu yếm nữa, nàng sẽ nói rằng hãy vui vẻ với nàng, cầu xin hãy cùng nàng vân vũ vu sơn(*), hưởng thụ niềm vui giữa nam nữ.
 
(*) Ân ái mây mưa.
 
Sau khi Triệu Chi Chi phát hiện mình được Thái tử hôn, trong lòng yên ổn hơn không ít. Nàng không giống như trước kia, nghĩ đến Thái tử liền sợ hãi mờ mịt.
 
Lúc hắn cười, giữ mặt nàng rồi hôn, nàng có ảo giác mình được người khác thương tiếc.
 
Thật giống như… Như bởi vì nàng để hắn hôn, cho nên hắn mới hôn.
 
“Lưu a mỗ, khi nào ta có thể lại đi tranh sủng cung Kiến Chương thì tốt rồi.” Triệu Chi Chi thở dài.
 
Lưu cung nữ: “Những người đến cung Kiến Chương lần trước đều bị cấm túc, tiểu thư vẫn nên chờ Điện hạ triệu tới đi.”
 
Triệu Chi Chi: “Ta cũng có chủ trương như vậy, nhưng ta lại không bị cấm túc đó.”
 
Lưu cung nữ không nghĩ ra gì được, nửa ngày mới nói: “Bởi vì vận khí tiểu thư tốt.”
 
Triệu Chi Chi nở một nụ cười nhẹ, vừa khắc chữ vừa nói: “Mấy ngày nay vận khí của ta thật tốt.”
 
Sau khi gia lệnh tìm bà đồng cho ngày lành xong, trước tiên tới cung Kiến Chương để bẩm báo. Nghe nói Thái tử Điện hạ muốn xin nghỉ cáo ba ngày, ba ngày này dùng để làm gì, không cần phải nói. Lần đầu khai tân luôn mới mẻ, ba ngày không dài cũng không ngắn.
 
Gia lệnh bẩm báo bên cung Kiến Chương xong, lại chạy đến Nam Đằng Lâu tìm Lưu cung nữ.
 
“Bên này ta đã chuẩn bị mọi việc thỏa đáng, chờ tới ngày đó, Lưu cung nữ đến trấn an Triệu cơ, đừng để nàng sợ hãi.” Gia lệnh buồn bực, “Tuy ta không biết thị tẩm có gì dọa người, ta thấy Triệu cơ kích động thì đúng hơn.”
   
Lưu cung nữ không tiếp nửa câu sau của y, chỉ nửa câu đầu: “Tất nhiên ta sẽ không giống gia lệnh đại nhân, làm việc bẩn thỉu, sai người lan truyền tin dọa Triệu cơ.”
 
Gia lệnh biết nàng đang ám chỉ chuyện Ân tiểu thư lúc trước, trong lòng y có quỷ, không dám nhiều lời, chỉ nói: “Không, không bao giờ làm vậy nữa.”
 
Lưu cung nữ cười nói: “Hại người hại mình, cũng không biết trước khi chết nàng có hối hận vì đã xuống tay với Nam Đằng Lâu không, gia lệnh đại nhân, ngươi nói xem?”
 
Gia lệnh chột dạ rời mắt: “Ta nào biết.”
 
Dứt lời, vội vàng rời đi, một khắc cũng không chần chừ.
 
Lưu cung nữ hừ một tiếng.
 
Trong khi chờ Thái tử triệu mình, tiếng ve sầu dần dần trầm xuống. Khi con ve sầu trên cây không còn sức để kêu gào, Triệu Chi Chi nổi hứng nuôi hai con cá chép.

 
Hai con cá chép vốn là do đầu bếp bắt để làm cá lát, Triệu Chi Chi vô tình nhìn thấy hai con cá chép đỏ khi đang cùng chơi với đám tiểu đồng ở trong sân, nàng thấy chúng rất đẹp, vừa lúc nàng muốn nuôi thứ gì đó, sau đó liền để lại hai con cá.
 
Triệu Chi Chi nuôi chúng trong một cái chậu gỗ trong sân, tiểu đồng gọi hai con cá này là “cá đại nhân”.
 
Hôm nay, Triệu Chi Chi ngồi xổm bên bồn gỗ cho cá ăn, đột nhiên một đám người xông vào Nam Đằng Lâu, bọn họ không tới gần nàng, chỉ quỳ xa xa trong một góc.
 
Họ đang cầm trên tay bộ xiêm y dài, hai vạt cong cong thêu mười hai màu tuyệt đẹp, thắt lưng thêu hạt trắng làm bằng ngọc lục bảo, đôi hài lụa và tất vải thêu chỉ vàng và đồng dao. Nàng thậm chí còn nhìn thấy rõ sợi lông và búi tóc lớn bằng bàn tay cùng vô số những chiếc trâm cài tóc. Đây đều là những thứ xa xỉ, trong rương của nàng có một hai cái, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mang chúng.
 
Triệu Chi Chi hỏi: "Các ngươi là người từ đâu tới? Sao lại ở chỗ này?"
 
Cung nhân dẫn đầu nói: "Hồi Triệu cơ, nô tỳ là người trong cung Kiến Chương. Theo lệnh của Điện hạ, chúng nô sẽ đưa Triệu cơ đến cung Kiến Chương."
 
Triệu Chi Chi từ trên mặt đất nhảy lên, "Ta đi theo các ngươi ngay."
 
Lưu cung nữ giữ chặt nàng, "Tiểu thư, lại đây, nô có chuyện muốn nói với tiểu thư."
 
Triệu Chi Chi nhìn chằm chằm đám người trong cung Kiến Chương, sợ bọn họ rời đi, liền hỏi Lưu cung nữ: "Mai lên, nói cái gì?"
 
Lưu cung nữ: "Đi chuyến này, là vì chuyện thị tẩm."
 
Triệu Chi Chi: "Ta biết, ta đã đoán được."
 
"Sẽ là ba ngày."
 
Triệu Chi Chi ngẩn người: "Ba ngày?"
 
Nàng chỉ nghĩ đi một lần là xong việc, không nghĩ tới sẽ mất đến ba ngày.
 
Ba ngày, lâu quá.
 
Nàng biết nữ tử lần đầu hoan ái, nếu nam tử quá thô bạo, không những sẽ đổ máu, còn có thể xảy ra chuyện lớn.
 
Ba ngày mà nói, không phải là thô bạo quá sao. Sẽ chết người đấy.
 
Triệu Chi Chi theo bản năng hỏi: “Trừ ta, còn mấy người nữa?”
 
Lưu cung nữ: “Không có người khác, Điện hạ chỉ triệu một mình tiểu thư thị tẩm.”
 
Hai mắt Triệu Chi Chi muốn nhòe ra, vui sướng biến mất hầu như không còn nữa.
 
Ba ngày chỉ có một mình nàng.
 
Ba ngày sao nàng có thể còn sống quay về Nam Đằng Lâu sao?
 
Lưu cung nữ vỗ vỗ sau lưng Triệu Chi Chi, ôn nhu: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ ba ngày mà thôi.”
 
Tay Triệu Chi Chi bắt đầu run lên: “Ta… ta không sợ....”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui