Kiếm Tôn

Rất nhanh, hắn đi tới rừng trúc của Diệp Huyền, hắn đang muốn xông tới, thế nhưng rất nhanh, hắn ngừng lại.

Chung quanh Diệp Huyền lúc này tỏa ra kiếm ý cùng kiếm mang cực kỳ khủng bố, đặc biệt là trong hai mắt, trong mắt xen lẫn kiếm ý và kiếm mang, càng giống như lôi điện, vô cùng kinh khủng!

Trừ việc này ra, bên cạnh Diệp Huyền còn có Linh Tú kiếm đang lơ lửng và rung động dữ dội, uy lực nó phát ra làm không khí chung quanh vỡ nát...

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Trạch lưỡng lự hơn nửa ngày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói khẽ:

- Kỳ thật Diệp thổ phỉ người không tệ... Vẫn đi đánh Mặc Điêu Mao đi!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi không chút do dự!

Chỉ chốc lát, Bạch Trạch đã đi tới dưới vách đá, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên vách đá có một bóng người không ngừng nhảy trên vách đá giống như linh viên.

Chính là Mặc Vân Khởi!

Vách núi rất dốc, thế nhưng Mặc Vân Khởi như giẫm trên đất bằng, hơn nữa tốc độ cực nhanh giống như con gió mạnh.

Bạch Trạch đột nhiên hô:

- Mặc Điêu Mao, xuống đơn đấu!

Trên vách núi đá, Mặc Vân Khởi hơi dừng lại, sau một khắc, thân hình hắn xuất hiện trước mặt Bạch Trạch.

Mặc Vân Khởi liếc mắt đánh giá Bạch Trạch, đang muốn nói chuyện, Bạch Trạch đã đi tới đánh ra một quyền.

Ầm!

Bất ngờ không đề phòng, Mặc Vân Khởi bị một quyền này đánh bay, thế nhưng hắn lóe sáng trên không trung vài cái để giảm bớt lực lượng trong nắm đấm của Bạch Trạch!

Dựa vào tốc độ thuần túy để giảm bớt lực lượng!

Mặc Vân Khởi vững vàng đáp xuống đất, hắn nhìn về phía Bạch Trạch, tức giận nói:

- To con, có phải ngươi ngứa da hay không? Ngươi...


Đúng lúc này, Bạch Trạch đột đã xông về phía Mặc Vân Khởi...

Sắc mặt Mặc Vân Khởi biến hóa, nói:

- Khốn kiếp... Lão tử đánh chết ngươi!

Nói xong, thân hình hắn run lên, hóa thành tàn ảnh lao về phía Bạch Trạch.

Rất nhanh, hai người lại đánh nhau!

Lực lượng Bạch Trạch đã nghiền ép Mặc Vân Khởi, thế nhưng, tốc độ của Mặc Vân Khởi cũng không thể nghi ngờ cũng nghiền ép Bạch Trạch! Mặc Vân Khởi hết sức thông minh, không đấu chính diện với Bạch Trạch, liền đánh du kích, trong thời gian ngắn, hai người đều không thể phân ra thắng bại!

Ở một bên khác, trong rừng trúc.

Diệp Huyền vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất như trước, đôi mắt hắn nhắm chặt, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy... Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên hắn mở hai mắt ra.

Trong đôi mắt có hai đạo kiếm quang giống như lôi điện bắn ra ngoài.

Xùy....

Trong nháy mắt, những cây trúc cách Diệp Huyền vài chục trượng lập tức vỡ nát thành bụi phấn!

Diệp Huyền cũng ngã xuống, khi hắn nhắm mắt lại, trong đôi mắt hắn đang ngưng tụ vô số kiếm ý và kiếm mang!

Kiếm nhãn!

Sau khi trải qua vô số lần thất bại, rốt cục hắn cũng luyện thành kiếm nhãn.

Có thể nói, kiếm nhãn này là công pháp, cũng là kiếm kỹ!

Còn Nhất Kiếm Định Hồn, một chiêu nhằm vào linh hồn này, hắn tạm thời không muốn tu luyện.

Tham thì thâm, đầu tiên phải tu luyện kiếm nhãn tới cực hạn mới là vương đạo!

Kiếm kỹ không quý nhiều, mà quý chỗ tinh!

Nghỉ ngơi không biết bao lâu, Diệp Huyền chậm rãi ngồi dậy, hắn đang muốn tu luyện lần nữa, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Người tới chính là Cửu lâu chủ!

Vẻ mặt Cửu lâu chủ vội vàng, nói:

- Tiểu hữu, Thanh Châu Túy Tiên lâu truyền đến tin tức, cường giả Thương Mộc học viện và Ám giới đã chạy đến Thanh Châu, hẳn là cường giả bên phía Trung Thổ Thần Châu đã đến rồi!

Diệp Huyền đứng lên, nói:

- Đã tới?

Cửu lâu chủ trầm giọng nói:

- Lần này, bọn họ nhắm vào sư tôn của ngươi, tiểu hữu, tôn sư có cần trợ giúp hay không?

Trợ giúp?

Diệp Huyền cười khổ.

Đến bây giờ, nữ tử thần bí không trả lời hắn một câu! Hắn cũng không biết nàng có cần trợ giúp hay không...

Đúng lúc này, một đạo uy áp vô hình đột nhiên bao phủ toàn bộ Thương Lan sơn!

Khi cỗ uy áp này xuất hiện, vẻ mặt Cửu lâu chủ bỗng nhiên thay đổi, nói:

- Tới nhanh như vậy!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời, trên không trung, xuất hiện bốn người.


Một lão giả áo bào đen, một lão giả áo bào trắng, một nam tử trung niên đeo đại kiếm, một lão giả cầm cây trúc!

Bốn người, đều vượt qua Vạn Pháp cảnh đỉnh phong!

Diệp Huyền sầm mặt lại, trong lòng hỏi, nói:

- Kiếm tiên tỷ tỷ? Có người muốn tới đánh ngươi. Đối với việc này, ngươi thấy thế nào?

Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Huyền, trên đỉnh Giới Vực tháp, một thanh kiếm trong đó giật giật nhẹ nhàng.

Trong chốc lát, toàn bộ Giới Ngục tháp bỗng nhiên run lên giống như địa chấn.

Oanh!

Trong nháy mắt, thất khiếu Diệp Huyền chảy máu!

Nhìn thấy Diệp Huyền thất khiếu chảy máu, sắc mặt Cửu lâu chủ thay đổi, nói:

- Tiểu hữu?

Diệp Huyền vội vàng ngồi xếp bằng xuống, hắn khoát tay áo, nói:

- Không có chuyện gì.

Cửu lâu chủ do dự một chút, sau đó hỏi, nói:

- Tiểu hữu, ngươi đây là?

Diệp Huyền cười khổ, nói:

- Tu luyện xảy ra chút vấn đề, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại!

Vẻ mặt Cửu lâu chủ lại đầy cổ quái.

Tu luyện?

Cái gì tu luyện, thế mà tu luyện đến mức thất khiếu chảy máu, chuyện này cũng quá kinh khủng!

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, tâm thần chìm vào trong cơ thể, nói:

- Tiền bối? Là ngươi làm sao?

Không có trả lời.

Thấy không có trả lời, vẻ mặt Diệp Huyền hơi lúng túng.


Trên không, lão giả áo bào trắng của Thương Mộc học viện nhìn lên người Cửu lâu chủ, nói:

- Túy Tiên lâu?

Cửu lâu chủ ngẩng đầu nhìn về phía lão giả áo bào trắng, nói:

- Các hạ là?

Lão giả áo bào trắng lãm đạm nói:

- Thế nào, việc này Túy Tiên lâu các ngươi muốn nhúng tay vào sao?

Đối với Túy Tiên lâu, bọn họ đương nhiên sẽ không khinh thường!

Phải biết, Túy Tiên lâu là thế lực phi thường mạnh mẽ tại Trung Thổ Thần Châu bên kia. Nếu như Túy Tiên lâu bên này thật muốn nhúng tay, bọn họ vẫn có điều cố kỵ!

Nghe lão giả áo bào trắng nói thế, Cửu lâu chủ lâm vào thế khó!

Túy Tiên lâu nhưng thật ra là đứng về phía sư đồ Diệp Huyền bên này, bởi vì bọn họ nguyện ý trả cái giá lớn để lôi kéo Kiếm tiên cùng Diệp Huyền, nhưng điều kiện tiên quyết là sư tôn của Diệp Huyền mở miệng!

Nếu không mở miệng, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.

Bởi vì tiền đặt cược quá lớn!

Cửu lâu chủ nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, nói:

- Tiền bối, ngươi lui xuống trước đi.

Túy Tiên lâu đã làm nhiều rồi!

Cửu lâu chủ do dự một chút, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền nói khẽ:

- Nếu như chúng ta thực sự có nhu cầu, chắc chắn sẽ không khách khí với tiền bối. Hiện tại tiền bối lui về sau đi, việc này, nên do sư đồ chúng ta tới đối mặt!

- ---------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận