Kiều yếp

Thật ra hôm nay Hoàng hậu có câu nói rất đúng, hắn chuyển đến Vân Đài các cũng coi như đã thành gia.
 
Tính ra, hắn đã ở tuổi mà nên làm các việc lập thê thất.
 
Trước đây, hắn khắc chế cưới công chúa là vì tăng cân lượng cho nước Ân, hiện tại trực tiếp trở thành Đế Thái tử, cho nên không cần cố kỵ việc nam nữ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu cố ý nhắc nhở, hắn đã quên mất.
 
Từ khi bước vào Đế Đài, trong tay hắn có quá nhiều việc, ngoại trừ các quý tộc xưa, sự vụ của hắn không giảm mà còn tăng lên. Đã có rất nhiều quý tộc xưa bị khai tử, nên đương nhiên phải tìm người trên đỉnh. Tìm người thế nào, dùng người thế nào, đặt ở vị trí nào, từng chuyện đều là đại sự. Phụ vương tin tưởng nên mới giao cho hắn, hắn không thể để phụ vương thất vọng.
 
Quốc sự là đại sự, nhưng chuyện của chính mình cũng không thể bỏ qua, nên lưu tâm làm chuyện chính.
 
Chờ xong mấy việc này, hắn sẽ xin phụ vương nghỉ mấy ngày, từ từ cảm nhận tư vị tình yêu nam nữ.
 
Cơ Tắc không được tự nhiên, xoa xoa đuôi lông mày ngưa ngứa, hỏi: “Lúc cô ở trong cung, Vân Đài các có tin gì truyền đến không?”
 
Chiêu Minh: “Nô đã phái người đưa tin tới, nói Triệu cơ vẫn luôn ở cung Kiến Chương, vẫn chưa từng rời đi.”
 
Cơ Tắc: “Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc là Triệu cơ đang chờ hắn trở về.
 
Nàng vất vả vào cổng cung Kiến Chương, không đợi hắn về nàng sẽ không rời đi.
 
Nếu không phải hôm qua Lưu cung nữ đến bẩm báo, hôm nay nàng sẽ phải bị xối thành gà trong nồi canh ngoài cung Kiến Chương rồi.
 
Cơ Tắc nghĩ đến ngày hôm đó hắn đang ôm Triệu cơ ngủ trong Nam Đằng Lâu, hai tay Triệu cơ ôm chặt lấy eo hắn, nàng ngủ rất say, thở nhẹ, khuôn mặt trắng nõn chạm vào ngực hắn. Khi đã say giấc, hai má của Triệu cơ sẽ ửng đỏ, không biết có gặp chuyện gì tốt trong mộng hay không, đôi khi còn bĩu môi nghẹn ngào.
 
Tính ra, đó đã là chuyện một tháng trước.
 
Một tháng không gặp, không biết nàng có cao lên không.
 
Trong lòng Cơ Tắc đã tính toán tốt.
 
Chọn Triệu cơ tốt hơn là chọn những người không thấu rõ đó.
 
Hắn không có tâm tư, cũng chẳng không còn thời gian để tìm hiểu người bên gối của mình, nhưng ít nhất hắn phải chắc chắn rằng người bên gối của mình sẽ không đột nhiên cho hắn một nhát dao. Chuyện xảy ra của Ngụy Vương sau khi cưới năm trước, hắn không muốn phát sinh với mình. 
 
Triệu cơ xinh đẹp hơn tất cả những nữ tử mà hắn từng gặp, và quan trọng hơn, nàng đơn giản dễ hiểu, chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn đã có thể nhìn thấu. Khi ở chung với nàng, tính khí ngốc nghếch và chân thành của nàng khiến hắn cảm thấy mình cũng trở thành một tiểu hài tử lên ba.
 
Không biết khi Triệu cơ phát hiện Chíp Chíp của nàng chính là hắn, liệu có càng sợ hãi nam nhân hay không.
 
Xe ngựa chạy vào Vân Đài các, những tiểu đồng cung Kiến Chương đã đứng đợi sẵn dưới bậc chờ.
 
Cơ Tắc từ bên trong xe chậm rãi bước xuống.
 
Tiểu đồng vây quanh: "Điện hạ."
 

Cơ Tắc nhìn tiểu đồng y phục nâu giữa đám người: "Lan nhi, Triệu cơ hôm nay thế nào?"
 
Lan nhi lập tức tiến lên: "Triệu cơ rất tốt, Điện hạ có thể yên tâm."
 
Cơ Tắc đi lên bậc thang: "Đang làm gì?"
 
Lan Nhi trả lời: "Vẫn đang ngủ, ngủ rất say."
 
Cơ Tắc dừng chân: "Ăn chưa?"
 
Lan nhi: "Ăn rồi, ăn hai bữa, sau đó ngủ tiếp."
 
Cơ Tắc cau mày. 
 
Lan nhi hoảng sợ, lo lắng giải thích: "Không phải nô bỏ mặc Triệu cơ, mà là Triệu cơ muốn ngủ. Nô muốn triệu nhạc công và tên hề tới, nhưng Triệu cơ không muốn. Nàng nói mình đợi là được."
 
"Bây giờ nàng đang ở đâu?"
 
"Đang ngủ ở Bính điện."
 
Triệu Chi Chi co quắp trên giường một mình, trong phòng duỗi tay ra cũng không thấy rõ năm ngón, nàng không dám gọi người thắp đèn lên.
 
Vốn dĩ nàng đang ngồi đợi Thái tử, chờ rồi chờ mãi khiến người ta mệt nhọc.
 
Tiểu đồng trong cung Thái Tử nói, giường này nàng có thể ngủ, cho nên nàng liền ngủ.
 
Ngủ một lúc, khi tỉnh dậy, ăn cơm xong lại chờ, nhưng trong lúc chờ đợi, nàng rất sốt ruột, những tiểu đồng cũng sốt ruột, bọn họ thường vào thăm hỏi nàng, giống như lo lắng nàng đợi một mình sẽ xấu hổ, cho nên muốn ở cùng với nàng.
 
Có lẽ họ cũng vì nàng mà sợ hãi, Thái tử điện hạ có thể giết nàng, một nữ tử không biết xấu tốt xấu.
 
Sự chu đáo của họ khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nếu không vì nàng mặt dày mày dạn, làm sao họ có thể lo lắng cho một người xa lạ được chứ?
 
Triệu Chi Chi băn khoăn, dứt khoát ngủ tiếp.
Bọn họ thấy nàng đang ngủ, họ không cần phải khó xử tìm cách nói chuyện với nàng để nàng thả lỏng tâm tình.
 
Triệu Chi Chi chạm vào những hoa văn trên giường, tưởng tượng Thái tử thường ngủ trên chiếc giường này như thế nào.
 
Chiếc giường này thật sự rất lớn, mười người như nàng còn có thể nằm được.
 
Nàng không quan tâm nếu lúc sau nàng sẽ bị trách tội vì việc ngủ trên giường.
 
Dù bất cứ giá nào, không ngủ với Thái tử Điện hạ thì ngủ một giấc trên giường hắn cũng đáng.
 
Triệu Chi Chi nghĩ, nếu số mệnh hôm nay kết thúc ở đây, kiếp sau nàng sẽ không muốn làm nữ nhân nữa.
 
Còn nam nhân, nam nhân cũng không được, đa phần nam nhân đều bẩn thỉu, nàng không muốn làm nam nhân.
 
Tốt nhất là làm một bông bồ công anh. Gió thổi đến đâu thì rơi xuống ở đó. Một lần nở hoa, một chuyến đi, tự do tự tại ngắm nhìn cảnh đẹp của thế gian.
 

Lúc Cơ Tắc bước vào Bính điện, hắn nghe thấy tiếng thiếu nữ thở dài trên giường.
 
Hắn do dự một lúc, tăng thêm tiếng bước chân, đi vòng ra sau tấm bình phong.
 
Triệu Chi Chi lo lắng nhìn bóng đen từ bên kia bình phong đi vào.
 
Không có ánh sáng, người nọ ngựa quen đường cũ đi vòng qua vật trang trí, như thể hắn đã đi qua đây không biết bao nhiêu lần.
 
Nam nhân tiến về phía nàng một cách bình tĩnh.
 
Triệu Chi Chi nín thở.
 
Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua. Chỉ có điều lần này, nàng đang nằm trên địa bàn của hắn, chờ hắn ném nàng ra ngoài.
 
Cơ Tắc đứng bên mép giường, thiếu nữ nhắm chặt hai mắt.
 
Hơi thở gấp gáp của nàng đã bán đứng nàng.
 
Giống lần trước, chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền che giấu nỗi sợ hãi bằng cách giả vờ ngủ sao?
 
Hay bạn nhìn nó lần cuối và che giấu nỗi sợ hãi bằng cách giả vờ ngủ?
 
Cơ Tắc quay người lại, chân chưa nhấc, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy.
 
Thân thể mềm mại của thiếu nữ áp sát vào người hắn, đôi tay gầy guộc ôm lấy eo hắn, giọng nói run run: "Nô... nô tỳ là Nam Đằng Lâu... Nam Đằng Lâu Triệu cơ."
 
Cơ Tắc quay người lại.
 
Thiếu nữ nửa ngồi ở bên giường, toàn thân phát run, như dùng hết sức lực, tay ôm chặt lấy hắn.
 
Giọng nói cố ý quyến rũ của thiếu nữ cất lên lại như tiếng nức nở, "Nhưng... có thể cầu xin Điện hạ âu yếm hay không?"
 
Sau một lúc yên tĩnh.
 
Ngay khi Triệu Chi Chi nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, bàn tay dịu dàng của nam nhân đã nâng mặt nàng lên.
 
Hắn chạm vào khóe mắt nàng, như để xác nhận xem nàng có đang khóc hay không.
 
Nàng nghe thấy hắn bật ra một tiếng cười nhẹ, tiếng cười tắt đi, cánh môi nóng rực rơi xuống giữa trán nàng.
 
—— Thái tử Điện hạ hôn nàng.
 
Triệu Chi Chi chớp chớp mắt.
 
Lại một nụ cười nhẹ khác rơi xuống.
 
—— Thái tử Điện hạ lại hôn nàng.

 
Lần này không còn là trán nữa, mà là gương mặt nàng.
 
Một chút bên một bên mặt, nụ hôn của Thái tử Điện hạ mạnh đến mức thậm chí còn tạo ra một tiếng chụt.
 
Cho đến khi ngồi trên xe trở lại Nam Đằng Lâu, trạng thái ngây như phỗng của Triệu Chi Chi cũng chưa khôi phục lại.
 
Bước chân trên mặt đất như bước trên mây, phiêu phiêu phù phù, giống như đang mơ.
 
Tai nàng ù đi, ai nói chuyện với nàng, nàng đều không nghe thấy.
 
A Nguyên lo lắng như sắp chết cả một ngày, nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Chi Chi, tưởng nàng bị sợ hãi, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tiểu thư, người làm sao vậy, người nói một câu đi.”
 
Kim Tử cũng lo lắng: “Xong rồi, chắc là tiểu thư đã bị choáng rồi!”
   
“Phải làm sao đây.” A Nguyên vội vàng khóc lóc van xin Lưu cung nữ tới: “A mỗ, ngươi nhìn xem, Triệu cơ có phải là xuất hồn rồi không? Chúng ta mau tìm bà đồng gọi hồn cho tiểu thư.”
 
Tiểu đồng, hòa thượng, nô tỳ quỳ xuống đất, cùng nhau hô lên: "Tiểu thư, tiểu thư.”
 
Lưu cung nữ nói họ yên tĩnh lại.
 
Khi tất cả mọi người đều im lặng, trong phòng vang lên tiếng cười khẽ, Triệu cơ che mặt, đôi mắt to tròn sáng long lanh, "Điện hạ hôn ta."
 
A Nguyên: "Cái gì?"
 
“Điện hạ không có giết ta, ngài đã hôn ta, nơi này, nơi này, còn nơi này nữa, hắn đã hôn hết.” Triệu cơ cười xong liền chạy lên lầu, bước đi nhẹ nhàng, giống như một con chim nhỏ hưng phấn.
 
Mọi người đều sững sờ. 
 
Ánh mắt bình thản của Lưu cung nữ nhìn lên lầu.
 
Triệu cơ ở trong cung cung Kiến Chương cả ngày, nàng muốn đi đón người, nhưng không ngờ Điện hạ lại sai người đưa Triệu cơ trở về.
 
Thì ra Triệu cơ không chỉ đợi được Điện hạ, mà hắn còn hôn nàng.
 
Giải thích cho việc gì?
 
Giải thích rằng làm người phải có nghị lực, giống như Triệu cơ vậy.
 
A Nguyên là người đầu tiên có phản ứng, gắt gao nhìn các nô tỳ, hòa thượng trong phòng: "Vừa rồi tiểu thư nói cái gì, một chữ cũng không được phép truyền ra ngoài."
 
Lưu cung nữ chấn động.
 
Tiểu đồng này không tồi, nhưng chưa biết xem ánh mắt, còn phải mài giũa hai năm.
 
Lưu cung nữ cất tiếng: "Không có chuyện gì, cứ việc truyền đi."
 
A Nguyên ngạc nhiên: "A mỗ."
 
Lưu cung nữ: "Đã đến lúc để cho những người bên ngoài biết nặng nhẹ của Nam Đằng Lâu."
 
A Nguyên không thể hiểu được.
 
Lưu cung nữ: "Qua vài ngày ngươi sẽ hiểu."
 
Chuyện Triệu cơ ở lại cung Kiến Chương trong một ngày nhanh chóng lan khắp Vân Đài các.
 

