Lỗ tai tức thời đỏ lên khi nghe những lời nói đầy sự mờ ám từ miệng của Khuê, nàng lúc ấy khi dùng cách đó cho Khuê uống thuốc thì chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng mà hiện tại suy nghĩ lại thì mới thấy nó kỳ kỳ. Càng nghĩ nhiều tới nó thì nơi ngực trái càng đập lên mãnh liệt. Lành không nói thêm lời nào, nàng để lại chén thuốc trên bàn rồi bỏ ra nhà trước mong gió mát ngoài kia sẽ xua tan đi cơn nóng bức trong người nàng lúc này.
Khuê thấy Lành không nói không rằng bỏ đi như vậy thì cô nghĩ cô đã đùa quá đáng khiến cho nàng giận cô, vì vậy chưa kịp để nàng đi xa là cô đã nhanh chân bưng chén thuốc còn bốc mùi nồng nặc đuổi theo.
Lành ngồi xuống ghế, nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn quạt tới quạt lui trước mặt để mong cho gương mặt mình bớt đỏ một chút. Cái gì đâu mà mỗi lần sáp vô người ta là mặt mày đỏ lơ đỏ lưỡng lên hết trơn.
"Giận tôi sao?"
Đang trong lúc suy nghĩ về gương mặt của Khuê khi mà cô cười lên với nàng thì bỗng dưng Lành bị một âm thanh làm cho chính bản thân giật mình tưởng chừng sẽ rớt tim ra bên ngoài. Nàng thở mạnh ra một hơi, "Hù chết em."
Khuê thấy Lành thở phì phò như vậy tưởng là nàng bị lây bệnh từ mình, cô nâng bàn tay thon thon đặt lên trán nàng xem thử như cái cách mà nàng đã xem cho cô. Làn da mát lạnh từ trán của nàng hoàn toàn trái ngược với bàn tay đang nóng hổi của cô. "Đâu có nóng." Khuê khó hiểu nhướng mày. Vậy em ấy thở phì phò như vậy là bị cái gì?
"Em có bệnh đâu." Lành hơi chu môi trả lời Khuê, tự nhiên rờ trán người ta rồi nói người ta bệnh.
"Không bệnh sao em thở mạnh vậy, tôi cứ tưởng em bị tôi lây."
"Không phải tại cô sao, cô chọc em."
Khuê ngồi bên cạnh nghe Lành nói lý do là cô chọc nàng thì bất giác đôi môi lại khẽ cong lên một đường cong tuyệt mỹ. "Tôi chọc nên em giận sao?"
"Không có giận cô, chỉ tại em thấy mắc cỡ. Dẫu sao hai đứa cũng là thân con gái mà còn không thân thít nhiều, tự nhiên em làm kiểu đó..." Lành tỏ vẻ hối lỗi, nàng hơi đong đưa chân nói chuyện với Khuê.
Khuê bắt chéo chân nghe Lành bày tỏ. Thì ra là em ấy ngại, rõ ràng cô không ngại mà em ấy lại ngại gì chứ.
"Tôi không ngại thì có chi em ngại, rõ ràng nhờ em cho tôi uống thuốc nên tôi mới khỏe lại được, em cứu người thì ngại cái chi." Khuê dịu dàng xoa lên mái tóc mềm mượt của người đối diện, cô cất giọng ngọt ngào nói tiếp. "Khờ quá."
Cảm nhận từng cái xoa đầu nhẹ nhàng kèm theo đó là đôi mắt chiều chuộng từ Khuê, bỗng chốc Lành như bị đắm chìm vào trong đó. Nàng cứ yên lặng cho Khuê xoa đầu như một chú mèo con đang cần được chủ nhân cưng nựng.
Không gian đột ngột lại chìm vào trong im lặng, nhịp tim mỗi lúc một gia tăng và kèm theo là hai đôi mắt khi chạm nhau đều có thể nhìn rõ được chữ tình trong đó mà chẳng ai nhận ra.
Sét lại một lần nữa đánh trên bầu trời đen kịt, mưa lại lần nữa rơi xuống, chúng thi nhau rơi lộp độp trên mái nhà mà không có dấu hiệu sẽ tạnh. Hai người nhìn nhau, bất giác Khuê thở dài đứng dậy đóng lại cửa chính, dẫu sao cũng tối rồi, nên đóng cửa lại đặng nó ấm cúng hơn.
Rời xa bàn tay ấm áp ấy Lành có chút hụt hẫng, nàng ngồi im trên ghế nhìn Khuê đi tới đi lui đóng hết cửa sổ với cửa chính lại bỗng chốc trong lòng lại ấm áp đến lạ thường. Khi trước ở với Hải nếu như mưa tuôn hay giông gió thế nào cũng là nàng rời giường đóng lại cửa sổ, nàng sẽ ngó nghiêng thử coi mái nhà có bị dột hay không. Cứ như vậy nàng loay hoay làm một mình chứ Hải chẳng hề để tâm, cậu cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ vì cậu nói cậu rất mệt, có gì sáng kêu thợ tới sửa.
Khuê đóng xong hết cửa nẻo thì cô bước tới bàn, bỗng cô bưng lên chén thuốc rồi một hơi uống thấy luôn đáy. Uống xong Khuê khẽ nhăn mặt, "Tôi nghe em uống thuốc rồi đó, giờ em nghe tôi ở yên trong nhà này, đồ đạc bên đó tôi nói thợ chuyển qua."
Thì ra Khuê muốn dùng một sự trao đổi đó chính là cô nghe Lành uống hết chén thuốc thì Lành phải nghe lời cô, để cô thu xếp chuyện nhà cửa. Cô biết nàng thiệt thòi nhiều rồi, cô chỉ nhìn một lần thôi cũng đủ hiểu nàng chịu thiệt như thế nào khỏi cần phải tìm hiểu chi cho sâu xa. Hiện tại cô muốn em ấy an phận dưỡng thai rồi sinh ra cho cô một đứa nhóc kháu khỉnh, còn mọi chuyện còn lại thì cứ để cô lo.
"Sao cô lại tốt với em như vậy, em có gì đáng để cô quan tâm tới mức độ đó đâu."
Lành lại lần nữa hỏi về lý do vì sao Khuê lại tốt với nàng mặc dù những câu trả lời từ Khuê đều mập mờ không rõ ý nhưng nàng vẫn muốn hỏi lại, nàng chẳng biết vì cái gì nàng lại muốn biết rõ lý do của Khuê như thế.
"Không biết nữa, tôi chỉ biết chỗ này mách bảo phải làm vậy thôi." Khuê cười, cô nắm tay Lành để nó áp sát vào ngực trái của cô. Chỗ này của cô nó cứ thúc đẩy phải chăm lo cho em ấy tốt một chút, phải lo lắng cho em ấy đường hoàng một chút mặc dù cả hai chẳng hề quen biết hay dính dáng gì với nhau từ trước. Cảm xúc thương hại thì chẳng phải, mà cảm xúc chăm lo cho vợ bé đang mang cốt nhục của chồng thì càng không.
Lúc trước Khuê cứ nghĩ vì em ấy mang thai con của chồng mình nên cô rủ lòng thương hại, nhưng mà sau một thời gian dần dà tiếp xúc thì thứ mà cô muốn chỉ là em ấy, cô chỉ muốn chăm lo cho em ấy chứ chẳng phải vì ai khác. Nếu như nói vì ai thì Khuê chỉ có thể trả lời là vì Lành.
Bàn tay Lành khẽ run khi cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp từ bên ngực trái của Khuê mang lại. Vì sao nó có thể đập lên mãnh liệt như vậy chứ, vì sao lồng ngực này lại có thể ấm áp như vậy và vì sao cô có thể dịu dàng với nàng như vậy. Từng ánh mắt hay từng nụ cười đều là một sự chiều chuộng, một sự quan tâm đến lạ.
"Cô mà là đờn ông, không khéo em lại phải lòng cô rồi đó đa." Lành bẽn lẽn rụt tay về rồi đem hai bàn tay đan vào nhau. Quả thật nếu như Khuê là đàn ông thì không khéo nàng phải lòng cô mất thôi, một người tốt hơn Hải về mọi mặt như thế thì thử hỏi sao nàng không động lòng.
"Vậy là phụ nữ thì không được quyền phải lòng sao?"
Lần đầu tiên Khuê nói ra câu nói mà chính cô cũng phải giật mình. Nghĩa lý gì mà cô ngày càng dấn sâu vào vấn đề tán tỉnh em ấy vậy chứ, cô không biết cô bị gì nữa, chẳng lẽ cô bị biến thái rồi hay sao mà cứ thích gần gũi và tiếp xúc với em ấy nhiều hơn.
"Thôi, ra nhà sau ăn cơm đi." Khuê tự cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo nên là cô tự mình đánh tan nó trước. Cô đứng dậy than đói rồi kéo tay Lành đi chẳng đợi cho nàng kịp phản ứng nữa.
Ngồi vào bàn cơm mà Lành vẫn cứ mãi nhớ về câu nói của Khuê, "Vậy là phụ nữ thì không được quyền phải lòng sao?" rõ ràng một điều Khuê là thân con gái mà lại có thể gan dạ và che chở nàng một cách mạnh mẽ chẳng thua gì đàn ông, chưa kể chỉ có cô đứng ra làm chủ thay cho nàng.
Bỗng chốc Lành lại tự mình nói trong đầu, liệu bản thân nàng có thể phải lòng một người cũng giống mình hay không? Một người tốt về mọi thứ, lại đẹp từ nét mặt cho tới nét cười. Nếu như được chắc có lẽ nàng cũng muốn đem lòng yêu người này mất thôi.
Cắn thử một cái đùi ếch kho tiêu được Lành gắp cho, Khuê ban nãy có chút chần chừ, nhưng do đây là đồ em ấy làm thì cô cũng sẽ cố gắng ăn thử một miếng. Một phần là cô nhìn nó thấy ghê ghê, còn một phần là cô sợ nó lại làm cô dị ứng nên không dám ăn nhiều, cô chỉ ăn qua loa một chút cháo trắng cho qua bữa mà thôi. Nếu như chút nữa cô không có ngứa thì lần sau cô sẽ ăn nó thật nhiều vì đây là đồ của Lành làm, nàng chắc sẽ không ác tới nỗi hạ độc cô đâu .
Nhờ uống chén thuốc đắng nghét kia mà cơn sốt của Khuê đã giảm đi rất nhiều, cô bây giờ đang ngồi trong phòng chuẩn bị ngả lưng đi ngủ vì bên ngoài cũng còn mưa nên lúc này đây đi ngủ là ngon nhất.
Hát bâng quơ vài câu tiếng Pháp rồi nằm xuống giường nệm êm ái, cô thấy Lành vẫn ngồi ở mép giường như là đang ngẩn ngơ điều gì đó thì cô nhẹ giọng gọi. "Ngủ đi để ngày mai còn có sức đi chợ nấu cơm."
Lành vẫn đang ngẩn ngơ, nghe Khuê hỏi thì cũng xoay đầu lại trả lời. "Vậy mai cô muốn ăn món chi?"
"Em đừng mua thịt bò với mấy thứ liên quan tới đậu là được. Mấy cái đó tôi không ăn được." Khuê nhớ lại còn rùng mình khi mà hồi nhỏ lỡ ăn trúng một ít nước tương vì cô không biết bản thân mình bị dị ứng với đậu, thế là cô bị nổi nốt đỏ ngứa hết người và xém mất mạng. Nên là từ đó về sau hễ nhắc tới đậu là cô rùng mình.
"Cô không thích hay sao?" Lành thắc mắc hỏi.
"Không phải, mà là tôi bị dị ứng, ăn vô chết queo."
Lành nghe Khuê kể thì cũng không nén nổi sự buồn cười. Nàng cũng ngả lưng xuống cạnh cô, hai người chưa ai ngủ được nên nàng muốn hỏi Khuê vài chuyện nữa để hiểu về cô hơn, sau này có nấu nướng hay làm gì đó cũng hợp ý với Khuê, khỏi làm cô khó chịu.
"Hồi trước tôi lội được, mà lỡ bị trợt té rồi rớt sông, xém gặp Hà Bá cái tởn hết dám lội luôn." Khuê nghe Lành hỏi nguyên do sao cô không tập lội thì cô cũng kể ra.
"Sao thời nhỏ của cô toàn gắn liền với mấy cái xém mất mạng không vậy?"
"Ai biết đâu, mà cũng hên hồi đó có người cứu chứ không thôi tôi chết luôn rồi." Khuê bỗng nhớ lại. Lúc đó cô đi gần mép sông mà chỗ đó còn có mấy cục đá nữa, thấy lục bình đang trổ bông nên cô muốn bứt một vài cái về chơi, ai ngờ trơn quá rồi té đập đầu vô cục đá xong rớt xuống luôn.
Cô còn nhớ mại mại có con bé nào cứu cô á, nó lôi cô hì hục thấy mà thương, sau này cô muốn kiếm lại con bé ấy nhưng mà vì cha má chưa gì đã bắt cô về lại Sài Gòn học nên là cô chưa có cơ hội gặp lại lần nào. Nếu như bây giờ gặp lại thì cô cũng chẳng biết là ai vì chẳng ai biết tên nhau cả.
"Em thấy không, cái thẹo chà bá đây nè." Khuê hơi xoay lưng lại rồi đưa ra vết sẹo được che lắp bởi mái tóc dày mượt của mình, thì ra đây là nguyên do cô ít khi búi tóc vì khi búi tóc thì phần gáy vẫn sẽ thấy được vết sẹo do nó chạy dài từ sau đầu tới dọc phần gáy. Cũng do hồi đó cô lóc chóc quá nên cha với má giữ khư khư cô trong nhà, không ai dám cho cô ra ngoài chơi nếu không có sự giám sát của người hầu.
Lành run run chạm tới vết sẹo dài đó, nàng như muốn xác định rõ hơn. Nàng hỏi. "Có phải con bé ấy khi cứu cô nó mặc một cái áo rách nát không?"
Khuê thoáng giật mình, "Sao em biết?" đúng là hình như nó mặc bộ đồ màu đen mà bộ đồ gì đâu rách thấy gớm luôn, cho cô làm giẻ lau nhà cô còn chê nữa.
"Có phải cô cho nó một cái vòng tay bằng chỉ đỏ, rồi cô hứa sẽ tới thăm nó lần sau không?"
Nghe Lành hỏi câu này thì bỗng chốc Khuê dấy lên nghi hoặc, cô ngồi bật dậy hỏi. Trong đôi mắt đó hình như còn rưng rưng một chút hơi nước.
"Là em đúng không?"
-------
Hê hê mấy bà thấy tui bơ phẹc chưa, lột không dính miếng sữa chua nào luôn🤣🤣🤣
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...