Kiêm gia kỷ

 
Chương 44: Xuống nước 
 
Đào Trạm cuối cùng đúng lúc khụ một tiếng, “Vương gia.” Bùi Lang quay đầu lại nhìn hắn một cái, Đào Trạm cau mày, bất động thanh sắc mà lắc đầu, ngón tay thủ thế ra hiệu.
Không biết động tác kia có ý nghĩa gì, đại khái Bùi Lang thanh tỉnh hơn chút, bởi vì hắn chậm rãi buông Giai Kỳ ra, chậm chạp đưa tay lên xoa xoa mặt, đứng lặng hồi lâu trong cơn gió cuồn cuộn ngoài cửa, rốt cuộc mở miệng nói: “Chậc, thời tiết này… Sao ngươi vẫn còn chờ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng nhíu mi, “Không phải Vương gia gọi ta tới sao?”
Bùi Lang chớp chớp mắt. Giữa mày tạo thành một chữ xuyên (川) thật sâu, bên trong có khắc trù tính phiền muộn mấy năm nay, vô cùng mệt mỏi. Giai Kỳ đột nhiên nhớ ra đêm nay hắn vì sao lại say —— hắn vì Chu Tử Dữu, thời điểm hắn kính rượu lấy lòng Chu Thiêm Mạn, cũng cau mày như vậy sao? 
Có lẽ sẽ không đâu, bởi vì hắn hình như chỉ mệt mỏi như vậy khi ở trước mặt nàng, ở trước mặt Chu Thiêm Mạn sẽ không, trước mặt Chu Tử Dữu lại càng không. Không phải hắn cho rằng nàng sẽ không chờ, mà đại khái là hắn đã sớm quăng nàng đến chín tầng mây rồi.
Không đợi nàng nghĩ xong, Bùi Lang đã khép cổ áo nàng lại, “Mà thôi, uống đến lú lẫn rồi, ngươi đi đi. Đào thị vệ, đưa Thái Hậu trở về.”
Giai Kỳ ngửa đầu liếc hắn một cái thật sâu, đang muốn mở miệng, Bùi Lang đã nhíu nhíu mày, đẩy nàng một cái, “Nhìn gì mà nhìn? Đi mau.”
Hắn hung hăng, Giai Kỳ há miệng thở dốc, chung quy vẫn cảm thấy câu tiếp theo của mình sắp phát hỏa, tóm lại rất khó coi, vì thế đẩy hắn ra lập tức rời đi. Nàng đi vừa vội vừa nhanh, Đào Trạm chạy nhanh hai bước mới đuổi kịp.
Lần cuối cùng Giai Kỳ muốn rời khỏi một nơi như thế này vẫn là đêm trung thu rất nhiều năm trước. Khi đó nàng còn không biết mình sẽ rơi vào kết cục như thế nào, thoải mái chìm vào niềm yêu thích với chàng thiếu niên ấy, ngồi ở góc tường ôm vò rượu, dè dặt chờ hắn đuổi theo. Nhưng hiện tại tất cả đều đã khác, dù Bùi Lang có say thành như vậy, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý nàng muốn đi nơi nào.
Ban đêm trên thảo nguyên vô cùng lạnh, gió đêm tựa như thanh đao thổi mạnh qua mặt, Giai Kỳ khép cổ áo lại, miễn cưỡng phân biệt phương hướng, bước nhanh về phía trước. Cuối thu cỏ dại vướng chân, nàng đi quá nhanh, không đề phòng bị vướng vào, dưới chân vừa lảo đảo, Đào Trạm đã nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lên, “Thuộc hạ dìu người, Thái Hậu, đi nhanh một chút.” Ngược lại giống như muốn kéo nàng chạy nạn.
Giai Kỳ “Ừ” một tiếng, tránh khỏi cánh tay hắn, lại quay đầu bước hướng ngược lại. Đào Trạm vội vàng kéo nàng, “Nương nương làm gì vậy?” 
Giai Kỳ cũng không quay đầu lại, “Ta hỏi Vương gia một câu. Ngươi không cần đi qua.”

Đào Trạm cũng không nghe nàng, hai ba bước đuổi theo về phía nhà gỗ, giữ chặt khuỷu tay nàng, một đôi mắt giống như hàn băng, nhìn thấu nàng, “Nương nương có gì muốn hỏi Vương gia? Vương gia muốn cùng ai uống rượu thì cùng người đó uống rượu, Vương gia muốn lấy ai thì lấy người đó, Vương gia đối với nương nương, trước giờ không có gì cần phải giải thích.”
Hắn dùng sức không lớn, luôn là cực kỳ bình tĩnh thỏa đáng như vậy. Giai Kỳ vô cùng chán ghét bộ dáng này của hắn, giống như hắn mới là người nên chán ghét nàng nhất, Giai Kỳ chọc đến Bùi Lang là thật, nhưng lại không có chọc hắn. Giai Kỳ dùng sức giãy giụa, giọng nói cũng biến đổi, “Ngươi cho rằng ta rất nguyện ý để hắn đánh lên mặt sao? Hắn coi ta là cái gì? Ta càng muốn hắn giải thích đấy! Ngươi buông ra, từ nay về sau ta sẽ không hỏi nữa, chỉ một lần cuối cùng——” 
Đào Trạm đương nhiên không buông, Giai Kỳ cắn răng, vẫn là bị hắn liều mạng kéo ra ngoài. Giai Kỳ không ăn cứng, lập tức nhấc chân đạp, lại nghe trong nhà gỗ phía sau truyền đến một tiếng trầm đục, “Bùm” một tiếng, ngay sau đó là một trận tiếng nước ầm vang.
Giai Kỳ còn cho là Bùi Lang nghe được lời nàng nói, nhất thời sợ tới mức tỉnh hơn phân nửa. Đào Trạm lại biến đổi sắc mặt, bỏ qua nàng chạy vào bên trong. Giai Kỳ hiểu ra, có lẽ là Bùi Lang say đến bất tỉnh nhân sự, ngã vào trong nước. 
Nàng nhất thời tay chân lúng túng, thấy Đào Trạm đẩy cửa đi vào, cũng tiến vào theo, thấy Đào Trạm đứng bên ôn tuyền kêu một tiếng “Vương gia”, nàng cũng chỉ có thể đứng yên đó, chờ đến khi Đào Trạm nhảy xuống nước vớt Bùi Lang, thoáng chốc nàng đã quên đi sợ hãi, cũng nhảy xuống nước theo hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt Bùi Lang trôi nổi trong nước, một tay bám vào cạnh ao, vừa vặn ngâm mình trong nước, Đào Trạm kéo hắn, hắn bất động tựa như chết cứng. Giai Kỳ không biết hắn bị sao, chỉ có thể giúp Đào Trạm kéo hắn lên trên. Nhưng hắn vốn vừa cao vừa nặng, lôi kéo dưới nước bình thường chắc không được rồi, nàng đánh bạo sờ cổ tay hắn, thật may vẫn còn mạch đập, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Vương gia?”
Một tia nước nổi lên, Giai Kỳ bị nắm lấy cổ tay. Nàng hơi giãy giụa, “Ngươi dậy đi.”

Bàn tay kia ngược lại nắm càng chặt hơn, tựa hồ hận không thể bóp nát xương cổ tay nàng nuốt vào bụng, xúc cảm nóng bỏng như thiếu đốt.
Hắn quả thực uống nhiều rồi, thế nhưng trở tay kéo nàng về phía mình, vừa vặn ôm lấy eo nàng, hô hấp nóng bỏng phun lên cần cổ nàng, giống như dã thú khát máu. Sau lưng Giai Kỳ dán lên thân hình hắn, chỉ cảm thấy nóng đến dọa người, thật giống một con quái thú to lớn, đang sởn tóc gáy muốn kêu Đào Trạm kéo hắn ra, đột nhiên cảm thấy cần cổ đau xót —— Hắn trực tiếp há miệng hung hăng cắn nàng!
Cần cổ vốn là nơi da thịt non mịn, hơn nữa mạch máu dày đặc, hắn không biết nặng nhẹ, Giai Kỳ không biết có bị hắn cắn chảy máu hay không, chỉ cảm thấy da đầu căng chặt, thực sự sợ mình sẽ bị hắn cắn chết. Nàng không dám kêu, chỉ đau đớn hung hăng vỗ hắn một cái, khàn giọng nói: “Điên rồi phải không?! Buông ra! Đào ——”
Giai Kỳ khẽ quay đầu lại mới thấy, không biết từ khi nào Đào Trạm đã lui thân ra ngoài rồi, còn đóng cửa lại! 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận