Kiêm gia kỷ

 
Chương 43: Say bí tỉ
 
Chu Thiêm Mạn cũng đã tới trước mặt rồi, Giai Kỳ trốn không được, đành phải đi thăm Chu Tử Dữu. Cổ chân Chu Tử Dữu sưng lên, phía trên cũng là một mảnh tím xanh, quả thực trông có chút dọa người, ngay cả Thanh Thuấn cũng “A” một tiếng, “Hôm qua Chu tiểu thư rốt cuộc là ngã thế nào vậy?”
Chu Tử Dữu rất thoải mái, cười nói: “Té ngã thôi, còn có thể ngã thành bộ dáng khác sao? Chính là ngã sấp mặt như cún gặm bùn ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người đều che miệng cười, tiểu cô nương mặt tròn nói: “Vậy chắc là khó xử lắm, có phải lúc cô bị ngã Vương gia cũng ở đó không?”
Chu Tử Dữu che mặt, “Tiểu Ninh cô nương, sao cô cái hay không nói lại nói cái dở thế?”
Lúc này đoàn người đều cười ra tiếng. Giai Kỳ không tiện ở lâu, rất nhanh đã cáo từ rời đi. Nàng chưa từng đi qua nơi này, một thị vệ dẫn đường đưa nàng ra ngoài. Loanh quanh lòng vòng đi qua từng con hẻm nhỏ tối đen như mực, Giai Kỳ đi không bao lâu đã phát hiện phương hướng không đúng, dừng chân, “Đứng lại, ngươi đưa ai gia đi đâu?”
Thị vệ kia quay đầu, gương mặt tuấn tú lạnh như băng sương, đúng là Đào Trạm.
Lúc trước thời điểm Giai Kỳ đi theo Bùi Lang cáo mượn oai hùm, Đào Trạm trước sau luôn ở trong bóng tối bảo vệ nàng. Mới đầu Giai Kỳ còn không được tự nhiên, thời gian lâu rồi, dần dần phát hiện người này quả thực giống như một nắm không khí, tựa hồ không tồn tại—— Qua nhiều năm như vậy, ngay cả bóng dáng hắn Giai Kỳ cũng nhận không ra.
Giai Kỳ có chút ngượng ngùng, Đào Trạm nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, thuộc hạ đưa Thái Hậu tới tẩm cung của Vương gia.”
Không dễ gì mới được xuất cung, Bùi Lang đương nhiên không nỡ để nàng trải qua dễ dàng. Giai Kỳ hiểu được, kêu Thanh Thuấn tự trở về nghỉ ngơi, còn mình chỉ có thể đi theo Đào Trạm tiến về phía trước.
Đào Trạm rất kiệm lời, chỉ dừng lại bên ngoài một gian nhà gỗ. Phía sau nhà gỗ là phiến mái hiên, đại khái đây là biệt uyển gần tẩm cung của Nhiếp Chính Vương, Đào Trạm nói với nàng: “Có lẽ Vương gia đang vướng chân ở nơi nào đó với Chu đại nhân, Thái Hậu nương nương ở đây chờ một lát.”
Giai Kỳ đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong thì dừng bước. Trong phòng hơi nước nghi ngút, nguyên lai là ôn tuyền do người dân trên núi khơi thông, một vòng ngay ngắn chìm ở chính giữa, nước suối đạm nhạt chậm rãi dao động, nhưng không có người, quả nhiên Bùi Lang còn chưa trở lại.

Bên án bày ít hoa quả tươi, Giai Kỳ nhón một quả anh đào lớn đưa vào miệng, chất lỏng ngọt mát chậm rãi lan ra trong miệng. Một quả lại tiếp một quả, thẳng đến khi ăn hết nửa đĩa, hạt anh đào xếp thành một hàng dài.
Không biết qua bao lâu, Giai Kỳ mất kiên nhẫn, cơ hồ nghi ngờ Bùi Lang lại giở trò xấu trêu chọc mình, vì thế không tính đợi thêm nữa, đứng dậy khoác áo choàng đẩy cửa muốn đi.
Cửa vừa mở ra, mang theo một trận gió lạnh, một người nghiêng ngả lảo đảo va vào cửa, hai bàn tay nóng bỏng trực tiếp bưng lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, cúi đầu nhíu mày quan sát một hồi, đột nhiên nhoẻn miệng cười, một kiện choàng áo lông cừu dày nặng đổ ập xuống che kín đầu nàng. Bên trong áo choàng tràn đầy mùi mồ hôi của nam tử, mùi rượu lại càng đậm, Giai Kỳ dựa vào ánh đèn phía sau phân biệt hồi lâu, phát hiện người này đã say bí tỉ, nhưng khuôn mặt tuấn tú tiêu sái này, xác thực là Bùi Lang.
Hắn hiếm khi say như thế này —— hoặc là đại khái có say, chẳng qua Giai Kỳ không nhìn thấy —— tóm lại mùi rượu rất nặng, xộc thẳng lên mặt nàng. Bùi Lang cũng mặc kệ Giai Kỳ động thủ động cước chống đỡ, hai ba cái đã buộc thành nút chết, hãy còn nấc lên hơi rượu, cười hì hì nói: “Tiểu Giai Kỳ, đừng để bị cảm lạnh nữa.… Cũng không sao hết, dù sao ta cũng bồi nàng, nàng muốn bệnh thì bệnh đi…”
Hắn say đến nói năng lộn xộn, giống như Giai Kỳ vẫn là tiểu vương phi mười bốn mười lăm tuổi. Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu người say rượu có chỗ nào chán ghét, nàng trầm mặt, “Ta phải đi rồi.”
Nàng còn chưa kịp nhấc chân, Bùi Lang đã cất giọng hát sai hai nhịp, “Giai Kỳ đừng đi —— Trung thu cát tường!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giai Kỳ vội vàng xoay người nhón chân che miệng hắn, “Nhỏ giọng chút!”
Bùi Lang rũ đầu, bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên nhéo nhéo hai má nàng, nghi hoặc nói: “Mấy ngày không gặp, sao lại gầy thành như vậy rồi.”
Giai Kỳ sửng sốt, hắn đỡ lấy đầu gối khom người xuống, nhìn thẳng vào nàng, ranh mãnh chớp chớp mắt, “Cô cô nàng phạt nhịn đói sao? Có phải nàng lại lỡ miệng hay không?”
Giai Kỳ nghe hắn nhắc tới Cố Lượng Ninh, chóp mũi ê ẩm, không biết nên nói như thế nào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui