Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“Đại ca, hôm nay ca có diễm ngộ chứ?” Vừa lên xe, Lâm Thấm đã hăng hái bừng bừng hỏi.

Lâm Khai không khỏi bật cười, “A Thấm, muội lại càn quấy.”

Năm nay hắn đã hai mươi tuổi rồi, trên người không còn vẻ trẻ trung của thiếu niên, thêm vẻ trầm ổn của nam tử thanh niên, nhưng vẫn tinh thần tràn trề sức sống thần thái phấn khởi, nhìn vô cùng vui mắt. Khẽ mỉm cười càng có thêm sức quyến rũ siêu phàm thoát tục.

Lâm Thấm tỏ vẻ bướng bỉnh, “Đại ca có dáng dấp như ném quả Phan An, phá phấn Hà lang, lại như Từ Công thành bắc, Thẩm lang eo thon. Chậc, dáng dấp đẹp như vậy, vì sao luôn không có diễm ngộ chứ?”

(*) Phan An, Hà Yến, Từ Công, Thẩm Ước: tên các mỹ nam, thông tin thêm cuối chương.

Dáng dấp Lâm Khai rất đẹp, tuấn tú thanh nhã, tiêu sái thoát tục bình ổn, “Sáng sủa như nhật nguyệt vào lòng, ngời ngời như ngọc thụ lâm phong”. Đại ca như vậy lại không thể gặp gỡ một vị cô nương xinh đẹp, Lâm Thấm cảm thấy vô cùng không hợp lý.

“Có lẽ duyên phận chưa tới đi.” Lâm Khai cười nhẹ.

Hắn sợ muội muội không ngừng hỏi tới nên thay đổi đề tài, “A Thấm, có phải sắp đến kỳ thi nửa tháng không? Đã biết đề bài chưa? Có cần đại ca giúp một tay không.”


Lâm Thấm nhất thời nâng khuôn mặt sầu khổ, “Đúng vậy, lại có cuộc thi. Đại ca, muội nghĩ tới thi lại buồn bực...”

Lâm Khai an ủi nàng, “Không có việc gì, cho dù thi không tốt cũng không sao.”

Lâm Thấm than thở, “Nhưng mà, không thông qua phải thi lại đó, lại phí sức lực, còn mất mặt nữa.”

Lâm Khai mỉm cười, “Không sao. Nếu thật sự thi rớt rồi, đại ca sai người đi năn nỉ chút, để cho muội vượt qua kiểm tra.”

“Thật nha.” Lâm Thấm mừng rỡ, không còn thấy vẻ ưu sầu nữa.

Nàng không còn tâm sự, vừa cười hì hì dây dưa với Lâm Khai, “Đại ca, muội cảm thấy ca còn dễ nhìn hơn Vệ Giới, sao lại không có cô nương nào nhìn trộm ca chứ?”

(*) Vệ Giới (chữ Hán: 卫玠, 286 – 312), tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, quận Hà Đông, danh sĩ, mỹ nam cuối đời Tây Tấn.

Vừa nói chuyện, đã về đến nhà, Lâm Khai cười bế nàng xuống xe, “A Thấm, không cho nói bậy nữa, còn nói bậy đại ca sẽ tức giận.”

Lâm Thấm le lưỡi.

Hai huynh muội về đến nhà, bất ngờ thay, La Giản lại ở đây.

Dĩ nhiên, vẫn giống như bình thường, trong ngực ôm hai, bên cạnh còn đi theo một.

La Văn Kỳ và La Văn Chân hai tiểu ca nhi vui sướng nhảy tới nhảy lui trong ngực hắn, Tiêu Kính Sinh vẫn đi theo sát bên cạnh hắn, không chịu rời nửa bước.

“Cậu, cậu thật thần kỳ nha, lấy một địch ba!” Từ trước đến giờ quan hệ giữa Lâm Thấm với cậu vẫn rất tốt, thấy hắn liền vui mừng nói.

Bởi vì La Giản luôn mang theo nhi tử sinh đôi của hắn và Tiêu Kính Sinh, giống như đồng thời ứng phó với ba tiểu nam hài nhi nên Lâm Thấm gọi là “Lấy một địch ba”, tỏ vẻ cậu nàng rất đáng gờm.

La Giản cười vui vẻ lại tự phụ, “Đó còn không phải sao, bây giờ cậu đã luyện được công phu, trông a Kỳ và a Chân hai tiểu tử thúi này hồi lâu đều không khóc.”

Thân thiết kêu hai nhi tử bảo bối, “A Kỳ, a Chân, mau gọi tiểu biểu tỷ.”