Trên dưới Vân Đài các đều khiếp sợ.
 
"Điện hạ không giết nàng?"
 
"Không! Điện hạ còn sủng hạnh nàng!"
 
"Cái gì?"
 
"Triệu cơ đích thân nói, tất cả nô tì, hòa thượng trong Nam Đằng Lâu đều nghe thấy. Sau khi Triệu cơ trở về từ cung Kiến Chương, những nô tỳ đó hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Nàng nói, Điện hạ đã hôn nàng. Nụ hôn này, thật sự là một nụ hôn sao? Chắc là Triệu cơ sợ chúng ta đố kỵ nên mới không nói thẳng là được sủng hạnh.”
 
"Đúng, đúng, khi nam nhân vui vẻ, chỉ cần một nụ hôn là đủ. Ngày hôm đó Triệu cơ hẳn là phiên vân phúc vũ(*) với Điện hạ. Bằng không, tại sao Điện hạ lại dùng xe của cung Kiến Chương để đưa Triệu cơ trở về Nam Đằng Lâu?"
 
(*) Giở thủ đoạn.
 
"Đáng giận! Vậy mà bị Triệu cơ nhanh chân đến trước! Nếu chúng ta lớn gan hơn, nói không chừng ngày hôm đó chúng ta đã có thể là người đầu tiên được sủng hạnh!"
 
Mọi người hùng hùng hổ hổ, Việt nữ nhìn các nàng như xem xiếc khỉ.
 
Bàng Đào hỏi: "Công chúa, chúng ta có muốn..."
 
Việt nữ nhéo mặt nàng, vẻ mặt ngạo nghễ: "Ngươi cũng muốn học hỏi Triệu cơ, đi cung Kiến Chương tự tiến chẩm tịch?"
 
Ánh mắt Bàng Đào lóe lên: "Triệu cơ đã dò đường, khẳng định rằng con đường này là có thể đi, nếu nàng có thể đi, người khác cũng có thể đi.”
 
Việt nữ giễu cợt đứng lên: "Vậy ngươi liền đi đi."
 
Bàng Đào giữ chặt nàng: "Công chúa cam tâm cái gì cũng không làm?"
 
Việt nữ không thèm đoái hoài đến nàng ta, khoát tay áo bỏ đi.
 
Kể từ ngày đó, các nữ tử của Vân Đài các đều dõi theo cách làm của Triệu Chi Chi. Trước cổng cung Kiến Chương, vô số sự trùng hợp bất ngờ lần lượt xuất hiện. Mọi sự trùng hợp ngẫu nhiên chỉ là chờ được gặp Thái tử trong cung Kiến Chương.
 
Trong số họ, có người đột nhiên què chân khi ngắm cảnh và muốn nghỉ ngơi trong cung Kiến Chương một chút, một số người đột nhiên ngất xỉu vì cảm nắng và muốn được đưa vào cung Kiến Chương. Có người khác lớn gan hơn, trực tiếp chơi nhạc và nhảy múa bên ngoài cung Kiến Chương.
 
Tuy nhiên, không cần biết lý do của họ là gì, không ai trong số họ thành công bước vào cung Kiến Chương.
 
Tiểu đồng cung Kiến Chương cảm thấy phiền phức.
 
Mỗi ngày trước bình minh, Điện hạ sẽ sẽ đi ra ngoài, căn bản sẽ không một ai nhìn thấy màn trình diễn của các nàng ta cả, bọn họ đã nhìn vài ngày, tất cả đều mệt mỏi.
 
Dù rất khó chịu nhưng họ cũng không dám tiết lộ hành tung của Thái tử cho người ngoài để bức lui họ. Để không bị người khác ngăn lại hỏi chuyện, bọn họ chỉ có thể đóng cửa nhốt mình trong cung, không dám ra khỏi cửa.
 
Lan nhi của bọn họ, người mà được Điện hạ yêu thích cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trước khi Cơ Tắc đi ngủ, đã kể cho hắn nghe những gì đã xảy ra trước cổng cung Kiến Chương vào mấy ngày này.
 
“Điện hạ, các nô đã không được ra khỏi cổng năm ngày rồi.” Lan Nhi rất đau khổ.
 
Cơ Tắc: "Ngày mai ra ngoài chơi đi."
 
"Nhưng những tiểu thư đó..."
 
Cơ Tắc: "Có bao nhiêu người đã ở đây?"
 
Lan nhi liệt kê từng người một mà y đã ghi nhớ.
 
Cơ Tắc: "Cấm túc tất cả, phạt nửa năm. Có người phạm thêm một lần nữa sẽ bị giáng làm cung nhân."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận