Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“‘Trên đời đều dơ bẩn chỉ ta trong sạch’, khó đó.” Lâm Phong thở dài nói.

Các hoàng tử khác đều thế kia, chỉ có Hoài Viễn Vương như vậy, những người đó không muốn dụ dỗ Hoài Viễn Vương mới là lạ.

Hoài Viễn Vương vốn dùng vũ lực, tàn bạo nổi tiếng, không chỉ không hề có tính uy hiếp đối với các hoàng tử khác, ngược lại giống như kiểu tôn lên, làm nổi bật lên vẻ tao nhã lịch sự, hào hoa phong nhã của bọn họ.

Kể từ sau khi cưới Lâm Đàm làm Vương phi lại thay đổi khiến các quan viên trong kinh thấy được một Hoài Viễn Vương hoàn toàn mới, quan tâm bách tính, chiêu hiền đãi sĩ, suy nghĩ kín đáo, xử sự chu toàn thỏa đáng, danh dự của Hoài Viễn Vương hiện giờ đã có khác biệt rất lớn so với quá khứ, cũng có tương đối quan văn ủng hộ. Hắn đã văn võ song toàn, nếu như lại tài đức vẹn toàn nữa, đám người Khang Vương có thể không chú ý đến sao.

La Thư cau mày, “A Hạo và a Hân còn nhỏ như vậy, ta vừa nghĩ đến phủ Hoài Viễn Vương có thể có một nữ nhân bụng dạ khó lường tiến vào đã cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Mọi người mau nghĩ cách đi, chuyện này nhất định không được, trượng phu của a Đàm không thể bị nữ nhân khác chiếm đoạt đi.”

“Được, tìm cách, tìm cách.” Lâm Phong đầy miệng đồng ý.

La Giản vò đầu, “Ta không nghĩ ra được biện pháp hay gì, cái đó, ta về nhà hỏi đại tẩu mấy đứa còn có Văn Nhân thử xem.”

Hắn có chuyện sẽ thỉnh giáo thê tử và nữ nhi, cảm thấy kiến thức của Ngôn Yên và La Văn Nhân còn cao minh hơn hắn.

La Thư giận dỗi, “Sớm biết thế đã không để cho a Đàm đến hoàng gia rồi, phiền toái như vậy. Nếu như a Đàm gả cho nhà người bình thường, có chuyện như vậy ta đã sớm vác đao xông tới là được rồi? Hiện giờ lại đảo ngược chỉ biết dựa vào mấy người nghĩ cách.”


“Đến nhà nào đều sẽ có phiền toái.” Lâm Phong thấy thê tử tính trẻ con như vậy, dung túng cười.

“Đúng vậy, đến nhà nào đều có phiền toái.” La Giản gật đầu, “Cứ nói đại tẩu muội đi, gả cho ta còn không phải nghĩ cách đối phó với Tiêu gia, đối phó với vị kia ở Vinh An đường sao? Còn có La Anh, có Thẩm gia, còn có cả nhà, haizzz, thật sự không yên ổn nổi.”

Nhắc tới công lao và khổ cực của thê tử, La Giản tỏ vẻ cảm khái.

Lâm Phong và La Thư liếc nhìn nhau, không nói được gì.

La Giản chính là như vậy, cho dù mọi người đang nói cái gì, hắn đều có cách dẫn đến trên người Ngôn Yên, nhất định phải ca ngợi, khen tặng một phen. Dĩ nhiên hắn vì yêu thê tình thâm, nhưng mà... cũng không cần mỗi lần đều như vậy chứ? Haizzz, nhưng mà hắn và Ngôn Yên bị tách ra mười mấy năm, khó khăn lắm mới đoàn tụ được, cũng khó tránh khỏi được, không thể trách được.

“Ta sẽ thông báo cho nữ nhi và con rể.” Lâm Phong nói.

La Giản cũng yên lòng, “Được rồi, thế ta trở về, đại tẩu mấy đứa còn đang chờ ta về nhà đấy.”

Lâm Phong và La Thư không khỏi mỉm cười.

La Giản ra ngoài, cười ngồi xổm người xuống, nhiệt tình dang hai cánh tay với hai nhi tử, “A Kỳ, a Chân, sắc trời không còn sớm nữa, tới về nhà với phụ thân nào.”

La Văn Kỳ và La Văn Chân hai hài tử này vốn chơi đùa rất điên khùng với Lâm Thấm, Tiêu Kính Sinh, nhưng vừa thấy được La Giản mắt lập tức sáng lên, lon ta lon ton nhào vào trong ngực La Giản cười ngây ngô với hắn, La Giản mừng rỡ, hôn vang dội lên trên mặt mỗi đứa, “Nhi tử ngoan, về nhà thôi.”

La Giản ôm hai nhi tử định đi, sau lưng còn đi theo Tiêu Kính Sinh, người của Lâm gia tiễn hắn đi ra.

Lâm Thấm cười hì hì trêu ghẹo, “Cậu, cậu thật bận rộn nha, trong ngực ôm hai, trên đất còn đi theo một.”

“Không phải sao.” La Giản khoe khoang, “Trong nhà vẫn còn hai người đang chờ đấy. Hễ ta đi ra cửa, mợ và biểu tỷ của cháu đều như trông sao trông trăng sáng mong đợi ta trở về, trông mòn con mắt.”

“Nhìn cậu con hả hê kìa.” La Thư nhìn La Giản như vậy, lại cảm thấy buồn cười, vừa mừng thay cho hắn, lại không hiểu sao lòng hơi chua xót, cười nói.

“Đắc ý đi, đắc ý đi.” Lâm Thấm tỏ vẻ niềm nở, “Cháu thích đắc ý nhất. Cậu, đắc ý đi.”

Tất cả mọi người đều cười lớn.

Khi còn bé Lâm Thấm rất nghịch ngợm, bây giờ là đứa bé lớn rồi, vẫn không kém gì trước kia. Mỗi lần thấy Khuông tiên sinh, nàng vẫn cứ “Đắc Ý”, “Đắc Ý” mà gọi, cũng may Khuông tiên sinh rộng lượng, không so đo với nàng hài tử này, ngược lại còn hòa khí với nàng hơn hài tử khác, rất dung túng.

Tiễn La Giản đi, Lâm Phong lập tức viết phong thư mật, nhờ Lương Đống tự mình đi một chuyến, đưa đến phủ Hoài Viễn Vương.

Sau bữa cơm tối, Lâm Hàn đang định kéo muội muội đi học toán thuật, lại thấy có một vị khách mặc áo choàng đầu đội mũ trùm đầu bao bọc cực kỳ kín kẽ tới trong nhà, Lâm Thấm mắt tinh, chỉ nhìn vóc người đã đoán được là ai, hoan hô chạy tới, “Tỷ phu!”


Hoài Viễn Vương cởi mũ trùm đầu xuống, trong mắt nhộn nhạo ý cười, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, anh vợ, a Hàn, a Thấm, con tới báo tin mừng.”

“Thật không?” Lâm Phong và La Thư nghe được hắn nói là “Báo tin mừng”, đã mơ hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt chớp qua ánh sáng vui sướng.

“Đúng rồi, con quên nói.” Lâm Thấm bừng tỉnh hiểu ra, “Tỷ tỷ nói, con lại sắp có cháu ngoại trai nhỏ hoặc cháu ngoại gái nhỏ rồi.”

“Thật sao?” La Thư hưng phấn không thôi, tha thiết nhìn Hoài Viễn Vương.

Hoài Viễn Vương mỉm cười gật đầu, “Dạ, thời gian còn ít, nhưng mà thái y đã xác định là mang thai.”

Lâm Phong và La Thư mừng rỡ không thôi.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, con và a Đàm có chuyện muốn thương lượng với hai người.” Hoài Viễn Vương cười nói.

“A Hàn, dẫn muội muội đi học toán thuật đi.” Lâm Phong vội kêu tiểu nhi tử tiểu nữ nhi đi.

La Thư cũng ra lệnh cho bọn thị nữ lui xuống.

Lâm Khai nhàn nhã hỏi, “Ta có thể dự thính chứ?”

Hoài Viễn Vương khiêm tốn nói: “Đang định xin anh vợ cũng ra chút chủ ý.”

Lâm Khai cười, cùng ngồi xuống, nhỏ giọng thương lượng gì đó.

Lâm Thấm đi theo nhị ca học toán thuật ở trong góc, thỉnh thoảng mất hồn, “Tỷ phu muốn thương lượng chuyện gì với cha nương vậy?”


Lâm Hàn kiên nhẫn nói cho nàng biết, “A Thấm muội còn nhỏ, biết cũng vô dụng đúng không? Học toán thuật đi.”

Lâm Thấm khéo léo gật đầu, “Được rồi.”

Hoài Viễn Vương thương lượng xong với Lâm Phong, La Thư, Lâm Khai, lại một lần nữa đội mũ trùm đầu lên, “Con phải về, a Hạo và a Hân không thấy con, sẽ không chịu rửa mặt đi ngủ.”

La Thư làm mẹ vợ nghe vậy mặt mày hớn hở, “Vậy mau trở về đi, mau trở về đi.”

Hoài Viễn Vương cười cáo từ mọi người.

Lâm Thấm và Lâm Hàn tới đây tiễn hắn, Lâm Thấm liền hỏi: “Tỷ phu, a Hạo để cho ca sờ mông nhỏ của nó chứ?”

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Ca và tỷ tỷ của muội đều sờ được, thằng bé vẫn còn rất vui mừng đấy.”

Lâm Thấm tỏ vẻ thất vọng, “Như vậy sao.”

Hoài Viễn Vương nhớ thương vợ con trong nhà, sờ


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận