Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Trương Nghi và đám người Đinh Ninh.
"Thực muốn đánh?"
Trần Liễu Phong và Phạm Vô Khuyết quyết đấu vừa mới kết thúc, Đinh Ninh lại đòi mượn kiếm, chẳng khác gì kích thích Tạ Trường Thắng, hắn nhìn Đinh Ninh, giọng run rẩy.
Lục Đoạt Phong, Chu Tả Ý, Tân Tiệm Ly đều chưa hoàn toàn hồi thần từ trận đấu, nghe Trương Nghi công khai lên tiếng mượn kiếm, ba người cũng giật mình.
Trong ba người, Hoàng Vân động thiên Tân Tiệm Ly xếp thứ chín mươi mốt, vị trí cuối cùng, nhưng là người đấu võ mồm giỏi nhất.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh, hơi ngửa đầu nhìn Đinh Ninh: "Rất vui vì ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến của ta, xem ra ngươi không nhát gan như ta nghĩ, nhưng vừa rồi Trần Liễu Phong chiến thắng Phạm Vô Khuyết, chính là minh chứng tốt nhất cho thấy vị trí được sắp xếp trên danh sách không phải là hoàn toàn chính xác."
Ý của Tân Tiệm Ly vô cùng rõ ràng.
Trần Liễu Phong có thể chiến thắng người được xếp hạng trước hắn Phạm Vô Khuyết, chứng tỏ hắn đương nhiên cũng có thể chiến thắng Đinh Ninh.
Nhưng Đinh Ninh chỉ bình tĩnh lắc đầu: "Ta không muốn đánh nhau với ngươi, ta muốn đánh nhau với Chu Tả Ý."
"Cái gì?"
Ba người Tân Tiệm Ly, Lục Đoạt Phong, Chu Tả Ý sững sờ.
...
Trên bệ đá Trần Liễu Phong thở hắt ra, trong lòng rất vui vẻ, nhưng hắn đã rất mệt, nghe Trương Nghi hỏi thì hơi khom người đáp lễ: "Nếu mượn để dùng ngay, ta nghĩ chắc không có ai từ chối."
"Là An Sơn Kiếm Tháp Lục Đoạt Phong, Hoàng Vân động thiên Chu Tả Ý và Tân Tiệm Ly, đều có tên trên danh sách anh tài."
"Lão nhân kia là Tiết Vong Hư! Đeo Yêu Bội tàn kiếm, chắc chắn là Đinh Ninh rồi, là Đinh Ninh với một trong ba người kia quyết đấu?"
Người ở hai bên bờ sông cũng đã nhìn ra manh mối, lao nhao bàn luận.
Tuy người tham gia cuộc chiến này đều được xếp sau Trần Liễu Phong và Phạm Vô Khuyết, nhưng trong đó lại có Đinh Ninh.
"Thiếu niên quán rượu này quả đúng là không biết khiêm tốn, đến xem người ta quyết đấu thôi, vậy mà lại cũng nhảy ra đòi quyết đấu."
Bên trong một cỗ xe ngựa dừng bên bờ sông, một thiếu niên mặc áo bào xám cười lạnh lùng.
Hắn chính là kẻ làm cho ai xem danh sách anh tài cũng phải khó hiểu, Cố Tích Xuân.
Đinh Ninh hiện đang là người được chú ý nhất hiện nay, tạo nên kỷ lục tu hành, nên hắn ở vị trí bảy mươi hai ai cũng có thể hiểu được, nhưng Cố Tích Xuân được xếp ở vị trí thứ ba, thì đúng là không ai giải thích được vì sao.
So với lúc ở tế kiếm thí luyện, hiện giờ Cố Tích Xuân đã bớt đi mấy phần anh tuấn, tăng thêm mấy phần tiều tụy, sắc mặt hắn khô héo tái nhợt, mắt hõm sâu, màu đỏ kỳ dị, là biểu hiện của cơ thể sau khi Nguyên Khí bị tổn thương.
Nhưng mỗi cử động của hắn hiện giờ, lại có một sự sắc sảo mà ngày xưa hoàn toàn không có.
"Càng gây nên náo động trước ngày Mân Sơn Kiếm Hội, thì đến khi kiếm hội bắt đầu chính thức, sẽ ngã xuống càng nhanh. Hôm nay tuy Trần Liễu Phong chiến thắng, nhưng kiếm thế đã bị người ta nhìn thấy hết, thực là mãng phu." Vị sư trưởng Ảnh Sơn Kiếm Quật ngồi cạnh Cố Tích Xuân cười nhạt: "Dù hôm nay tên thiếu niên quán rượu kia có gây mưa gió cỡ nào, thì tới ngày đó cũng không còn đáng sợ nữa."
Cố Tích Xuân trào phúng: "Ta lại rất hy vọng hắn biểu hiện càng xuất sắc càng tốt."
Vị sư trưởng cau mày, không hiểu.
Cố Tích Xuân cười: "Ta có thể lĩnh ngộ được từ Kiếm Bích, chính là nhờ hắn và đám người Tạ Trường Thắng, nên hắn biểu hiện ra càng tốt, thì ta sẽ càng bị áp lực sợ hắn đuổi theo, ta sẽ càng thêm cố gắng tu hành."
. . .
"Tại sao chọn ta?" Chu Tả Ý phất tay, ý bảo Tân Tiệm Ly đừng nói gì nữa, nét mặt lạnh lùng hỏi Đinh Ninh.
"Ta xuất thân phố phường, có tính con buôn, chuyện không có lợi thì ta chẳng thèm quan tâm." Đinh Ninh nhìn tên thiếu niên dáng vẻ lão luyện kia: "Vị trí của ta cao hơn các ngươi, nếu thắng các ngươi sẽ bảo là đương nhiên, nhưng nếu thua, sẽ là mất thể diện, trở thành đá kê chân cho các ngươi. Nên đánh nhau với mấy kẻ bài danh thấp hơn ta như các ngươi, ta chẳng được cái gì cả."
Chu Tả Ý đã rực lên chiến ý, không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng cắt ngang lời Đinh Ninh: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
"Nói thế còn chưa đủ rõ?"
Tạ Trường Thắng cười nhạo: "Dù có là khuân vác cu li, cũng không có ai chịu bỏ công không, muốn quyết đấu hả, đương nhiên phải có thêm ít giải thưởng chứ."
"Ngươi xác định chắc chắn thắng ta?" Chu Tả Ý giận quá thành cười, quắc mắt nhìn Đinh Ninh: "Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?"
Đinh Ninh nhàn nhã: "Nếu ngươi thua, ta muốn xem Chu gia Tả Ý Tàn Quyển của các ngươi. Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi xem bút ký của Tiết động chủ."
Trương Nghi ngạc nhiên, theo bản năng muốn nói như vậy không tốt, nhưng Chu Tả Ý đã phẫn nộ bật cười: "Cũng biết tới Mặc Viên Chu gia Tả Ý Tàn Quyển của nhà ta, thế mà vừa rồi lại dám nói đối với chúng ta không có ấn tượng."
Đinh Ninh bình thản: "Biết Tả Ý Tàn Quyển, không có nghĩa phải biết tên tuổi của ngươi. Tả Ý Tàn Quyển tuy có chứa một ít kiếm thức thần diệu, nhưng trong đó chỉ có phác họa một vài hình ảnh Tả Ý mà thôi, không có chữ viết giải thích hay hướng dẫn, kinh mạch vận hành khác nhau, cách hiểu khác nhau sẽ cho ra kiếm thức khác nhau. Nghe nói người có thiên phú cao nhất của Mặc Viên Chu gia các ngươi từ trước tới nay cũng chỉ ngộ ra được có ba thức trong đó. Phụ thân ngươi đặt tên ngươi là Chu Tả Ý, rõ ràng hy vọng ngươi có thể ngộ ra thêm một chiêu nửa thức. Chúng ta dù thắng hay thua, cũng lấy thời hạn một ngày làm hạn định. Nếu ta thắng, cũng chỉ được đọc Tả Ý Tàn Quyển một ngày, chắc gì đã ngộ ra được cái gì, nhưng ngươi một ngày được xem bút ký của Tiết động chủ, nhất định sẽ có đại thu hoạch. Cá cược như vậy, nhìn kiểu gì cũng là ta nhường cho ngươi."
Nghe Đinh Ninh nói vậy, trong mắt Tiết Vong Hư xuất hiện dị sắc, lẩm nhẩm: "Ngươi xem sách, hiểu biết thêm thực là không ít."
Chu Tả Ý tuy phẫn nộ, nhưng nhớ lại việc Tiết Vong Hư chiến thắng hổ lang bắc quân Đại Tướng Quân Lương Liên, bút ký của một tông sư như vậy… tim trong lồng ngực hắn đập thình thịch.
"Nếu vậy, ta chấp nhận cá cược với ngươi, cám ơn ý tốt của ngươi."
Hắn đưa tay ý mời, rồi đi xuống bờ sông.
"Là Chu Tả Ý?"
"Là Hoàng Vân động thiên Chu Tả Ý sẽ đánh với Đinh Ninh?"
Chỉ một hành động nhỏ như vậy, người hai bên bờ sông đều đã hiểu.
Đinh Ninh tháo Mạt Hoa tàn kiếm ra, đưa cho Trương Nghi.
Trương Nghi mở miệng định khuyên răn, nhưng thấy Đinh Ninh nhướng mày lên cảnh cáo, lập tức ngậm miệng lại.
"Ta rất thích sự tự tin bất cần đạo lý ấy của hắn."
Tạ Trường Thắng nhìn Đinh Ninh đi xuống, dáng điệu khiêu khích nói với Thẩm Dịch: "Cái này gọi là khí khái, nên ngươi đừng có ý đồ không an phận gì với tỷ tỷ ta nữa."
Thẩm Dịch có vẻ ngượng ngùng, hắn tự nhận không bằng Đinh Ninh, nên đổi đề tài, nói như đang nghiên cứu thảo luận: "Tu vi Chu Tả Ý là tam cảnh thượng phẩm, hơn nữa nghe nói là chuyên tu Hoàng Vân động thiên Tọa Vong kinh, Chân Nguyên hoàn toàn có ưu thế hơn Đinh Ninh Sư Huynh. Ngươi nghĩ Đinh Ninh Sư Huynh sẽ dùng chiến pháp nào để đối phó?"
"Không biết." Tạ Trường Thắng rất khinh bỉ: " Chu Tả Ý có tu vi Chân Nguyên mạnh hơn hắn, Hoàng Vân Động Thiên Hoàng Vân Bạch Hạc Kiếm Kinh rất mạnh, Đinh Ninh lúc chiến đấu đương nhiên sẽ dùng Bạch Dương Kiếm Phù kinh, Chu Tả Ý lại đã biết hắn có kiếm phù đạo, dù nhìn như thế nào, Đinh Ninh cũng không có cơ sở chiến thắng."
Thẩm Dịch biến sắc, hắn cũng biết Đinh Ninh không có cơ sở nào để chiến thắng, dạo gần đây hắn luôn đi theo Đinh Ninh tu hành, biết Đinh Ninh ngoài Chân Nguyên có tiến bộ, ngoài xem bút ký của Tiết Vong Hư, thì không còn cơ duyên nào khác. Trong bút ký của Tiết Vong Hư, tuy có rất nhiều lý giải về Kiếm Kinh, nhưng đó đều là lý luận suông, chưa được tu luyện thực tế lĩnh hội, nếu có phát huy được hiệu quả gì đó, thì cũng phải là trong tương lai, chứ không phải hiện tại.
"Ngươi là tiểu bạch kiểm à? Mặt mày trắng thế?" Tạ Trường Thắng nhìn sắc mặt hắn, lại càng thêm xem thường: "Nhưng không có cơ sở thì có sao, hắn vẫn sẽ thắng."
Nghe Tạ Trường Thắng nói thế, Nam Cung Thải Thục gật đầu.
Cô cũng cảm thấy Đinh Ninh sẽ thắng.
Vì cô hiểu Đinh Ninh còn hơn đám Tạ Trường Thắng, cô mơ hồ cảm thấy, lúc nào Đinh Ninh cũng cất giấu một món đồ nào đó đủ để giúp hắn chiến thắng, giống như lúc đánh bại Tô Tần ở tế kiếm thí luyện.
Không biết lần này Đinh Ninh đang giấu cái gì.
. . .
Một vòng mây vàng từ dưới chân Chu Tả Ý phát lên.
Vừa mới đi đến giữa mặt sông, Chu Tả Ý đã dẫm lên vầng mây vàng, nghiêng nghiêng bay lên, hạ xuống trên bệ đá.
Vầng mây vàng tiếp tục bay lên, Nguyên Khí tinh thuần mãi lâu sau vẫn không tiêu tan, mà như muốn bay đến tận chân trời.
Chu Tả Ý đứng chắp tay, chờ Đinh Ninh, thần thái vô cùng tiêu sái.
Những âm thanh ủng hộ vang lên.
Đinh Ninh không nhanh không chậm đi bộ qua mặt sông băng, tiến về phía bệ đá.
"Tu vi hắn tuy thấp hơn Chu Tả Ý, nhưng nếu muốn thi triển, lướt lên bệ đá cũng đâu có gì khó, nhưng hắn lại cố tình giả bộ, làm cho người ta cảm thấy nực cười." Cố Tích Xuân lạnh lùng châm biếm, còn định nói tiếp nữa nhưng nhớ lại lời của Tạ Trường Thắng nói với mình lúc trước, nên hắn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Đinh Ninh đi lên bệ đá, bước tới rút một thanh Vô Phong hắc thiết kiếm.
Chu Tả Ý nhìn thanh kiếm bị phủ đầy nước đá, giọng trào phúng: "Đây là thanh kiếm vừa rồi Phạm Vô Khuyết bị thua, bị nước đá bám vào, ngươi không sợ xúi quẩy?"
Đinh Ninh bình thản: "Kẻ dùng kiếm, đầu tiên phải tôn kính kiếm."
Hắn nhìn thanh Vô Phong hắc thiết trong tay: "Chưa bao giờ nghe có thanh kiếm nào tên là xúi quẩy, kiếm được gọi là mạng."
Hai câu nói của hắn như toát ra một sức mạnh vô hình, làm Chu Tả Ý phải cau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...