La Văn Kỳ và La Văn Chân rất nghe lời, non nớt gọi “Tiểu biểu tỷ”, mặc dù lời nói còn chưa rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nghe ra được đang nói cái gì.


Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “A Kỳ, a Chân, mới mấy ngày không gặp, hai đệ nảy nở, dễ nhìn nha.”

Tuy tiểu ca nhi còn nhỏ, nhưng nghe ra được Lâm Thấm đang khen mình, vui mừng cười khanh khách.

Tiêu Kính Sinh là nam đồng thanh tú mà trầm mặc, ngửa đầu nhìn hai đứa bé, trong đôi mắt lộ ra nụ cười dịu dàng.

Hắn rất ít nói, trên mặt cũng thường không tỏ vẻ gì, nhưng khi nhìn La Giản, nhìn La Văn Kỳ và La Văn Chân lại sẽ lộ ra dịu dàng, thuận theo và tin cậy.

Lâm Thấm chào hỏi cậu, tiểu biểu đệ xong, cười híp mắt nhìn Tiêu Kính Sinh, “Ông cậu nhỏ, chào ông cậu nhỏ nhé.”

Lâm Phong và La Thư, Lâm Khai, Lâm Hàn đều ở đây, nghe nàng gọi ông cậu nhỏ, đều cười.

Nhớ ngày đó Tiêu Kính Sinh mới đến phố Trường Anh, Lâm Thấm tiểu cô nương rất không thích hắn đâu, nghe nói phải gọi hắn là ông cậu nhỏ, tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết, “Hắn mới bao nhiêu? Hắn mới bao nhiêu chứ? Ta mới không muốn gọi hắn là ông cậu!” Thở hổn hển muốn đuổi Tiêu Kính Sinh đi.

Thời gian lâu dài sau, chung sống lâu rồi mới chậm rãi tốt lên, nhưng mà nàng vẫn không chịu gọi ông cậu.

Tiêu Kính Sinh nghe nàng gọi “Ông cậu nhỏ”, kinh ngạc trợn to hai mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được Lâm Thấm gọi hắn là ông cậu, trong khoảng thời gian ngắn rất không thích ứng.

“Tiểu a Thấm, đây là sao vậy? Cực khác ngày thường.” La Giản vui vẻ hỏi.

Lâm Thấm thở dài sâu kín, trên khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn ngây thơ hiện lên vẻ thâm trầm, “Haizzz, bởi vì cháu gần đến kỳ thi nửa tháng rồi, cảm nhận được sâu sắc về ‘Chuyện không như ý trong cuộc sống thường tám chín’, vì vậy đã không còn chú ý đến chuyện nhỏ như xưng hô ông cậu nhỏ này rồi...”


“Phụt...” Lâm Phong vốn bưng tách trà chậm rãi uống, nghe được tiểu nữ nhi bảo bối nói những lời này, phun trà luôn.

Huynh muội La Giản, hai huynh đệ Lâm Khai và Lâm Hàn cũng cười không ngớt.

Kể cả Tiêu Kính Sinh luôn luôn trầm mặc ít lời cũng không khỏi mỉm cười, thêm với La Văn Kỳ và La Văn Chân chưa đủ lớn để có thể nghe hiểu được lời nói cũng ngây ngô bật cười lên theo mọi người.

“Lại sắp kỳ thi nửa tháng rồi?” Lâm Phong gọi tiểu nữ nhi, dịu dàng hỏi han.

Lâm Thấm khoa trương gật đầu, “Đúng vậy, lại sắp kỳ thi nửa tháng.”

“Thư viện Mộ Hiền này cũng thật là, thích thi như vậy.” La Thư cau mày, “Nếu không chúng ta đổi thư viện khác cho a Thấm đi? Đổi lại thả lỏng chút, không quản nghiêm, không thích thi như vậy.”

“Không cần.” Lâm Thấm lắc mạnh đầu, “Thư viện Mộ Hiền là nữ học có danh tiếng lớn nhất trong kinh thành, nếu như con tiến vào rồi lại ra ngoài, nguyên nhân vì cuộc thi khiến con sợ, vậy con rất không có mặt mũi rồi. Nương, không cần.”

Lâm Phong ôn hòa nói: “Thật ra mới vừa rồi a Thấm nói vô cùng đúng, ‘Chuyện không vừa ý trong cuộc sống thường tám chín’, cả đời người luôn luôn phải trải qua chút đau khổ, sao có thể vẫn luôn xuôi gió


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui