Kiếp Chồng Chung

Run run chờ đợi người kia sẽ cho mình một bạt tai thấy mấy ông trời. Nhưng hình như thời gian bị ngừng lại hay sao đó tại vì Lành đợi hoài đợi mãi cũng không thấy ai làm gì mình, lúc này nàng mới hơi he hé mắt ra xem thử.

Khuê nãy giờ tập trung nhìn con người ngốc nghếch trước mặt mà không kìm nổi sự buồn cười, cô cười rộ lên thành tiếng, âm thanh trong vắt như chuông ngân.

Cô đưa hai ngón tay ra khẽ chạm tới chóp mũi xinh xinh của Lành ngắt một cái. "Cái này là tôi trừng phạt em." lúc này đây cô thấy em ấy gương mặt hơi phụng phịu như trẻ con như đang bị người lớn ăn hiếp khiến cho Khuê thật sự muốn đem cái gương mặt này ra hôn mấy cái cho hả dạ vì nó đáng yêu vô cùng.

"Cô biết rồi mà cô còn chọc em." Lành bĩu môi. Nàng không ngờ Khuê biết hết rồi mà còn trêu chọc nàng như vậy, người gì đâu thấy ghét.

"Tôi muốn em tự khai thôi, rõ ràng em hưởng thụ như vậy mà, tôi chính là kẻ chịu thiệt à đa." Khuê dửng dưng đem hết lỗi đổ lên đầu Lành, rõ ràng chính cô mới là người mút mút môi nàng, cô mới chính là kẻ hưởng lợi, vậy mà bây giờ lại đùn đẩy nó sang người Lành khiến cho nàng từ kẻ có lòng tốt trở thành tên háo sắc lợi dụng con nhà người ta trong lúc đang ngất xỉu. "Tôi phải bắt đền em."

Khuê vẫn trơ trơ ra bản mặt là một kẻ bị hại, nhất thời làm cho Lành trở nên khó xử. Nàng cắn lấy môi dưới như đang suy nghĩ gì đó. Lát sau dường như đã suy nghĩ được rồi thì nàng nói, "Vậy cô muốn em đền cho cô cái chi."

Khuê nghe Lành hỏi cô muốn nàng đền cho mình cái gì thì vô cùng khoái chí, "Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, tôi cho em nợ." Khuê chống cằm, cô hơi nghiêng đầu nhìn tới gương mặt tròn tròn kia rồi lại thuận tay đưa tới nhéo vào gò má nàng một cái.

"Sao cô cứ nhéo mặt em hoài." Lành xoa xoa chỗ Khuê vừa nhéo rồi nói. Người trước mặt nàng thiệt là kỳ cục, hết ngắt mũi nàng rồi tới nhéo mặt của nàng. Đau muốn chết.

"Thấy cưng mà."

Khuê không khỏi cảm thán mà nói ra. Đúng là em ấy thấy cưng lắm luôn, cô nhìn là muốn nhìn miết à, nhìn vô một cái là muốn bắt về nuôi ngay.

"Ai!?"

"Em!"

Lành khịt mũi khó tin, nói thấy cưng mà đem ngắt cái mặt người ta muốn nát luôn. Cái đồ xảo trá xinh đẹp.

"Bây giờ em nói tôi nghe, ban nãy em khóc nữa phải không, ai khó dễ gì em, nói đi đặng tôi còn biết đường làm chủ cho em." Khuê chau mày hỏi Lành. Nhìn cái mặt là biết mới khóc rồi, con mắt sưng chùm bụp như vậy thì cô đâu có ngu đâu mà không nhận ra. Cô đã hứa sẽ lo cho nàng, sẽ chăm sóc nàng rồi, bây giờ nàng gặp chuyện thì cô phải lên tiếng chứ. Cô đâu thể để em Lành của cô chịu thiệt được.


Lành thấy Khuê cái mặt hầm hầm như muốn giết người tới nơi thì nàng vội bịa chuyện khác, nhỡ như Khuê nổi nóng mà tìm người ta tính sổ nữa thì không hay. Nàng sợ cô sẽ phải mang thên vài cái sẹo lên người nữa, vậy thì có khác gì thổ phỉ đâu, Khuê đã vì nàng vây vào những chuyện không hay quá nhiều rồi.

"Nãy em bị con chuột bự ở trên mái nhà phóng lên người, em sợ quá nên em khóc luôn. Cô đừng cười em nghen." Lành nheo nheo đôi mắt long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, nàng hy vọng với cái sự thông minh của Khuê thì cô sẽ không vạch trần nàng lần nữa, dù sao cũng nên để cho nàng chút mặt mũi đi chứ.

Thấy Khuê vẫn nhìn nàng bằng một anh mắt kiểu như "tin được không" thì Lành liền đánh trống lảng, nàng đứng dậy trước rồi kéo Khuê đứng dậy cùng. "Về nhà cô bên đó đi, em làm cơm cho ăn." nàng khoác tay của Khuê một cách tự nhiên như là để cho cô quên đi chuyện nàng nói dối, nàng không muốn nhắc tới nữa, dẫu sao nàng cũng đã nói sẽ đường ai nấy đi với Hải.

Nàng nhiều lúc đã nghĩ tới diễn cảnh này, nàng nghĩ nàng sẽ đau đớn rồi ôm mối tương tư dày vò này đến già, nhưng mà ai ngờ đâu, khi mà ông Dần tới đem Hải đi thì trong lòng nàng lại khỏe như quăng được cái của nợ. Uổng công nàng chuẩn bị tâm lý để khóc sẵn từ trước.

"Ừ, về nhà mình ăn cơm."

Khuê nở một nụ cười dịu dàng rồi nhìn Lành, cô vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay đang khoác lên bên cánh tay trái của mình rồi cùng em ấy đi ra bên ngoài cửa. Trước khi đi Lành còn không quên đem theo một bộ quần áo khác để có gì mà thay đổi, vì nàng biết bản thân còn phải săn sóc Khuê một thời gian nữa cho đến khi cô khỏi bệnh hẳn.

Đứng chờ em ấy khóa lại cửa nhà xong xuôi thì hai người cùng nhau sải bước trên nền đất có chút lầy lội, lúc đi qua mấy vũng nước mưa Lành còn tinh nghịch muốn nhảy qua nhưng mà Khuê giữ tay ngăn lại. Cô nói nàng thai còn yếu, nhảy nhót không nên.

Tới bến đò vừa hay nàng thấy ông từ của đình làng hình như cũng định đi đâu đó nên nàng nhờ ông ấy cho hai người các nàng quá giang qua bờ bên kia. Ông từ thấy đó là Lành thì cũng rất niềm nở cho nàng quá giang, dẫu sao cũng coi nàng như con cái trong nhà, cho nó quá giang qua khúc sông thì có gì to tát đâu.

Do Lành đã sớm quen với mấy chuyện xuồng ghe nên khi bước từ bờ qua xuồng cũng không cần Khuê giúp thì vẫn dễ dàng bước được, nàng còn kéo cho chiếc xuồng sát với mép bờ hơn để Khuê có thể dễ dàng bước xuống nữa vì nàng biết Khuê ít khi đi lại bằng xuồng ghe như thế này.

"Cẩn thận, nắm tay em nè."

Lành đưa tay ra cho Khuê nương vào, cô hơi run run chạm vào tay nàng rồi cũng trót lọt đứng được trên xuồng. Hồi nãy hăng hái kiếm Lành quá mà quên luôn là cô là đứa chúa sợ ngồi xuồng, bây giờ bình tĩnh rồi thì cô mới thấy ghê, lỡ đâu lọt cái tủm xuống thì ba ngày sau mới trồi lên được.

"Chú đi đâu mà trễ quá vậy?" Lành vì quen biết với ông từ nên cũng nói chuyện phiếm với ông vài câu để giết thời gian.

"Chú đi qua bên Định Tường, có ông anh bà con mời đi ăn đám cưới, sẵn ở lại đó chơi vài bữa với ổng." ông từ cười hiền khiến cho bao nhiêu nếp nhăn trên mặt cũng lộ ra hết. Rồi ông ấy lại nhìn tới Khuê với cái gương mặt xanh như tàu lá chuối đang ngồi niệm Phật kia, "Còn cô đây là..."

"Dạ đây là ân nhân của con đó chú, nhà ở tuốt Gò Công."


"À nhớ rồi, cái cô hôm bữa muốn nhai đầu con Liễu đây mà."

Ông từ nói xong rồi cười lên, ông vuốt vuốt chòm râu bạc rồi vừa lắc đầu vừa cười vì nhớ lại Khuê hôm ấy. Con gái gì đâu mà dữ hết biết, tay chân máu me không mà vẫn không sợ, cứ như vậy hành con Liễu một phen lên bờ xuống ruộng.

Mà Khuê lúc này mới nhớ tới bà Liễu gì đó, thì ra bà ta tên Liễu, cái tên quả thật không ăn nhậu gì với cái người hết trơn.

Tiếp tục chèo cho tới khi sang tới bờ bên kia, ba người chào tạm biệt nhau rồi đi hai ngã ngược lại. Một là đi qua bên hướng Định Tường, còn hai là đi về hướng nhà mới của Khuê.

"Cô nè."

"Hửm."

"Sao cô muốn lo cho má con em?"

"Tại dễ thương."

"Xạo, tự nhiên dễ thương cái muốn lo, nếu như vậy thì chắc hết cái Nam Kỳ này cô nuôi không nổi."

"Vậy em bỏ chữ dễ ra."

Khuê bông đùa nói ra một câu. Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Khuê chẳng biết cảm xúc bản thân đối với em ấy là gì, dù chỉ mới tiếp xúc chưa bao lâu nhưng mà cô đã có một cảm giác vô cùng khác lạ. Mà cảm giác này nó đã có khi mà lần đầu cô gặp nàng chứ chẳng phải khi tiếp xúc như vậy mới có.

Nó bay bổng, nó êm dịu, nó ấm áp vô cùng. Chỉ khi thấy em ấy cô mới có cảm giác đó chứ đối với những người khác cô cũng chỉ bình thường.


Lành lén ngẩng đầu lên nhìn Khuê, nhìn gương mặt có chút hung dữ kia rồi tự mình đỏ mặt. Loại cảm giác này nó lạ lắm, nó khác hoàn toàn khi nàng đối với Hải.

Lành giờ đây cảm xúc cũng quá hỗn độn. Vì sao chứ, vì sao tim nàng lại có thể đập nhanh như vậy. Tới cả trong lòng cũng ấm áp đến lạ khi nghe người ấy nói ra lý do muốn chăm sóc cho má con nàng.

Hai người im lặng sải bước không ai nói với ai câu nào cho tới khi đã tới căn nhà còn có chút xa lạ.

Bước vào bên trong thì Khuê thấy hai đứa quỷ nhỏ kia đang ngồi chơi tù xì quẹt lọ, mặt đứa nào đứa nấy nhìn không ra nổi là đầy tớ của cô.

Hai đứa nó sau khi thấy Khuê và Lành trở về thì nhảy cẫng lên, thằng Tẹo kéo tay Lành vô nhà bếp để nàng làm món ếch kho tiêu vì nàng biết chị Lành làm là ngon số dách. "Chị Lành, em mần mấy con ếch sạch hết rồi, chị kho tiêu đi rồi tụi mình ăn cơm."

Thằng Tẹo với con Bưởi chưa kịp để Khuê ra lệnh là đã kéo Lành đi trước, đúng là con nít, miễn ai cho nó ăn ngon là nó đeo dính da tới đó.

Mùi ếch khi được xào sơ qua với tỏi chẳng mấy chốc thơm nức một gian bếp, nó thơm tới nỗi Khuê đang ngồi ở nhà trước cũng phải hiếu kỳ là mấy cái con thấy ghê đó khi nấu lên nó có thể thơm tới độ đó hay sao.

Cho thêm ít nước mắm rồi nêm thêm đường, sau khi nêm vào ước chừng tới độ vừa ăn thì nàng rút bớt củi trong bếp chỉ còn lại lửa cháy nho nhỏ một màu đỏ hồng từ than.

Khi làm ếch kho tiêu phải canh lửa để nước vừa kẹo lại thôi chứ không để khét, để lửa lớn thì nó sẽ khét trước khi nước kịp kẹo vì vậy phải cho nhỏ lửa, cho nó cháy âm ỉ thì mới được món ăn hoàn hảo. Làm gì cũng cần phải có sự kiên trì thì kết quả mới như mong muốn được.

Ngồi ở ngoài nhà trước cũng thấy buồn buồn nên Khuê đành tháp tùng đi ra nhà sau để chơi cùng ba người kia, dẫu sao cổng rào cũng khóa rồi nên là cô không sợ ăn trộm, mà nếu như có đi nữa thì nó chui vô kiểu gì. Tường rào cao vút còn có găm một đống đinh lên, nó mà dám leo thì cô cũng khen hay.

Vừa ló cái mặt tới ngưỡng cửa thì đã thấy Lành lon ton chạy tưới trước mặt, nàng lần nữa cười lên khiến cho đồng điếu lại hiện ra vô cùng xinh xắn. "Cô xuống đây rồi thì em khỏi mất công kiếm, cô uống hết chén thuốc đi, em thổi nguội rồi." Lành vừa định đem thuốc ra nhà trước cho Khuê uống mà ai ngờ đâu thấy cô đi xuống bếp luôn rồi, thôi thì sẵn tiện Khuê xuống đây thì nàng kêu cô uống thuốc luôn. Nàng nhất định phải bắt cô uống hết chén thuốc này cho bằng được, nếu không thì bệnh của cô sẽ rất lâu khỏi.

"Uống rồi mà uống chi nữa, đắng nghét à."

"Thuốc này phải uống tới ba chén lận, mà cô uống có tí nị, cô ráng uống hết đi cho mau khỏe." Lành nói rồi cũng đưa tay lên trán của Khuê sờ sờ, sau khi thấy trán Khuê còn nóng hổi thì nàng khẽ trách một câu như trách yêu, "Đó, trán còn nóng hổi, cô nghe em uống đi."

"Không, hôi rình." Khuê trề môi lắc lắc đầu.

"Vậy làm sao cô mới chịu uống." Lành bất lực nói.

Khuê như chờ có vậy, cô ranh ma nhướng nhướng mày. Kề sát môi mình tới bên tai của Lành nói một câu đến chính cô và nàng cũng mặt đỏ tía tai. "Trừ phi...em cho tôi uống như cách em đã từng dùng." nói xong còn không quên nháy mắt một cái trêu chọc Lành.



































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận