Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi Phùng quý phi đi vào, lại cho Lâm Đàm một cái liếc mắt gian xảo thêm khoái trá.
Lâm Đàm khẽ cười cười.
Phùng quý phi hành lễ bái kiến Chu thái hậu, rồi thân mật thắm thiết kéo nữ tử kia tới đây, “Thái hậu nương nương người xem, đứa nhỏ này có dáng dấp như thế nào? Có hợp tâm ý lão nhân gia người không?”
Chu thái hậu tùy ý liếc nhìn xem, không hề để ý nói: “Biết ngươi có lòng hiếu thảo. Nhưng mà không cần, Dưỡng Ninh cung không thiếu người hầu hạ, nhân thủ đủ dùng rồi.”
Phùng quý phi vốn tươi cười rạng rỡ, nghe được lời này của Chu thái hậu, sắc mặt cứng đờ.
Mặc dù nàng kia cúi thấp đầu, nhưng Lâm Đàm vẫn bén nhạy nhận ra được vẻ ngượng ngùng của nàng ta. Chắc nàng ta cũng không nghĩ đến chuyện Chu thái hậu sẽ nói nàng ta thành người muốn làm cung nhân, nữ quan gì đó vào Dưỡng Ninh cung hầu hạ.
Lâm Thấm tỏ vẻ ngây thơ, “Tổ mẫu, đây là cung nữ mới do quý phi nương nương tìm đến cho ngài sao? Cháu thấy nàng ta không tệ nha, nếu không ngài cứ lưu nàng ta lại đi, nàng ta có dáng vẻ đẹp mắt, ngài ngày ngày nhìn nàng ta, trong lòng thoải mái.”
Chu thái hậu giật giật khóe miệng.
Nữ tử như vậy, ta ngày ngày nhìn nàng ta, ta nào thoải mái trong lòng chứ? Ta...
Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Chu thái hậu tràn đầy tin cậy.
Trong lòng Chu thái hậu khẽ động, trên mặt có nụ cười, hiền lành hỏi Lâm Thấm, “Vậy tổ mẫu lưu nàng ta lại?”
Lâm Thấm tỏ vẻ gấp gáp: “Ừm, lưu lại đi.”
Từ xưa đến nay Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vẫn cùng một phe với Lâm Thấm, đồng tâm hiệp lực nhảy lên ủng hộ, “Đúng vậy, lưu lại đi.”
Chu thái hậu liếc nhìn Phùng quý phi, lại liếc nhìn nữ tử bên cạnh Phùng quý phi, cười như không cười, thong thả ung dung, “Dưỡng Ninh cung cũng không thiếu người sai bảo, nhưng mà nếu như ngươi cố ý muốn hiếu kính ai gia một người, ai gia cũng không phải nhất định không thể nhận.”
Đây chính là lo lắng của Phùng quý phi. Cái gì, vào Dưỡng Ninh cung? Cô nương người ta mười tám mười chín tuổi vào Dưỡng Ninh cung làm gì chứ? Cô nương này quả thật muốn hầu hạ vị quý nhân, ngày sau tiện một bước lên trời, lên thẳng mây xanh. Nhưng mà, nàng ta cũng không muốn hầu hạ một vị thái hậu nương nương đâu? Hơn nữa, nữ tử có thân phận như vậy, lại có tướng mạo thế này, tài văn chương như thế, tìm ra một người thật sự không dễ dàng, nói gì cũng không thể để cho nàng ta vào Dưỡng Ninh cung được. Phùng quý phi càng nghĩ càng gấp gáp.
Nàng cười khan hai tiếng, “Thái hậu nương nương, vị cô nương này chính là tam cô nương của phủ Phổ Định Hầu, năm nay mười tám tuổi rồi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại có tài hoa, vừa có hòa khí, trong kinh thành không ai không khen ngợi...”
“Nhân tài như vậy, vừa khéo phù hợp đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ tổ mẫu mà.” Lâm Thấm rất than thở.
“Đúng, nhân tài như vậy rất xứng.” Bên người nàng lập tức vang lên tiếng phụ họa nóng bỏng.
Chọc tức Phùng quý phi rồi. Ngươi nói thử xem mấy hài tử này mới bao lớn, tại sao cứ không bớt lo như vậy, người lớn nói chuyện, bọn chúng luôn luôn chen miệng lung tung vào chứ? Các ngươi thì biết cái gì, cứ nói xứng đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ thái hậu, Hứa tam cô nương nhân tài như vậy hầu hạ thái hậu, đó không phải phí của trời sao.
Phùng quý phi nở nụ cười, “Thái hậu nương nương, là như vậy, Khang Vương phi hiền huệ rộng lượng, bởi vì đang mang thai, lo lắng bên cạnh Khang Vương không có người thích hợp hầu hạ, nên muốn nạp trắc phi thay Khang Vương. Con bé vì một lòng lo nghĩ cho Khang Vương, thần thiếp cũng không tiện trái ý con bé, nên để con bé chọn lựa trong khuê tú kinh thành. Con bé chọn vài người rồi, đến lúc đó thần thiếp dẫn đến đây, lão nhân gia ngài lựa chọn thay cho Khang Vương có được không?” Sợ đến nàng lại không dám nói chuyện Hứa tam cô nương nữa, nói lảng sang chuyện khác, để Chu thái hậu giúp một tay chọn trắc phi cho Khang Vương.
Chu thái hậu tức giận, “Khang Vương chọn trắc phi, đây là chuyện lớn gì mà cần ai gia tự mình xem chứ? Chuyện nhỏ như thế này cứ để Khang Vương phi nhìn xem là được rồi. Đứa nhỏ này cũng thật là, bình thường nhìn có khả năng, nhưng khi gặp chuyện lại vô dụng.”
“Vâng, vâng.” Phùng quý phi lúng túng đáp hai tiếng.
“Chuyện nhỏ này cũng phải phiền đến đại giá tổ mẫu, kỳ cục.” Cao Nguyên Dục ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ.
Phùng quý phi không khỏi thầm mắng Cao Nguyên Dục một tiếng trong lòng. Ngươi luôn không thiên vị nương ngươi Bách phi, lại cứ nghiêng về Lâm gia và Hoài Viễn Vương làm gì? Hoài Viễn Vương là đại ca ngươi, chẳng lẽ Khang Vương không phải là nhị ca của ngươi sao? Khang Vương đối xử không tốt với ngươi sao? Tiểu tử thúi không có lương tâm.
Phùng quý phi hơi bối rối cười gượng, “Rốt cuộc trẻ tuổi, rốt cuộc trẻ tuổi.”
Tam cô nương Hứa gia vẫn nhu thuận cúi đầu, không lên tiếng.
Nếu như nàng không phải vì nhìn thấy Chu thái hậu mà sợ không dám nói gì, như vậy sự chịu đựng của nàng ngược lại cực tốt. Chính là khi Chu thái hậu cố ý muốn để nàng đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ, nàng lại không gấp gáp, không phản bác.
Hôm nay Phùng quý phi tổ chức tiệc thưởng hoa trong Quần Phương các ở vườn hoa sau cung, mời Chu thái hậu vui lòng đến ngồi một chút, “Hôm nay trong Quần Phương các trăm hoa đua nở, cảnh sắc đang đẹp, cũng nhiều người náo nhiệt, bọn nhỏ nhất định thích.”
Chu thái hậu cười cười, “Ai gia cũng không phải thích buồn bực trong phòng, đang định ra ngoài đi dạo, giải sầu.”
Phùng quý phi thấy Chu thái hậu đồng ý, mừng rỡ, “Vậy thần thiếp đi Quần Phương các chuẩn bị, xin đợi thái hậu nương nương đại giá quang lâm.”
Chu thái hậu gật đầu.
Phùng quý phi mang theo tam cô nương Hứa gia cáo lui.
Hứa tam cô nương có dáng đi rất đẹp mắt, váy áo không động, trong bước nhẹ mang theo mềm mại đáng yêu, nhẹ nhàng
//